Không sai, quả thật thực lực của nàng không tệ, cũng là thiên tài chân chính, chỉ là thực lực mạnh hay yếu, không có nghĩa là đầu óc thông minh hơn Côn Nam, huống chi đây là thuật luyện đan đã thất truyền vạn năm! Vì vậy sau khi nghe Cố Nhược Vân nói, những đệ tử Linh Tông vốn đang tôn kính nàng cũng không nhịn được cười nhạt.
Tự tin là thói quen bình thường của con người, nếu không có tự tin, đó là kiêu ngạo tự mãn!
"Ha ha…" Khóe môi Linh Thượng Tôn Giả khẽ cong lên, liếc mắt nhìn đệ tử của mình vừa định tức giận mắng, ngăn cản động tác của hắn ta lại, ngay sau đó ánh mắt âm u nhìn Cố Nhược Vân:
"Tông chủ, nếu vị cô nương này nói như vậy, chúng ta có thể cho nàng ta một cơ hội hay không? Không bằng để vị cô nương này thử một lần, cũng làm cho nàng ta hiểu rõ một chút, thuật luyện đan thất truyền không đơn giản như vậy." Khi nói những lời đó, khóe môi hắn ta cong lên, trên mặt là khinh thương rõ ràng như vậy.
Tông chủ im lặng một lúc lâu, gật gật đầu, giọng nói mang theo từ tính và nghiêm khắc: "Được! Nếu Cố cô nương là người trưởng lão Thiên Khải mang đến, nếu Cố cô nương thật sự luyện chế ra được đan dược, chức vị trưởng lão đứng đầu sẽ do trưởng lão Thiên Khải đảm nhiệm."
Cố Nhược Vân không nói gì, đi về phía lò đan. Sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như một hồ nước không có một chút gợn sóng.
"Đúng rồi, ta quên nói với các ngươi, nha đầu đó là lão đại của Bách Thảo Đường, đan dược mỹ nhan đổi da và kéo dài tuổi thọ đều do nàng ấy tạo ra."
Linh Thượng Tôn Giả lại nở nụ cười trào phúng: "Đan dược mỹ dung đổi da? Đan dược kéo dài tuổi thọ sao? Không biết người nào lấy cái tên như vậy, cho rằng thêm chữ đan vào thì thành đan dược sao, hai loại đan dược đó ta tìm người mua một lần, cũng mang đi nghiên cứu, thực ra chỉ là một viên thuốc bình thường mà thôi, căn bản không phải là đan dược gì cả, không có một chút linh lực!" Thiên Khải Tôn Giả nhún vai, không nói thêm lời nào với lão gia hỏa này nữa, gương mặt già nua cười tít mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Trước lò đan, Cố Nhược Vân cẩn thận cầm lấy một gốc cây dược liệu, nhìn chằm chằm dược liệu đó một lúc lâu, thế cho nên tất cả mọi người không biết nàng đang làm cái gì, một lúc lâu sau, nàng mới ném dược liệu vào trong lò đan.
Hiện giờ thuật luyện đan đã thất truyền, tất nhiên bọn họ không biết Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm dược liệu đó là vì loại bỏ tạp chất.
"Hả?" Đột nhiên, một người kinh ngạc nói: "Các bước Cố cô nương luyện chế đan dược không khác sư huynh Côn Nam nhiều lắm."
- Chuyện này còn phải nhiều lời sao? Chắc chắn là nàng ta cố ý phá hỏng đan dược đại sư Côn Nam luyện chế, học xong các bước của hắn ta, sau đó coi như là mình tự luyện chế, ta thấy động tác nàng ta nhìn chằm chằm dược liệu vừa rồi rõ ràng là cố ý, để người ta biết nàng và sư huynh Côn Nam khác nhau.
Tiếng nghị luận của mọi người lọt vào tai, Côn Nam cười mỉa một tiếng, đôi mắt phẫn nộ nhìn Cố Nhược Vân.
"Nha đầu xấu xa, ta còn tưởng rằng ngươi làm được chuyện gì cơ, thì ra chỉ là học theo mà thôi, đều dùng kiến thức mà ta học được, cho dù ngươi luyện chế thành công, mọi người cũng sẽ quy công lao về ta, mà ngươi chỉ là một tiện nhân vô liêm sỉ mà thôi!"
Trên quảng trường, tiếng nói bắt đầu ồn ào, chỉ có tông chủ không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng.