Hiện tại, nàng sao có thể để hắn tiến vào Dược Phủ?
Huống chi, lúc trước Cố Nhược Vân đã ra lệnh, bất luận ai tới tìm nàng, đều cự tuyệt từ ngoài cửa!
Lam Chước thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại ăn bế môn canh*, sắc mặt đột nhiên trầm, xuống cười lạnh nói: " Vị cô nương này, ta xem ngươi là nha hoàn bên người Cố đại sư, bổn gia chủ mới đối với ngươi khách khí như vậy! Hạ nhân chính là hạ nhân! Khi nào đã tự quyết định mọi việc của chủ tử? Ta khuyên ngươi một câu, giúp ta đi thông báo với Cố đại sư, đến lúc gây tổn thất cho Cố đại sư thì ngươi thừa nhận không nổi?"
*bế môn canh: cự tuyệt ( để nguyên cho hay chút)
Ngay từ đầu, hắn không biết thân phận chính xác của Vệ Y Y, vì vậy mới dùng giọng điệu khách khí.
Nhưng nữ nhân này xưng hô với Cố đại sư là chủ tử, liền chứng minh nàng chỉ là một hạ nhân bình thường! Tuy Cố đại sư thân là luyện đan sư, nhưng tốt xấu gì bản thân là gia chủ Lam gia, vô luận thân phận hay địa vị, đều lớn hơn so với một nha hoàn! Cố đại sư có thể đi đến tới ngày hôm nay, nói vậy cũng không phải là loại não tàn mà bênh vực người mình! Không có khả năng vì một cái nha hoàn nhỏ nhỏ mà đi so đo với hắn.
Nghe giọng điệu Lam Chước kiêu căng ngạo mạn, con ngươi Vệ Y Y lạnh xuống, trào phúng cười: " ta không nghĩ rằng ngươi có chuyện gì quan trọng để cùng chủ tử của ta bàn luận! Trương quản gia, tiễn khách, từ hôm nay trở đi, không cho phép người Lam gia bước vào một bước."
" Ha ha ha."
Như là nghe được chuyện gì buồn cười, Lam Chước cười phá lên một cách khoa trương.
Tiếng cười hắn tràn ngập phẫn nộ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Y Y.
" Cô nương, ngươi thế nhưng đã nghe qua câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Nếu thực sự bởi vì kiêu ngạo của ngươi mà làm hại chủ tử nhà ngươi thiếu đi một phân lợi ích, ngươi cho rằng chủ tử còn để ngươi ở lại? Đến lúc đó, ta cũng không muốn cầu tình giúp ngươi."
Lão quản gia lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Chỉ có hắn thân là quản gia Dược Phủ mới hiểu rõ thân phận của Vệ Y Y, phải biết rằng, Vệ cô nương vẫn luôn xưng hô Cố đại sư là sư phụ, hiển nhiên quan hệ của hai người khác biệt rất nhiều. Huống chi, cho dù Vệ cô nương là hạ nhân thì như thế nào? Tục ngữ nói, đánh cho cũng phải nhìn mặt chủ nhân. Nhưng mà Lam Chước lại ở dưới sân người khác mà kêu gào.
Vệ Y Y che miệng cười duyên, đôi mắt phượng lộ vẻ châm chọc, thanh âm mang theo trào phúng nói: " Ngượng ngùng, đây là mệnh lệnh chủ tử nhà ta, chủ tử đã nói qua, bất luận người nào đến bái phỏng nàng, nàng đều không gặp! Nếu ngươi không muốn bị ném ra ngoài, thì tự chính mình rời đi! Nói cách khác..............."
Nàng hơi nheo nheo đôi mắt, một tia ánh sáng uy hiếp từ đáy mắt xẹt qua.
" Ha ha," Lam Chước cười to hai tiếng, bình ổn hô hấp, mới ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: " Ta đây ngược lại nhìn xem " nói cách khác" thì như thế nào! Cô nương, ta không tin Cố đại sư cự tuyệt khách nhân! Cho nên ngươi không cần đem nàng ra uy hiếp ta! Căn bản là vô dụng!"
Cố Nhược Vân đi vào Chủ Thành, tất nhiên rất muốn cùng tứ đại thế lực tạo mối quan hệ tốt, như thế nào lại cắm rễ ở đây.
Nếu nàng thật sự ai cũng không tiếp, tất nhiên sẽ đắc tội rất nhiều người! Cho nên, nàng sẽ không ngu xuẩn làm ra quyết định như vậy!
" Ha ha, bản đại nhân trước nay chưa thấy qua kẻ nào mặt dày mày dạn như ngươi, chủ nhân nói không muốn nhìn thấy kẻ nào, còn muốn ăn vạ không chịu đi, chẳng lẽ ngươi muốn bản đại nhân tiễn các ngươi một đoạn đường?"