Xuất phát sớm một ngày, có lẽ Hạ Lâm Ngọc có thể khôi phục sớm một ngày!
Huống chi, nơi này cách Bắc Tạp lãnh địa cực xa, mà hiện giờ đã có phương hướng, nàng phải đi tìm kiếm vận may!
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân không lại có do dự gì, sau khi rời đi Thượng Cổ Thần Tháp thì vội vàng đi tìm Bạch Trung Thiên cáo từ. Cho dù Bạch Trung Thiên rất kỳ quái vì sao Cố Nhược Vân sốt ruột chạy đi như thế, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò nàng vài câu, rồi đưa nàng xuống núi.
Về phần Hạ Lâm Ngọc, tự nhiên là đi theo bên người Cố Nhược Vân, dù sao hiện giờ lấy thực lực của nàng, chỉ cần không gặp phải người Đệ Nhất thành, cũng đủ nắm chắc bảo vệ tốt sự an toàn của hắn.
... ........
Bắc Tạp lãnh địa, ở phía bắc đại lục, nhưng mà cách Băng Tuyết bình nguyên Cố Nhược Vân và Hồng Liên Lĩnh chủ gặp nhau cực kì gần, vì vậy cường giả ở trong Bắc Tạp lãnh địa cũng rất nhiều, nếu những thế lực lớn liên hợp lại, sợ rằng ngay cả Dược Tông cũng không thể so được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, mấy thế lực lớn Bắc Tạp lãnh địa liên hợp!
Chỉ là bởi vì mấy thế lực lớn kia tranh phong không ngừng, căn bản là không có khả năng liên minh, mới có thể nhường địa vị thứ nhất đại lục cho Dược Tông.
Lúc này, ở Hắc Vân thành trong Bắc Tạp lãnh địa, cửa thành xôn xao không ngừng, mọi người châu đầu ghé tai, không biết đang nghị luận cái gì. Hai gã hộ vệ đứng thẳng bất động như núi ở chỗ cửa thành, sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người xôn xao trước mắt.
"Các vị, gần đây Hắc Vân thành chúng ta nhận được thư khiêu chiến của Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn, cho nên mấy ngày nay sẽ chiến một trận với Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn, l^q'đ Thành chủ chúng ta có lệnh, nếu có người muốn đi vào Hắc Vân thành, phải tham dự chiến một trận với Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn, những người còn lại chờ, nếu không muốn sinh mệnh của mình bị uy hiếp, tốt nhất vẫn là rời đi nơi này."
Xôn xao!
Nghe nói như thế, đám người bắt đầu bạo động, mọi người lại nghị luận ra, chỉ là giờ phút này trên mặt bọn họ không có sốt ruột lúc trước, thay vào đó là tràn đầy khủng hoảng. Chợt rất nhiều người đã lui ra ngoài ở dưới ánh mắt của hộ vệ, sợ lan đến gần mình.
Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn?
Cố Nhược Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn cửa thành khép chặt trước mắt kia, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Lại vào lúc này, một gã thanh niên thoáng nhìn Cố Nhược Vân không hề có động tác, có lòng tốt nhắc nhở một câu: "Cô nương, các ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Thực lực của Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn kia rất là khủng bố, nếu đi chậm, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh."
"Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn?"
Cố Nhược Vân nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Không biết rốt cục Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn này có lai lịch gì?"
"Cô nương, ngươi không biết Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn?"
Nghe nói như thế, thanh niên kia kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, giống như thật không ngờ ở Bắc Tạp lãnh địa còn có người không biết Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn tồn tại, nhưng mà rất nhanh hắn đã có lòng tốt giải thích một câu: "Nghe nói thực lực của ba đội trưởng Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn đều đã tới Võ Đế, người như thế chúng ta tuyệt đối đấu không lại Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn, còn không bằng nhanh chóng rời đi."
Mày Cố Nhược Vân càng nhíu càng chặt, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ đi ngang qua nơi này, hơn nữa ta còn cần đi qua, Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn và Hắc Vân thành có khúc mắc gì, đều không có quan hệ gì với ta."