Vì Dạ gia, đừng nói là tặng Địa Ngục Chi Liên, chính là làm cho ông giao ra tính mạng, ông cũng tuyệt sẽ không do dự.
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, con ngươi thanh lãnh của nàng lẳng lặng ngóng nhìn khuôn mặt già nua của Dạ Lan, cuối cùng như là quyết định hạ một cái quyết tâm, nói: "Dạ gia chủ, có thể để cho ta xem trạng huống (trạng thái, tình huống) thân thể của ông hay không?"
"Được."
Dạ Lan gật gật đầu, mỉm cười ngồi xuống: "Cố nha đầu, ta biết ngươi là một Y Sư, còn trị lành bệnh của Mộ Dung gia chủ, nhưng mà độc tố của ta đây tương đối ngoan cố, tìm danh y khắp toàn bộ nơi trục xuất, đều không thể cứu trị."
Cố Nhược Vân không nói gì, chậm rãi tiêu sái đến bên người Dạ Lan, ngón tay nhẹ nhàng dừng ở trên mạch đập của ông.
Cảm thụ được mạch đập kia, mày của Cố Nhược Vân càng nhíu càng chặt, thật lâu sau, nàng mới buông lỏng ra: "Quả thật rất phiền toái."
Nếu không phải độc tố này quả thật quá mức cường hãn, nàng cũng sẽ không thể không phát hiện thân thể ông có bệnh ở lúc nhìn thấy Dạ Lan, mà cần thông qua bắt mạch để chẩn đoán.
Dạ Lan thu tay, mỉm cười, ngược lại không nói thêm gì, ông vừa định khuyên giải Cố Nhược Vân không cần quá mức tự trách, giọng nói thanh lãnh của nữ tử kia lại vang lên.
"Này đại khái là độc tố ngoan cố nhất đời này ta gặp qua, thật sự rất phiền toái, lấy thực lực hiện tại của ta nếu muốn giải trừ độc tố này, ít nhất cũng cần một tháng."
Sắc mặt Dạ Lan cứng lại rồi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân: "Cố nha đầu, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói này độc tố rất phiền toái," Cố Nhược Vân nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Cho dù ta dùng toàn bộ lực lượng, l.q.đ cũng phải một tháng mới có thể tiếp xúc nó, nếu các ngươi muốn nhanh hơn mà nói, ta thật sự không có cách nào."
"Ơ…...."Dạ Lan hoàn toàn ngốc.
Thì ra vừa rồi Cố Nhược Vân nói độc tố này phiền toái, cũng không phải nói bản thân không cách nào giải độc, mà là…... Ghét bỏ thời gian một tháng quá lâu, cho nên phiền toái?
"Cố bảo tiêu, ngươi thật sự có thể cứu lão gia tử nhà ta?" Dạ Nặc nhảy xuống từ trong lòng Dạ Lan, bật về phía Cố Nhược Vân, hưng phấn bổ nhào vào trên thân thể của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo đỏ bừng, mang theo vẻ kích động.
"Cần thời gian một tháng."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, ánh mắt chuyển về phía Dạ Lan: "Như vậy đi, nếu ta có thể giúp ông giải trừ độc tố, vậy thì ông tặng Địa Ngục Chi Liên cho ta, nếu như ta làm không được, ta tuyệt sẽ không động nó."
Dạ Lan kinh ngạc há miệng thở dốc, không biết vì sao, đối với nha đầu nhiều lần gây cho ông khiếp sợ này, ông rất là tin tưởng.
Nếu nàng nói có thể giúp mình giải độc, vậy nói không chừng thật có thể làm được!
Nghĩ vậy, trái tim vốn như một mảnh tro tàn của Dạ Lan lại thiêu đốt lên, hai mắt tỏa sáng: "Nha đầu, ta đã nói rồi, Địa Ngục Chi Liên này đã là của ngươi, đương nhiên, ta cũng sẽ làm ngươi trợ giúp ta chữa trị."
"Phụ thân!"
Dạ Hành Thiên quá sợ hãi, vạn nhất chữa trị thất bại, Địa Ngục Chi Liên cũng không còn, vậy phụ thân nhất định sẽ mất mạng.
Hắn thật sự không rõ, vì sao phụ thân sẽ tin tưởng một tiểu nha đầu?
Cho dù nàng có thiên phú trác tuyệt, lại không có nghĩa là y thuật cao minh! Huống chi nhiều thần y như vậy cũng chữa không khỏi cho phụ thân, nàng lại như thế nào làm được?
"Ta đã quyết định," Dạ Lan nhíu mày, đánh gãy lời nói của Dạ Hành Thiên: "Các ngươi không cần khuyên ta cái gì, lqđ ngươi cũng biết tính khí của ta các, một khi quyết định chuyện gì là sẽ không sửa đổi, Cố nha đầu, khi nào thì chúng ta bắt đầu chữa trị?"