Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Thiếu Trạch đột nhiên thật hối hận để cho phụ thân nhà mình và Cố Nhược Vân gặp nhau, thật sự là tính khí của hai người này một người cứng rắn hơn một người, nếu một người trong đó nguyện ý chịu thua, có lẽ sẽ trở nên rất hài hòa, đáng tiếc, hai người bọn họ đều là người không đồng ý chịu thua.

Có lẽ, có một người có thể giúp bọn họ....... (L: đoán đi ~ đoán coi là ai nhé ~)

..........

Nắng sớm chợt nổi lên.

Trong hậu viện Đông Phương thế gia, Cố Nhược Vân chậm rãi đẩy cửa phòng ra, ngay tại lúc này, một bóng dáng quen thuộc ở phía trước rơi vào trong mắt nàng.

Nam nhân mặt mày ôn hòa, khóe môi mang cười chào hỏi với Cố Nhược Vân: "Vân Nhi, tối hôm qua ngủ như thế nào?"

"Khá tốt," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Cữu cữu, sớm như vậy người đã tới tìm con là có chuyện gì sao?"

"Vân Nhi," Đông Phương Thiếu Trạch dừng một chút, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Ta muốn mang con đi một chỗ, gặp một người, người kia vẫn luôn rất muốn nhìn thấy con…....."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Người kia có liên quan với Đông Phương thế gia?"

"Không sai, bà quả thật là người Đông Phương thế gia, chỉ là ta nghĩ, con hẳn là sẽ ở chung với bà rất tốt."

Từ sau khi tỷ tỷ qua đời, bà đã lại phía sau núi ở ẩn không ra, bất luận phụ thân thỉnh cầu như thế nào, bà đều không đồng ý lại đi xuống núi một bước, có lẽ trên đời này có thể làm cho bà rời đi, phỏng chừng cũng chỉ có Vân Nhi……....

Nếu có thể nhìn thấy Vân Nhi, bà tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

"Được." Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiếu Trạch, nói: "Con cùng người đi nhìn một cái, chỉ cần tính khí không giống lão nhân kia, con cũng sẽ không có mâu thuẫn gì với nàng." (L: vì Vân nhi không có biết là ngoại tổ mẫu, nghe nói thì vẫn là nàng nên lee để xưng hô là nàng nhé, TQ chỉ có xưng hô ta-ngươi à ~)

Nghe nói như thế, Đông Phương Thiếu Trạch cười khổ hai tiếng, tính cách của một già một trẻ này quá giống nhau, nếu bọn họ không phải ngoại tổ tôn, vậy quả thực chính là không có khả năng.



"Đi thôi, Vân Nhi, ta nghĩ con sẽ rất thích bà."

Từ mười mấy năm trước, sau khi Đông Phương Ngọc Đông Phương hương tiêu ngọc vẫn (qua đời), toàn bộ phía sau núi đều trở thành cấm địa của Đông Phương thế gia, trừ bỏ hai người gia chủ và thiếu chủ ra, nếu những người khác bước vào phía sau núi tất nhiên sẽ bị nghiêm trị (trừng phạt nghiêm khắc).

Vì vậy ở xung quanh phía sau núi, đều nhìn không thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.

Lúc này, trong một phòng cỏ tranh cô đơn lẻ loi phía sau núi, mỹ phụ (phụ nhân xinh đẹp) áo lam ngồi ngay ngắn ở trước bàn, dáng vẻ cử chỉ tao nhã phẩm nước trà sương khói hỗn loạn trước mặt.

Không thể không nói, mỹ phụ này lớn lên rất đẹp, có một loại xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, trong xinh đẹp của nàng lại để lộ ra vài phần thanh thuần, rất khó tưởng tượng có một người có thể dung hợp hai loại khí chất tương phản này cùng nhau, càng là thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui như thế. (L: ầu men, cũng lớn tuổi rồi mà nhìn vẫn trẻ, chả lẽ để “bà” nhưng xưng “bà” là đúng rồi ~ chỗ này đẹp quá, với lại mắt nhìn của Vân nhi nên cứ để “nàng” vậy)

Có lẽ là bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt mỹ phụ không có dấu vết thời gian chảy qua, tư thái tao nhã mà thong dong cũng có thể nhìn ra được năm tháng lắng đọng lại, nhưng mà, một đầu tóc hoa râm kia vẫn là làm hiện ra số tuổi chân chính của bà……....


"Trạch nhi, con tới thăm vi nương?"


Cảm nhận được hơi thở truyền đến từ cửa, mỹ phụ cong môi cười, mày liễu hơi nhíu, con ngươi hàm chứa thu thủy nhìn lại phía ngoài phòng cỏ tranh.


Chỉ là, sau khi nhìn thấy thiếu nữ đứng ở bên cạnh Đông Phương Thiếu Trạch, tươi cười của mỹ phụ không tự chủ được cương ở khóe miệng, ‘đằng’ một tiếng đứng lên từ ghế mây, đôi mắt hàm chứa nước mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.


"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi con đã trở lại?"


Mỹ phụ ấn chặt cái bàn, mặt bàn đều run lên, ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn gắt gao khuôn mặt làm cho bà ngày nhớ đêm mong kia, sợ nháy mắt một cái người trước mắt sẽ giống như ảo ảnh mà biến mất.


Cố Nhược Vân không nói gì, nàng xem khuôn mặt kích động mà khẩn trương của mỹ phụ, một khắc kia, trong lòng bất giác sinh ra một loại xúc động.


Cái loại xúc động này, thật giống như thứ ở trong mắt bà ấy…….....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK