"Cố cô nương," Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, đi lên phía trước từ bên người Hạ Minh, nói: "Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì đó, chúng ta đều là người thân của tỷ tỷ, vì sao phải hại chết nàng? Có lẽ là một số tiểu nhân cố ý nói xấu Hạ gia ta ở trước mặt Cố cô nương, Cố cô nương nhưng là ngàn vạn đừng nghe lời nói của những người đó, nếu tỷ tỷ biết bằng hữu và người thân của nàng bởi vậy mà sinh ra mâu thuẫn, không biết sẽ thương tâm cỡ nào."
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Muốn ta nói kỹ càng sao? Hạ Minh, ngươi vì trợ giúp Hạ Sơ Tuyết lấy được Thượng Cổ Thần Tháp Hạ gia lão gia chủ giao cho Hạ Nhược Vân, cho nên trước tiên dùng mẫu thân của nàng bức bách nàng giao ra Thượng Cổ Thần Tháp, diễn.đ@n~lêquý.đôn nhưng mà mẫu thân của Hạ Nhược Vân vì không để cho nữ nhi bị uy hiếp, không tiếc lấy thân chịu chết, hơn nữa thành công trợ giúp một đôi nhi nữ (con trai con gái) bỏ chạy! Nhưng mà, súc sinh vô lương tâm ngươi này, vậy mà diệt cả nhà Mạc gia, chỉ có Mạc Thượng Phi ra ngoài tránh được một kiếp!"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà này còn không có kết thúc, Hạ Nhược Vân vì không liên lụy đệ đệ, giao Hạ Lâm Ngọc cho Lục Trầm chiếu cố, kết quả Lục Trầm sớm đã đầu phục ngươi, khi các ngươi bức bách nàng đến vách núi, trước mặt nàng, tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc, chết không toàn thây!"
Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm Hạ Minh, cho nên cũng thấy được mỗi khi mình nói thêm một lời, sắc mặt của nam nhân kia lập tức xanh thêm một phần.
Không sai, hiện tại Hạ Minh quả thật bị dọa ngã, khuôn mặt anh tuấn kia của y vô cùng trắng bệch, thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Cố Nhược Vân lại biết việc này, hơn nữa, còn biết kỹ càng như vậy.
Này không có khả năng!
Hạ Nhược Vân đã chết, thế nào còn có người biết chuyện này!
"Hạ Minh, người đang làm, trời đang nhìn, làm nhiều việc ác, sẽ gặp báo ứng!" Cố Nhược Vân lạnh lùng liếc mắt quét y một cái: "Mà rất nhanh, báo ứng đối với Hạ gia các ngươi sẽ đến!"
Thân mình Hạ Minh lảo đảo vài cái, lắc lắc đầu, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
Sau đó, y như là bị kích thích, ‘ha ha’ cười phá lên.
Tiếng cười kia vô cùng kiêu ngạo và điên cuồng, càng là mang theo vô tận hận ý.
"Cho dù chuyện này là ta làm lại như thế nào? Ai bảo nghịch nữ Hạ Nhược Vân kia rất không thức thời! Nàng ngỗ nghịch phụ thân, bắt nạt thứ muội! Ngay cả bảo vật vốn thuộc về thứ muội cũng dám đoạt, quả thực chính là đại nghịch bất đạo! Thượng Cổ Thần Tháp vốn chính là của Tuyết nhi, ngày Tuyết nhi sinh ra trời giáng dị tượng (hiện tượng lạ), vì chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp! Mà Hạ Nhược Vân, cho dù bọn họ sinh ra cùng một ngày, lại là mầm tai vạ, tất nhiên sẽ mang đến vận rủi cho Hạ gia!"
Quốc sư?
Cố Nhược Vân vuốt cằm, thế nào nàng lại quên nhân vật này?
"Hừ!" Hạ Minh hừ hừ, hung tợn nhìn Cố Nhược Vân: "Đáng tiếc là, trước khi tiện nhân đáng chết kia chết, l^q'đ ta cũng chưa thể lấy được Thượng Cổ Thần Tháp! Nàng chính là tiện giống mẫu thân nàng! Nếu không phải mẫu thân nàng là người Mạc gia, ta sẽ cưới nàng ta? Quả thực là buồn cười, ta yêu chỉ có một mình mẫu thân của Tuyết nhi, chỉ có nữ tử dịu dàng thiện lương như nàng ấy, mới xứng đôi với ta!"
"Hạ Minh, ngươi có lá gan thừa nhận, sẽ không sợ ta tuyên cáo chuyện này trước thiên hạ?" Cố Nhược Vân cười cười, đáy mắt xẹt qua một chút âm hiểm.
"Ha ha," Hạ Minh điên cuồng cười hai tiếng: "Cố Nhược Vân, có phải ngươi nghĩ quá nhiều hay không? Ngươi cho rằng ngươi nói ra ngoài sẽ có người tin tưởng? Hiện tại ở trong mắt mọi người, Hạ Minh ta chính là một chân quân tử trọng tình trọng nghĩa! Không ai sẽ tin tưởng ta lại làm ra chuyện như vậy!"