"Nếu ta nói, ta có thể trị khỏi cổ họng của ông thì sao?"
Cố Nhược Vân nở nụ cười, con ngươi trong trẻo tản ra ánh sáng tự tin.
Nghe nói như thế, Dư lão cười ha ha: "Thương tổn này ngay cả bản thân ta đều không thể chữa khỏi, cô nương trẻ tuổi như vậy, nhưng lại có thực lực như thế, thật sự làm lão phu bội phục, bội phục!"
Cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng nghe ra ý trào phúng trong lời nói của Dư lão.
Hắn vốn còn muốn ở trong trận đấu nhường nàng, không nghĩ tới nha đầu này lại cuồng vọng tự đại như thế, nếu không cho nàng nếm thử chút giáo huấn, đối với trưởng thành về sau của nàng cũng không có chỗ tốt gì.
Cố Nhược Vân lại không cho là đúng, mỉm cười nói: "Nếu ông không tin, ta có thể trị liệu cho ông, chỉ cần một chén thuốc, trong vòng nửa canh giờ làm cho ông khôi phục, đương nhiên, nếu ta chữa khỏi thương tổn ngay cả ông đều không thể trị liệu, vậy chứng minh ông thua, Bách Thần Đường thuộc về ta."
"Được!" Dư lão khinh bỉ chế nhạo cười một tiếng, "Ngươi đã muốn đánh cược, ta liền cùng ngươi, ngươi cần dược liệu gì ở trong Bách Thần Đường liền đi lấy, ta cũng không tin có dược liệu gì không cần thời gian chờ đợi liền có thể khôi phục, đây rõ ràng là trái ngược với lẽ thường."
Cố Nhược Vân cười mà không nói, ở trên giấy viết xuống tên của hơn mười loại dược liệu giao cho Triệu chưởng quỹ, nói: "Lấy những dược liệu này sắc (sắc thuốc) cho Dư lão dùng, trong nửa giờ ta bảo đảm thương tổn của ông sẽ khỏi."
Ở kiếp trước, đương nhiên Cố Nhược Vân không biết thuật luyện đan, nhưng mà, lại theo một vị danh y học tập y thuật, vị danh y kia ở Đông Nhạc đại lục cũng là rất nổi tiếng, xa xa vượt qua Tây Linh đại lục.
Mà nàng, là đệ tử ông đắc ý nhất, đương nhiên được dốc túi dạy toàn bộ y thuật.
Triệu chưởng quỹ cầm phương thuốc, nhìn nhìn Dư lão, sau khi thấy Dư lão gật đầu với mình liền đi bốc thuốc.
"Cô nương," Dư lão nhíu nhíu lông mày, trầm tư một lúc lâu, vẫn là mở miệng nói, "Tuy rằng ta không thích tính cách tự đại của ngươi, nhưng có một việc, vẫn là không thể không nhắc nhở ngươi một chút."
"Chuyện gì?"
"Cẩn thận Cố gia!"
Giờ phút này, vẻ mặt của Dư lão là nghiêm túc chưa từng có qua, làm cho trong lòng của Cố Nhược Vân sinh ra một loại cảm giác không thoải mái.
"Vì sao ông lại nhắc nhở ta cẩn thận Cố gia?"
"Cố gia, không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi," Dư lão ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, "Nếu ngươi giống như đồn đãi bên ngoài, có lẽ ta sẽ không nói như vậy với ngươi, nhưng hiện giờ xem ra, ngươi cũng không phải phế vật yếu đuối vô dụng! Tuy có chút cuồng vọng, nhưng là thật khôn khéo! Phụ thân Cố Thiên của ngươi chết, có lẽ, cùng Cố gia có liên quan. . . . . . ."
Trái tim của Cố Nhược Vân run lên, tay chậm rãi nắm chặt thành một nắm đấm, hít sâu một hơi rồi mới thả lỏng ra.
"Dư lão biết cha của ta?"
"Không," Dư lão lắc lắc đầu, "Ta không biết phụ thân của ngươi, chính là thật kính ngưỡng hắn, một nam nhân nguyện ý giận dữ vì hồng nhan! Đáng tiếc trời đố anh tài, thiên tài luôn luôn sẽ gặp phải ghen tị, nha đầu, ta có thể nói với ngươi chỉ là những điều này, tin hay không tùy ngươi."
Kỳ thực, Dư lão rất muốn nói cho Cố Nhược Vân biết thân phận của nàng, nhưng cũng biết ông không thể làm như vậy.
Đông Phương thế gia thế lực cường đại, thiên tài quá nhiều, không phải bất luận kẻ nào đều có tư cách tiến vào, năm đó Cố Thiên được Đông Phương thế gia thừa nhận, cũng là bởi vì thiên tư trác tuyệt (tư chất xuất sắc) của hắn.
Trừ phi Cố Nhược Vân cũng thiên tài giống phụ thân của nàng, bằng không Đông Phương gia tộc sẽ không nhận nàng……..
"Dư lão, mặc kệ ông và cha ta là quan hệ như thế nào, ta đều phải nói, cám ơn nhắc nhở của ông, có một số việc, trong lòng ta hiểu rõ."
Cố gia là một gia tộc xu lợi, cũng chính vì như thế mới càng để ý năng lực của tộc nhân, nếu đúng như lời nói của Dư lão, thì vì sao Cố gia phải làm như thế? Nếu Dư lão đang lừa gạt nàng, thì mục đích là gì?