Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chính điện, hoàng đế Thiên Nguyệt ngồi ngay ngắn trên long ỷ, bất quá sau khi hắn nhìn thấy hộ vệ dẫn các người Minh Phủ tiến vào, liền đứng lên.

Trong mắt thế nhân, hiện giờ Minh Phủ đã không còn là thế lực đệ nhất ở Minh Giới, mà hơn nữa hiện giờ lại cùng Thiên Nguyệt đế quốc, Linh Võ học viện cùng nhau đứng đầu! Nhưng mà, chỉ có cấp bậc như hoàng đế Thiên Nguyệt mới thấy rõ ràng, Minh Phủ cường đại như vậy, sao lại có thể ngang hàng cùng Thiên Nguyệt đế quốc?

Chỉ là năm đó sau khi chủ nhân Minh Phủ mất tích, mấy cường giả cùng đi theo hắn cũng đều ẩn cư, không còn xuất hiện trong mắt thế nhân.

Cho dù bây giờ chủ phủ của Minh Phủ không có mấy vị cường giả kia, nhưng cũng đã đột phá đến cảnh giới Cửu Chuyển, như vậy Minh Phủ sao có thể là cấp bậc để hắn cùng ngồi cùng ăn? cho dù đối phương chỉ là hộ pháp Minh Phủ, hắn cũng không thể ra oai trước mặt các nàng.

" Các vị, không biết các ngươi có chuyện gì muốn gặp trẫm?"

Hoàng đế Thiên Nguyệt nhàn nhạt cười, ngữ khí không cao ngạo không siểm nịnh.

" Bệ hạ, nếu ngươi cũng đã hỏi thẳng vấn đề, ta đây cũng không muốn vòng vo, mục đích ta tới đây rất đơn giản đó chính là vì Nguyệt Linh thảo, đây là vật thiếu chủ Minh Phủ chúng ta muốn có, không biết bệ hạ có nguyện ý tặng nó cho chúng ta hay không?"

Tả hộ pháp khách sáo nói.

" Này............."

Hoàng đế Thiên Nguyệt sửng sốt một chút, hiển nhiên không đoán trước được nguyên nhân những người Minh Phủ đến đây, hắn nhíu chặt mày kiếm nói: " Cái này không phải là ta không cho các ngươi, mà ta đã đem Nguyệt Linh thảo làm phần thưởng tỷ thí, huống chi Nguyệt Linh thảo chỉ có tác dụng với người dưới ba mươi tuổi, hơn nữa nhân tài thân là cảnh giới Siêu Phàm mới dùng được, một khi đã đến cấp bậc Chí Tôn là không có tác dụng, không biết thiếu chủ Minh Phủ muốn dùng Nguyệt Linh thảo này vào việc gì?"



" Thiếu chủ chúng ta dùng Nguyệt Linh thảo để cứu người, nếu bệ hạ nguyện ý đem Nguyệt Linh thảo cho chúng ta, Minh Phủ chúng ta tất nhiên sẽ mang ơn đội nghĩa, quan trọng hơn là sẽ thiếu ngươi một cái ân tình."

Tả hộ pháp nhàn nhạt nâng lên khóe môi, ánh mắt một mảnh thanh lãnh.

" Tả hộ pháp, nếu các ngươi tới sớm hơn một chút nói không chừng ta còn có thể tặng Nguyệt Linh thảo cho các ngươi," hoàng đế Thiên Nguyệt lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nói, " Đáng tiếc, ta đã đem Nguyệt Linh thảo làm vật tỷ thí, hơn nữa mọi người cũng đều đã biết, nếu hiện tại ta lấy lại sợ là Thiên Nguyệt đế quốc mang danh bất tín với mọi người, không bằng như vầy, chờ sau khi tỷ thí kết thúc thì người Minh Phủ các ngươi tự ra mặt, lấy ra một phần trân bảo đổi láy Nguyệt Linh thảo, như thế nào?"

Ngay từ đầu, sau khi tả hộ pháp nghe hoàng đế Thiên Nguyệt nói thì trên mặt nhịn không được lộ ra thần sắc thất vọng, nhưng mà khi nghe đến đoạn sau ánh mắt lập tức sáng lên, tươi cười bên môi cũng không nhịn được mà tăng lên.

" Xác thật là một cái biện pháp không tồi, vậy đa tạ bệ hạ, mặt khác nói vậy mấy ngày nay ta sẽ ở lại quấy rầy ngươi một chút, không biết bệ hạ có ý kiến gì?"

Đối với trao đổi vật phẩm, tả hộ pháp vẫn có tự tin rất lớn, quyền thế Minh Phủ không kém, người mà có cơ hội làm cho Minh Phủ thiếu một ân tình, phỏng chừng không ai có thể cự tuyệt!

Càng quan trọng hơn là Minh Phủ bọn họ cũng không bạc đãi thiên tài, sẽ lấy ra một phần trân bảo còn quý hơn so với Nguyệt Linh thảo để trao đổi.

" Tả hộ pháp, xin ngươi yên tâm, Minh Phủ các ngươi quấy rầy mấy ngày cũng không vấn đề gì, hiện tại trẫm liền phái người đi thu thập phòng dành cho khách." hoàng đế Thiên Nguyệt cười cười.

Tuy nói Minh Phủ quyền thế ngập trời, nhất định đều nhờ đến mấy cái lão gia hỏa lánh đời không chịu rời núi kia.

Nếu không có mấy lão gia hỏa đó, hắn còn cần phải sợ Minh Phủ sao.



Cho nên, hắn sẽ không ngớ ngẩn đến nỗi vì Minh Phủ mà thất tín với người khác, bất quá Nguyệt Linh thảo cuối cùng có thuộc về bọn họ hay không, cũng không làm hắn phải nhọc lòng.

" Đúng rồi," bỗng nhien hoàng đế Thiên Nguyệt tựa như nhớ tới cái gì, hỏi, " Minh Phủ các ngươi có thiên tài nào tên Cố Nhược Vân hay không?"

" Cố Nhược Vân?"


Tả hộ pháp giật mình, lắc lắc đầu: " Minh Phủ chúng ta cũng không có người này."


Không có?


Hoàng đế Thiên Nguyệt nhăn lại mày kiếm, đáy mắt mang theo một mạt suy nghĩ sâu xa.


Vỗn dĩ hắn cho rằng, chính mình không thể điều tra ra bất luận tin tức gì về Cố Nhược Vân, khẳng định là nàng cùng Minh Phủ có quan hệ! Phải biết rằng, người Minh Phủ từ trước đến nay đều rất thần bí, ngay cả thiếu chủ tân nhiệm hiện giờ cũng là từ đâu xuất hiện, không có kẻ nào biết lai lịch hắn.


Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Cố Nhược Vân này cũng không phải là người Minh Phủ, rốt cuộc nàng đến từ nơi nào? Vì sao Thiên Nguyệt đế quốc không thể tra ra một tin tức nào?


" Các vị, hiện tại trầm liền mang các ngươi đi nghỉ ngơi," nhìn tả hộ pháp trước mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, hoàng đế Thiên Nguyệt vội vàng lấy lại bình tĩnh, cười khẽ nói, " Có thể làm cho Minh Phủ các vị tới quấy rầy Thiên Nguyệt đế quốc ta, cũng là vinh hạnh của trẫm, ngày mai cử hành tỷ thí hy vọng vài vị khách nhân Minh Phủ có thể đảm nhiệm chức trọng tài cùng trẫm, không biết ý các vị như thế nào?"


Tả hộ pháp gật gật đầu, nhàn nhạt cười: " Được! Ta cũng muốn xem một chút thiên tài của Thiên Nguyệt đế quốc có trình độ dạng gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK