Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Phạt Chi Sâm, rộng rãi khôn cùng.

Đến nay đều không có người biết rốt cục Thiên Phạt Chi Sâm kéo dài bao nhiêu thước, nhưng mà, l^q'đ nếu Cố Nhược Vân muốn đi từ Hắc Vân thành tới chủ thành, Thiên Phạt Chi Sâm hiển nhiên là con đường nhanh nhất! Nếu như đi theo đường khác, sợ rằng phải vòng cực xa, có lẽ nửa năm cũng khó có thể tới chủ thành.

Lúc này, dưới bầu trời đêm Thiên Phạt Chi Sâm, một đám người quay chung quanh lửa trại mà ngồi, ngọn lửa đỏ bừng kia giống như là ánh sáng mặt trời này là một ngọn đèn sáng trong đêm đen.

Trừ bỏ Anh thúc vẫn duy trì hoài nghi đối với bọn họ kia ra, nhóm đoàn viên khác trong dong binh đoàn ở sau khi trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi, cũng buông xuống tất cả cảnh giác, cũng bất ngờ khuyên Hạ Lâm Ngọc uống rượu cùng bọn họ, nhưng mà Hạ Lâm Ngọc chưa từng ở chung với loại hán tử hào sảng này chỉ có thể vẻ mặt xấu hổ, muốn cự tuyệt, lại không biết mở miệng như thế nào.

"Ngươi mặc kệ bọn họ, bọn họ chính là đức hạnh này, cho dù là lên chiến trường cũng không rời đi rượu."

Ngay tại khi Hạ Lâm Ngọc cầu cứu nhìn về phía Cố Nhược Vân, một giọng nói điềm mỹ truyền đến từ bên kia của hắn.

Hắn giật mình, lúc quay đầu nhìn lại, thì chạm vào một đôi mắt to trong veo như nước.

Ánh mắt thiếu nữ giống như là có thể nói, linh hoạt động lòng người, trên mặt của nàng mang theo tươi cười điềm mỹ, hai lúm đồng tiền nhỏ kia tăng thêm một phần xinh đẹp cho khuôn mặt vốn đã đẹp kia, thậm chí ngay cả giọng nói cũng ngọt giống như ăn mật, không khỏi làm cho ánh mắt Hạ Lâm Ngọc lung lay vài cái.

Chỉ là hắn thật mau đã bình tĩnh lại, trên khuôn mặt thanh tú treo lên tươi cười thanh thiển: "Cổ cô nương."

Cổ Lan cười ‘hì hì’ nói: "Hiện tại chúng ta cũng được cho đồng bạn, cho nên các ngươi cũng giống như đội trưởng xưng hô ta là Lan nhi là được rồi, Ngọc ca ca, lee~lqđ Cố tỷ tỷ, các ngươi đi chủ thành là muốn làm chuyện gì sao? Vừa khéo ta có một người quen ở chủ thành, nếu các ngươi có chuyện gì cần trợ giúp mà nói, ta đây có thể giúp các ngươi."

Biểu cảm của Hạ Lâm Ngọc càng xấu hổ, hắn không nghĩ tới Cổ Lan này sẽ nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.



"Không cần."

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nhàn nhạt cười: "Chúng ta đi chủ thành cũng không phải vì chuyện rất quan trọng, cũng không cần hỗ trợ, đương nhiên, nếu thực sự cần, ta sẽ mở miệng."

Vốn Cổ Lan còn có chút thất vọng, sau khi nghe được lời nói kế tiếp của Cố Nhược Vân, mắt sáng rực lên vài cái, con ngươi cong lên giống như trăng non, tươi cười điềm mỹ động lòng người.


Đang lúc nàng muốn nói cái gì đó, đột nhiên, phía trước truyền đến một hồi dị động, giống như có thiên quân vạn mã chạy tới phía mọi người.


"Xảy ra chuyện gì?"


Diệp Ảnh vội vàng đứng lên từ trên đất, ánh mắt càng thêm bình tĩnh, ánh mắt của hắn nhìn lại theo âm thanh truyền đến, không bao lâu, sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.


Chỉ thấy vô số Linh Thú giẫm lên tro bụi mà đến, như sóng biển dậy sóng, ở dưới bầu trời đêm, có vẻ đặc biệt khiếp người.


"Là Linh Thú triều!"


Anh thúc hung hăng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt mang theo vẻ sắc bén: "Chúng ta ở Thiên Phạt Chi Sâm đã không sai biệt đã một tháng, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Linh Thú triều nào, vì sao hai người bọn họ vừa gia nhập đoàn đội chúng ta này, lại gặp phải loại tình huống này? Đội trưởng, ta đã sớm nói hai người kia không có lòng tốt, ngươi lại cố tình không tin lời nói của ta."


Khi nói lời này, hắn chuyển mắt nhìn hai người Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt tàn nhẫn hỏi: "Hiện tại, hai người các ngươi còn có cái gì để nói?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK