Tuy rằng thực lực Lý Thanh quá yếu, nhưng thân phận của hắn vẫn không thể thay đổi được! Bởi vậy, bên trong đội ngũ này, người có tư cách cùng hắn nói chuyện chỉ có công tử tướng quân phủ!
" Ngươi....." Đổng Phương tức giận càng thêm khó coi, thời điểm hắn đang phẫn nộ vô cùng thì giọng nói lạnh lẽo của Lý Thanh truyền đến.
" Lâm U, ta khuyên ngươi một câu, đừng vì một người không liên quan mà đi trêu chọc vào người không nên trêu chọc! hơn nữa, Đổng Phương nói không sai, lấy năng lực của Cố cô nương, căn bản là khinh thường Quận Vương, cho nên không phải Cố cô nương không xứng với Quận Vương, mà chính là Quận Vương không xứng với nàng."
Lâm U sửng sốt một chút, đột nhiên cười ha ha lên.
" Lý Thanh, nữ nhân Cố Nhược Vân này rốt cuộc đã cho các ngươi ăn mê dược gì? để cho ngươi lại bênh vực nàng?"
Đặc biệt, Lý Thanh lại nói Quận Vương không xứng với nàng?
Buồn cười, thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Cho dù Quận Vương có lớn tuổi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả thứ hai của Thiên Nguyệt đế quốc, diện mạo cũng không tồi! Hơn nữa đối với Quận Vương phi quá cố là một mảnh si tình, biết bao nhiêu nữ tử muốn câu dẫn hắn.
Cho nên, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Cố Nhược Vân câu dẫn không thành công, hơn nữa ở trước mặt mọi người lại nói khác đi, dùng những lời không rõ thị phi để nói với những người này.
Đương nhiên, cũng chỉ có Lý Thanh ngu xuẩn mới tin tưởng nữ nhân này!
" Chuyện này còn có thể sai sao?"
Sau khi lời nói Lâm U vừa dứt, nhóm tùy tùng phía sau hắn phát ra tiếng cười bừa bãi.
" Tuy nói nữ nhân Cố Nhược Vân này là kẻ yếu nhung nàng vẫn có vài phần dung mạo, rất rõ ràng Lý Thanh cùng mấy nam nhân trong đội ngũ đã bị nàng mê hoặc, cho nên mới nói giúp nàng như vậy, nói không chừng mấy ngày nay trong rừng rậm Ác Linh này, chuyện gì bọn họ cũng đã làm, dưới tình huống như vậy bọn họ sao có thể không che chở nàng?"
Vài người sôi nổi cười ha ha, dù sao cũng có Lâm U chống lưng cho bọn họ, cũng không phải sợ đắc tội với thiếu gia tướng quân phủ.
Phanh!
Một cái nắm tay không có bất luận dấu hiệu gì đánh trên ngực người vừa mở miệng nói chuyện, người nọ còn chưa kịp phản ứng thân thể lập tức bay ngược ra ngoài, ầm ầm đánh vào cục đá cách đó không xa, khiến hắn ngã đầu rơi máu chảy.
Đám người Đổng Phương cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía dung nhan xanh mét của Mộc Anh.
Bọn họ tựa hồ không thể nghĩ tới, người ra tay đầu tiên trong toàn đội sẽ là Mộc Anh, cũng là người có tính cách trầm ổn nhất.
Bất quá, thực hiển nhiên, một quyền này của Mộc Anh làm cho bọn họ cảm nhận được sảng khoái xưa nay chưa từng có.
" Ngươi thật to gan!" Lâm U nhìn đến tùy tùng sau lưng mình bị thương, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, " Cũng dám ra tay với người của ta trước mặt ta! Hiện tại lập tức báo ra gia tộc của ngươi, ta thật muốn nhìn xem ngươi có cái bối cảnh gì mà lại càn rỡ như thế."
Mộc Anh cười lạnh một tiếng: " Ta không môn không phái, chỉ có một thân một mình, ngươi muốn tìm gia tộc ta gây phiền toái, sợ là cũng không có cách nào!"
Nghe được lời này, đáy mắt Lâm U càng thêm thâm trầm.
Một cái tiểu tạp chủng không môn không phái, cũng dám kêu gào ở trước mặt hắn, quả thực là tìm chết!
Nghĩ đến đây, hắn cắn chặt răng nói: " Các ngươi lên cho ta, giết mấy tiểu súc sinh này! Ta muốn cho bọn họ biết, đắc tội Lâm U ta sẽ có kết cục như thế nào!"
" Những người này, động một chút đều muốn giết người lấy mạng sao?" Lục Vân nhìn dung nhan điên cuồng của Lâm U, nhàn nhạt, " Trước đo tới một cái Đoạn Ất, hiện tại lại tới một Lâm U! Chúng ta chỉ là tham gia vòng đào thải mà thôi, lại gặp những người phiền toái ngu ngốc không dứt!"
Đặc biệt, đối tượng của những người ngu ngốc này lại nhằm vào Cố Nhược Vân.
Nếu lúc trước hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng tiểu Manh Manh trong tay Cố Nhược Vân nuốt người, liệu có còn những hành động như vậy?
Nháy mắt, liền nhìn thấy mấy người phía sau Lâm U đều đồng loạt rút ra vũ khí, nhanh chóng hướng tới gần mọi người.
" Lâm U, ngươi dám can đảm động thủ với chúng ta ở chỗ này, nhất định khi trở về ta sẽ bẩm báo phụ thân!" sắc mặt Lý Thanh đại biến, vội vàng chắn trước mặt mấy người trong đội, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Ha ha, Lý Thanh, ngươi thật là quá xem trọng bản thân! Ta nói ngươi có tư cách nói chuyện với ta, đó chỉ là nhờ thân phận ngươi là con trai tướng quân phủ, ngươi thật sự cho rằng ta đem loại phế vật như ngươi để vào mắt sao? không sai, phụ thân ngươi là tướng quân đại nhân của Thiên Nguyệt đế quốc, nhưng thì thế nào? ngươi cho rằng bệ hạ từ trước đến nay đều rất chú trọng thiên tài sẽ vì ngươi mà trừng phạt ta? có bệ hạ làm chủ, ta cần gì kiêng kỵ phế vật như ngươi! Người tới, lên cho ta! Nếu Lý Thanh dám cản trở các ngươi, đều giết không bỏ qua! Mọi việc đã có ta chống lưng cho các ngươi, không cần sợ thế lực của hắn!"
Lâm U phất phất tay, ánh mắt thâm trầm nói.