“ Không phải lúc trước ngươi nói là nàng có việc nên không thể cùng ngươi đi Ẩn Môn sao? Hiện giờ lời của nàng nói là như thế nào? Vì sao lại biến thành ngươi ném nàng sang một bên? Nếu ta không có nhớ lầm, căn bản Ẩn Môn không có giao cho ngươi nhiệm vụ khác!”
Mộ Sở bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lại không thể nói ra một câu phản bác, hắn cúi đầu, càng không dám nhìn khuôn mặt già xanh mét của Thiên Nhân trưởng lão một cái, biện giải nhiều cũng chỉ là vô lực.
“ Hơn nữa, vì sao dọc đường đi ngươi lại ở cùng Ôn Nhã một chỗ, ngươi lại đem Cố Nhược Vân thân là quán quân khảo hạch ném đi?” Thiên Nhân trưởng lão cười lạnh một tiếng, ngữ khí lộ ra thần sắc lạnh lẽo, “ Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi thân là tả sứ Ẩn Môn lại phạm phải sai lầm này, tham luyến sắc đẹp, chậm trễ chính sự, căn bản là cô phụ một mảnh tín nhiệm của tộc trưởng đối với ngươi.”
“ Thiên Nhân trưởng lão,” Mộ Sở cắn chặt răng nói, “ Ta ở Ẩn Môn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không tin ta? Ta cùng Ôn Nhã rất là trong sạch, căn bản không giống như những gì nàng đã nói.”
Nói xong lời này, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
Không sai, hắn xác thật là đem Cố Nhược Vân bỏ xuống, điểm này hắn thừa nhận, nhưng hắn không muốn đeo trên lưng tội ác mà hắn không có.
Huống chi, người hắn ái mộ là Ôn Nguyệt, tự nhiên cùng Ôn Nhã là một mảnh trong sạch, từ đâu lại mọc ra dọc đường đi ôm mỹ nhân trong ngực?
“ Ngươi cùng Ôn Nhã là trong sạch?” Cố Nhược Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Mộ Sở, thật giống như không hề biết quan hệ của bọn họ thật sự trong sạch, “ Thời điểm khảo hạch trên Thiên Sơn, ta thấy Ôn Nhã một mình đi tới phòng ngươi vài lần, hơn nữa tiếp theo ngươi lại vì nàng đem ta ném xuống, ta còn tưởng rằng ngươi sợ sợ ta quấy rầy các ngươi ân ân ái ái, mới lấy cớ mang theo nàng rời đi, hóa ra các ngươi là trong sạch?”
Lời này của Cố Nhược Vân tuy là dùng giọng điệu nghi hoặc nói ra, lại không đáng trách khi đem chuyện Ôn Nhã một mình đi tới phòng Mộ Sở nói ra. Mà sau khi nghe thấy nàng nói lời này, dung nhan trưởng lão càng thêm khó coi, phảng phất như đang áp chế một con lửa giận thật sâu.
“ Cố Nhược Vân, ngươi ngậm máu phun người!”
Mộ Sở thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, biểu tình kia giống như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Cố Nhược Vân nâng khóe môi, cười như không cười nhìn Mộ Sở: “ Ta ngậm máu phun người? Vậy ngươi có dám thề, Ôn Nhã không có đi một mình tới phòng của ngươi?”
“ Ngươi.......”