Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của đầu lĩnh đạo phỉ từng chút lạnh xuống, sau khi trông thấy biểu cảm bất mãn kia của hắn, một gã đạo tặc bên cạnh vội vàng đứng dậy, nổi giận nói: "Các ngươi thật to gan, thủ lĩnh nhà chúng ta coi trọng thê nữ của các ngươi là vinh hạnh của các ngươi, bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ thủ lĩnh của chúng ta! Các ngươi có cơ hội này còn không cảm kích? Chẳng lẽ các ngươi quên thủ lĩnh của chúng ta là cường giả Võ Vương! Cường giả Võ Vương biết là cái gì sao? Toàn bộ đại lục cũng chỉ có năm cường giả Võ Vương!"

Tên đạo phỉ kia vươn năm ngón tay, đắc ý dào dạt nói: "Thủ lĩnh nhà ta chính là một trong số năm người mạnh nhất kia, về phần đã ngoài Võ Vương, ha ha, ta nói cho các ngươi biết, đã mấy trăm năm không tồn tại! Nhưng thấy các ngươi quả nhiên là một đám dân quê chưa từng thấy việc đời, ngay cả thân phận của thủ lĩnh nhà ta cũng không biết còn dám ở đây kiêu ngạo, biết chữ chết viết như thế nào sao?"

Hai tay Cố Nhược Vân khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn tên đạo phỉ đang hăng say khoác lác kia.

Cường giả Võ Vương đại lục chỉ có năm? Đầu lĩnh đạo tặc này còn là một trong số người mạnh nhất đó? Hơn nữa, phía trên cường giả Võ Vương đã mấy trăm năm đều không có xuất hiện qua?

Y ba hoa như vậy, là thế nào sống đến bây giờ? Thế nào cường giả trên đại lục này không có tới giết y?

Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng rõ ràng, cho dù những cường giả kia biết sự thổi phồng của y, phỏng chừng cũng chỉ coi y là tiểu sửu nhảy nhót, sẽ mặc kệ. Mà y, cũng chỉ có thể lừa gạt một số thôn dân chưa từng thấy việc đời gì.

"Đầu lĩnh đạo phỉ này mạnh đến loại trình độ này," Hiển nhiên hoa thẩm đã tin lời nói này, than nhẹ một tiếng, khuyên: "Niệm Dạ, lqđ ngươi đừng xúc động, y thân là một trong những người mạnh nhất đại lục, ngươi khẳng định đánh không lại y, đợi lát nữa chúng ta cầu tình, làm cho y thả ngươi rời đi, dù sao ngươi cũng không phải người thôn Phong Lạc, rời đi nơi này, thì chuyện gì cũng không có."

"Ta đã nói rồi, chuyện này giao cho ta là được," Cố Nhược Vân khẽ cười ra tiếng, con ngươi thanh lãnh kia vẫn luôn nhìn nhóm đạo phỉ như tiểu sửu nhảy nhót, tươi cười trên mặt càng sâu: "Vừa rồi các ngươi nói, mạnh nhất đại lục chính là Võ Vương? Những người cấp Võ Hoàng căn bản là không tồn tại?"



Giọng nói của nàng rất là trong trẻo, dừng ở trong đám người yên tĩnh, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


"Đó là đương nhiên," Đạo phỉ trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, tiếp tục thổi phồng nói: "Ta nói cho các ngươi biết, thủ lĩnh nhà chúng ta không chỉ là một trong những người mạnh nhất đại lục, mà còn là Võ Vương trẻ tuổi nhất! Võ Vương khác đều đã sắp bước vào hoàng thổ, llêquýyđônn mà trung niên đã đạt đến cảnh giới này, cũng chỉ có thủ lĩnh nhà chúng ta! Cho nên, thủ lĩnh nhà chúng ta là một nhân vật thiên tài trên đại lục, chỉ có thứ nhất, không có thứ hai! Có lẽ y sẽ là người đầu tiên đột phá đến Võ Hoàng trong mấy trăm năm này, các ngươi ngẫm lại xem, Võ Hoàng là cường hãn cỡ nào? Mà có thể hiến nữ nhân cho nhân vật cường đại như thế, không phải các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh hay sao?"


Cố Nhược Vân nhíu mày, như cười như không nói: "Thế nào ta không biết người cường đại nhất trên đại lục biến thành Võ Vương ? Như thế, những Võ Hoàng đó còn có Võ Tôn, càng hơn là Võ Đế đi nơi nào?"


Nhìn thấy Cố Nhược Vân khiêu khích đầu lĩnh đạo phỉ như thế, hoa thẩm vội vàng lôi kéo tay áo của nàng, muốn làm cho nàng bớt tranh cãi, vạn nhất chọc giận những kẻ giết người không chớp mắt đó, thì nàng cũng đừng nghĩ rời đi.


"Niệm Dạ."


Tiểu cô nương cũng có chút lo lắng, khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn không khỏi mang theo sốt ruột.


"Ngươi đừng nói nữa, những người này thật đáng sợ, bọn họ làm bị thương ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK