Lâm Lang tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt căm giận nhìn Cổ Lăng.
"Ha ha," Cổ Lăng cười lạnh hai tiếng, khinh bỉ nhìn khuôn mặt bị tức đỏ bừng của Lâm Lang, nói: "Cho dù ta tặng phế Linh Khí này cho ngươi, ngươi lại dùng cái gì để giao dịch? Lâm Lang, nếu ngươi nguyện ý dùng thân thể của ngươi đến lấy lòng ta, nói không chừng ta nguyện ý tặng phế Linh Khí cho ngươi."
Giá trị của một thanh phế Linh Khí, sợ rằng không ai không biết.
Cho nên, làm sao Cổ Lăng có thể sẽ dùng phế Linh Khí lấy lòng một nữ nhân?
Chờ y chiếm được thân thể của nữ nhân này, đến lúc đó nàng chỉ là một thứ đồ rách nát, còn muốn phế Linh Khí? Nằm mơ đi thôi! Chỉ bằng nàng, là không có tư cách khống chế thanh phế Linh Khí này!
"Cổ Lăng, ngươi hơi quá đáng!"
Đệ tử Đông Phương thế gia đứng ở một bên đều nhìn không nổi, đứng dậy tức giận nhìn Cổ Lăng, nếu không phải ở trước thí luyện không cho phép tự mình đánh lộn, bọn họ tuyệt đối đồng loạt tiến lên hung hăng đánh tên khốn kia một trận!
Cũng dám đánh chủ ý đến Lâm Lang! Quả thực không để Đông Phương thế gia bọn họ vào mắt.
Mọi người Cổ gia trông thấy đệ tử Đông Phương thế gia đứng ra, cũng đều tiến lên một bước, như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào mọi người đối diện.
Trong lúc nhất thời, không khí ác liệt khẩn trương, giống như trong một giây tiếp theo hai phương nhân mã sẽ chiến đấu lên.
Ở giờ phút này không khí đọng lại, ngay tại lúc tất cả mọi người ném ánh mắt tìm tòi về phía này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ phía sau, rơi vào bên trong đám người này.
"Lâm Lang, các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Ta cho các ngươi chọn vũ khí như thế nào rồi?"
Sau khi đám người Lâm Lang nghe thấy giọng nói kia vẻ mặt đều là ngẩn ra, quay đầu nhìn phía người tới.Ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống, bao phủ toàn bộ quảng trường của hội giao dịch.
Bên trong ánh chiều tà kia, thiếu nữ một đầu tóc đen, trong ngực ôm một con mèo nhỏ tuyết trắng chậm rãi đi tới, trên mặt của nàng bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, con ngươi đen thanh lãnh như nước, nơi đảo qua đều làm tâm của mọi người bất giác theo đó mà run run một chút.
Nhưng càng khiến người ta kinh hãi là hồng y nam tử tóc bạc bên cạnh nàng, đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng mà, trong mắt nam nhân tuyệt thế như thế, lại lộ ra vẻ thị giết ngoan độc.
Giống như không nhìn thấy ánh mắt này, Cố Nhược Vân đi thẳng tới chỗ Lâm Lang, hỏi: "Nếu chọn xong vũ khí, thì chúng ta đây nên rời đi."
Nói xong lời này, ánh mắt nàng lập tức dừng ở trên thanh kiếm trong tay Lâm Lang kia.
Đây là một thanh tế kiếm (kiếm nhỏ, hẹp dài), mặt ngoài có chút gồ ghề, lại mơ hồ tản mát ra từng luồng linh lực.
"Thanh kiếm không tệ."
Cố Nhược Vân từ tâm tán than một tiếng, nói thật, phế Linh Khí không phải Linh Khí, thông thường phế Linh Khí chính là Linh Khí luyện chế thất bại, nếu không chính là Linh Khí đánh mất linh lực ban đầu do trải qua rất nhiều năm, chỉ để lại một phần rất khó phát hiện, cho nên một thanh phế Linh Khí thật dễ dàng bị cho là phế thải.
Không nghĩ tới ánh mắt của Lâm Lang không tệ, vậy mà có thể nhận ra phế Linh Khí.
Nhưng mà, hiện giờ phế Linh Khí đã không có lực hấp dẫn gì đối với nàng.
Nghe nói như thế, Lâm Lang cắn chặt môi không lên tiếng.
Kỳ thực, Cổ Lăng nói cũng không sai, cho dù nàng phát hiện thanh phế Linh Khí này lại như thế nào? Bằng vào xuất thân của mình, căn bản là không cách nào đổi lấy thanh phế Linh Khí này.
Nghĩ đến đây, nàng thả phế Linh Khí lại chỗ ban đầu, lắc lắc đầu: "Dù cho kiếm tốt hơn nữa lại như thế nào? Dù sao không thích hợp với ta, Cố cô nương, chúng ta đi thôi."
"Ha ha," Cổ Lăng nhìn Lâm Lang, cười lạnh hai tiếng: "Lâm Lang, coi như ngươi tương đối thức thời, hiểu rõ bản thân không cách nào lấy được thanh phế Linh Khí này, nhưng mà ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi nguyện ý giao bản thân cho ta, thanh phế Linh Khí này sẽ thuộc về ngươi."