"Chậc chậc, đại tiểu thư Hạ gia này chẳng những tuyệt sắc khuynh thành, mà còn thiên phú dị bẩm, hơn nữa sau lưng Hạ gia có Kim Đế làm chỗ dựa, Lục Trầm cưới nàng, quả nhiên là nhặt một thiên đại tiện nghi (lơin ích to lớn)."
"Ôi, Hạ Sơ Tuyết tài mạo song toàn, ta vốn tưởng rằng chỉ có nam tử như Kim Đế mới có thể xứng đôi, lêêquyýđônn lại chưa bao giờ dự đoán được, nàng sẽ đi đến cùng với Lục Trầm! Xem ra Lục Trầm này luôn luôn ở lại Hạ gia chính là không có lòng tốt, lúc trước y tiếp cận Hạ Nhược Vân, chắc hẳn cũng là vì Hạ Sơ Tuyết."
"Không sai, tuy rằng thiên phú của Hạ Nhược Vân mạnh hơn Hạ Sơ Tuyết, nhưng mà, bất luận phẩm tính hay là thiện lương, nàng đều xa xa bại bởi muội muội của nàng, phàm là nam tử gặp qua Hạ Sơ Tuyết, đều không có khả năng sẽ coi trọng người khác! Đáng tiếc, nữ tử dịu dàng tao nhã như vậy, lại muốn gả làm phụ của người."
Trong khách điếm, bởi vì tin tức hai ngày trước Hạ gia tuyên bố, toàn bộ Lưu Phong quốc giống như nổ tung.
Cho nên, lúc Cố Nhược Vân mới đi ra từ trong phòng, đã nghe được âm thanh nghị luận phía dưới, nàng chậm rãi nâng lên khóe môi, một nụ cười xuất hiện ở phía trên khuôn mặt thanh lệ kia.
"Tiểu Tử Tà, hôn lễ của Hạ Sơ Tuyết chính là ở hôm nay?"
Tiểu Tử Tà đứng ở bên người Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Hình như là hôm nay, thế nào? Hiện tại ngươi muốn đi sao?"
"Ừ," Tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu, đôi mắt lại thanh lãnh trước sau như một: "Sư phụ hẳn là chuẩn bị tốt, tiểu Dạ cũng sắp trở lại, giờ phút này chúng ta lập tức xuất phát đi Hạ gia trước! Không biết đến lúc đó ta cho bọn họ hạ lễ bọn họ có thích không?"
Nói xong lời này, nàng không lại nói thêm cái gì, đi đến dưới thang lầu.
Hạ gia, đông như trẩy hội.
Chữ hỉ đỏ tươi dán ở phía trên cửa lớn, quản gia mỉm cười nghênh đón khách nhân lui tới, hơn nữa còn ghi tên của bọn họ ở trên một tờ giấy đỏ.
Lục Trầm nhìn người lui tới này, trong mắt hàm chứa vẻ kích động, cho tới bây giờ y cũng thật không ngờ mình sắp có thể cưới Hạ Sơ Tuyết tới tay! Phải biết rằng, lee!lqđ nữ tử này không chỉ có được dung mạo làm người ta thèm nhỏ dãi, nàng ta còn là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp.
Lấy được nàng ta, tương đương lấy được toàn bộ thiên hạ.
Lục Trầm giống như thấy được mảnh thiên địa này đã thuộc về mình, tươi cười phía trên khuôn mặt anh tuấn kia của y càng sâu.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ cực kì vui mừng xuất hiện ở trong mắt của y.
Y ngóng nhìn nữ tử đang được nha hoàn nâng đi tới, bất giác hung hăng nuốt nước miếng, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng, vội vàng nghênh đón: "Tuyết nhi, chúng ta đi bái thiên địa thôi."
Chờ bái thiên địa xong, bọn họ chính là phu thê danh chính ngôn thuận.
Hạ Sơ Tuyết nắm chặt lấy vạt áo của Lục Trầm, khuôn mặt tuyệt sắc dưới khăn voan màu đỏ kia vô cùng trắng bệch, nhưng mà cuối cùng nàng ta vẫn là vô lực gật gật đầu.
"Tuyết nhi, đời này có thể cưới nàng, là vinh hạnh của ta."
Lục Trầm dương môi cười, dắt Hạ Sơ Tuyết đi tới đại đường.
Bởi vì Lục Trầm không có người thân, nên phía trên đại đường chỉ có Hạ Minh và Thu Na ngồi ở ghế trên, vẻ mặt tươi cười nhìn một đôi tân nhân (cô dâu chú rể) phía dưới đi tới.
"Nhất bái thiên địa."
Theo giọng nói của người chủ trì vang lên, Hạ Sơ Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng, ở giờ khắc này, nàng ta vô cùng hi vọng nam nhân kia có thể xuất hiện kịp thời, mang nàng ta đi? Nếu không mà nói qua hôm nay, sẽ không còn cơ hội.
Nhưng mà, ngay tại lúc nàng ta sắp sửa quỳ xuống, một giọng nói lạnh lùng chợt truyền đến từ phía sau, làm cho trái tim của Hạ Sơ Tuyết đập mạnh một cái.