Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này Quận Vương đang âm thầm đau khổ, thì bên kia sau khi Đổng Phương nghe thấy lời nói của Thiên Bắc Dạ lập tức kích động, giọng nói càng cung kính: " Vâng, thiếu chủ."

Khi nói lời này, hắn cười âm hiểm nhìn về phía Tô Lâm, trên mặt là tràn đầy đắc ý cùng hăng hái, ánh mắt khiêu khích: " Tô Lâm, thời điểm ngươi đối phó Cố cô nương, hẳn không nghĩ tới sẽ có ngày này đi? ha ha, Quận Vương phủ ngươi cho dù thực lực cường đại cũng không thể so sánh với Minh Phủ! Hiện tại có Minh Phủ chống lưng, ta còn sợ cái đầu ngươi!"

Nói thật, hiện giờ Đổng Phương rất là may mắn, tuy nói ngày từ đầu hắn cũng khinh thường Cố Nhược Vân, nhưng đến cuối cùng đã tỉnh ngộ, bằng không hắn cũng sẽ có kết cục giống như Tô Lâm.

" Mặt khác ngươi nói hai người kia là ai?" Thiên Bắc Dạ nhớ tới lời nói của Đổng Phương, hơi hơi nhíu mày.

" Ai là Vô Hư trưởng lão cùng Lâm U, chủ động đi ra cho ta!"

Bên trong đám người, một đạo thân ảnh già nua đang lén lút lui ra ngoài, bất chợt lại nghe thấy giọng nói của Thiên Bắc Dạ, thân thể đột nhiên run rẩy một chút nhưng dục vọng muốn sống sót làm hắn không dừng bước mà vẫn đi ra ngoài!

" Chính là hắn! lão nhân lén lút kia chính là Vô Hư trưởng lão, còn Lâm U vẫn ở phủ thừa tướng dưỡng thương, không có tới nơi này."

Bỗng nhiên, giọng nói của Đổng Phương vang lên sau lưng lão nhân, cũng trong phút chốc này đám người đứng bên cạnh lão nhân đều tự động tách ra hai phía, vì thế đạo thân ảnh già nua hiện ra rõ ràng trong hoa viên.

Vô Hư trưởng lão run rẩy xoay người, thân thể run rẩy không thôi, cũng mất đi kiêu căng ngạo mạn lúc trước.

Không có bất luận kẻ nào biết, một khắc này trong nội tâm Vô Hư trưởng lão sợ hãi như thế nào, một câu biện giải hắn cũng không thể nói nên lời.



" Thiếu chủ."

Hoàng đế Thiên Nguyệt đứng lên, hơi hơi nhíu mày, nhưng mà ngữ khí lại mang theo tia khẩn cầu, không dám làm càn chút nào.

" Tốt xấu gì Vô Hư trưởng lão cũng là trưởng lão của Thiên Nguyệt đế quốc ta, mà Thiên Nguyệt đế quốc chúng ta cùng vơi Minh Phủ từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng! Không bằng thiếu chủ cho ta mấy phần mặt mũi mà buông tha cho Vô Hư trưởng lão, như thế nào?"


Vô Hư trưởng lão không giống với Tô Lâm, Tô Lâm chỉ là có thiên phú không tồi mà thôi, cho dù nàng đã đột phá đến Chí Tôn cũng là nhờ vận dụng bí pháp! Nhưn Vô Hư trưởng lão xác thật là một cường giả Chí Tôn chân chính! Cho nên hắn không nghĩ từ bỏ Vô Hư trưởng lão.Thiên Bắc Dạ phảng phất không có nghe thấy giọng nói của hoàng đế Thiên Nguyệt, chậm rãi đi đến trước mặt Vô Hư trưởng lão, phịch một tiếng, bàn tay to dừng trên đầu VôHư trưởng lão, chỉ hơi dùng sức lực một chút lập tức nghe được âm thanh óc vỡ nát....


Sắc mặt hoàng đế Thiên Nguyệt biến đổi, đột nhiên ngồi xuống, hắn hít sâu một hơi, mới bình ổn cảm xúc trong lòng.


" Thiếu chủ Minh Phủ thật đúng là một người tương đối có cá tính, làm trẫm khâm phục không thôi."


Từ đầu đến cuối, Thiên Bắc Dạ chưa từng liếc nhìn hoàng đế Thiên Nguyệt, sau khi hắn giải quyết Vô Hư trưởng lão lại chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh Cố Nhược Vân, khóe môi nhẹ nhàng nâng, cười nói: " Vân nhi, hành cung của ta ở chỗ không xa! Ta mang ngươi đi nghỉ ngơi rước."


Cố Nhược Vân gật gật đầu, Thiên Bắc Dạ liền ôm lấy nàng hướng phía ngoài đi đến.


Trong đám người, Lâm thừa tướng nhìn hai người đã đi xa, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, hắn lau mồ hôi trên trán thật cẩn thận, đang muốn rời khỏi chỗ này.


Cũng vào lúc này, một giọng nói phiêu miểu từ xa truyền đến, lộ ra âm trầm sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK