Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ha ha ha."

Nữ tử Mị Tông kia cười duyên, mị nhãn lưu chuyển, dáng người thướt tha kia di chuyển về hướng Phong Ngọc Thanh: " không nghĩ tới nhị thiếu gia Phong Cốc cũng ở chỗ này, như thế nào, chẳng lẽ Phong công tử đối với di tích này có hứng thú?"

Nhị thiếu gia Phong Cốc?

Vừa nghe lời này, ánh mắt tất cả cường giả ở đây đều hướng về đám người Cố Nhược Vân, đáy mắt mang theo khiếp sợ.

Nhị thiếu gia Phong Cố kia hiện giờ không phải đã trở thành một cái phế vật sao? Vì sao hắn lại đến nơi này?

" Ta chỉ là nghe được nơi này có một tòa di tích được khai quật, chỉ nghĩ đến nhìn mà thôi, nếu thuận tiện có thể mang một ít bảo bối về cho phụ thân ta cùng Phong Tiêu Tiêu tỷ," Phong Ngọc Thanh nâng khóe môi, cà lơ phất phơ nói, " Như thế nào? Nguyên lai là người Mị Tông các ngươi cũng đến? Bất quá, Mai trưởng lão, ngươi thật đúng là càng ngày càng đẹp, bởi vì có ngươi ở đây ta cảm thấy di tích này cũng không có lực hấp dẫn gì."

Phong Ngọc Thanh hiện tại không còn bộ dáng vững vàng ổn trọng, cả người giống như một kẻ ăn chơi trác táng, đang đùa giỡn con gái nhà lành.

Nhưng không một ai biết, hiện tại trong lòng Phong Ngọc Thanh thiếu chút nữa muốn phun ra, nữ nhân này tuy thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng cũng đã hơn năm mươi, chính mình còn bị bắt nói những câu buồn nôn, thật sự là ghê tởm cực điểm.

" Khanh khách," Mai trưởng lão khanh khách cười duyên, trong đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Gia hỏa này lớn lên thật không tồi, đáng tiếc lại là một phế vật! Nếu hắn không phải là nhị thiếu gia Phong cốc, chính mình còn lười phải để ý phế vật này, thế nhưng còn muốn đùa giỡn nàng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

" Phong thiếu gia, không biết vị cô nương này là cái gì của ngươi?"

Khi nói lời này nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt đánh giá Cố Nhược Vân.



Trong lòng Phong Ngọc Thanh rùng mình, trên mặt mang theo hài hước tươi cười: " Mai trưởng lão, nữ nhân đi theo bên người ta, ngươi cho rằng sẽ là người nào?"

Trong lời hắn nói hàm chứa ý vị không rõ, nhưng lại làm Mai trưởng lão có một loại bừng tỉnh đại ngộ.

Nhị thiếu gia Phong Cốc này từ trước đến nay đều hoa tâm, đổi nữ nhân như thay quần áo, cho nên nữ nhân có thể đi theo bên người hắn, nói vậy cũng chỉ là tình nhân hắn.

Nghĩ vậy, Mai trưởng lão xoay người nhìn phía Cố Nhược Vân, nhướng nhướng mày nói: " Cô nương, không biết tên họ ngươi....."

" Niệm Dạ, ta tên Niệm Dạ."


Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng nói.


Mị Tông cùng Phong Cốc quan hệ không tồi, khẳng định sẽ biết tên Cố Nhược Vân, hơn nữa nghe lời nói của Phong Ngọc Thanh thực rõ ràng muốn che giấu thân phận của nàng, cho nên dưới loại tình huống này, nàng bất đắc dĩ phải sử dụng tên giả.


" Niệm Dạ?"


Mai trưởng lão trầm ngâm nửa ngày, nàng xác thật chưa có nghe qua cái tên này, vì vậy nghi ngờ trong lòng hoàn toàn không có.


" Phong thiếu gia, ta khuyên ngươi một câu, di tích này quá mức nguy hiểm, bằng thực lực của ngươi đi vào nơi này chỉ có chết, huống chi còn mang theo người?" ánh mắt Mai trưởng lão lập lòe một chút, nói, " Nếu để tiểu thư Phong Tiêu Tiêu biết, sợ là sẽ nổi giận."


Phong Ngọc Thanh cười ha ha hai tiếng: " Không nghĩ tới Mai trưởng alox lại quan tâm ta như vậy, thật đúng là làm ta thụ sủng nhược kinh*, không bằng sau khi rời khỏi, Mai trưởng lão tới Phong Cốc tìm ta như như thế nào? Ta đã sớm muốn cùng Mai trưởng lão ngươi ngủ một giấc."


Sắc mặt Mai trưởng lão lạnh nhạt một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười duyên nói: " Phong thiếu gia đừng nói giỡn, ân sủng của ngươi làm sao ta chịu được? ta còn có việc liền đi trước một bước, lát nữa gặp lại trong di tích."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK