Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng đi sâu, Cố Nhược Vân cảm giác càng thêm nóng bức.

Không sai, là nóng bức!

Chỉ là thấy nóng bức này cùng ở hang động lúc trước không giống nhau, mà là một loại độ ấm đem linh hồn nhân loại đốt cháy như tro tàn! Cho dù đám người Giang gia thân là cường giả Võ Đế, cũng cảm giác được bước đi có chút khó khăn gian nan.

Giang Mặc Trúc có chút kiên trì không nổi, khuôn mặt trắng nõn như ngọc mồ hôi chảy dài, hắn vốn định mở miệng thỉnh cầu mình sẽ ở lại nơi này. Lại nhìn đến sắc mặt Cố Nhược Vân một bên trước sau không đổi, lời định nói ra lại nuốt xuống.

Nếu nàng có thể kiên trì đi tới, bản thân quyết cũng không thể từ bỏ!

Ít nhất, không thể để cô nương này khinh thường hắn.

Ngay cả Giang Mặc Trúc cũng không biết, vì sao hắn đối Cố Nhược Vân có một loại chấp nhất, nguyên nhân chính là vì hắn tài trí nhiều như nào cũng không bằng nàng.....

" Giang lão."

Cố Nhược Vân nhìn Giang Mặc Trúc bước chân gian nan nói: " ta có thể cảm nhận được trong sơn động thần bí này có thứ gì đó, cho nên những người dưới Võ Đế đều ở lại đi, cho dù bọn họ có đi vào bên trong cũng không hữu dụng."

Giang lão sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện Giang Mặc Trúc có chút chống đỡ không được, gật gật đầu: " Được, Trúc nhi, ngươi cùng những người khác ở lại đây chờ chúng ta."

" Nhưng mà, gia gia.........."

Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hiện lên một tia kiên quyết, con ngươi trong trẻo nhìn Giang lão, gằn từng chữ nói: " Ta có thể kiên trì."

" Trúc nhi, trong sơn động này có lẽ sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, ta không thể cho ngươi tiến vào, cho nên gia gia sẽ không cho phép ngươi đi tiếp." Giang lão lắc đầu cười khổ một tiếng.



Hắn như thế nào không biết trong lòng tôn tử nhà mình nghĩ cái gì?

Từ lần trước, sau khi rời đi Vân Phong thành thường xuyên thất thần, thân là gia gia hắn thế nào lại không đoán ra được suy nghĩ trong lòng tôn tử? Hiện tại nhìn thấy Cố nha đầu, khẳng định muốn trước mặt nàng thể hiện bản thân.

Chỉ là thoạt nhìn Cố nha đầu đối tôn tử hắn không có hứng thú gì.

Nhưng tương lai còn dài, về sau như thế nào cũng khó nói.

Nghe lời Giang lão nói, Giang Mặc Trúc có chút thất vọng, tay buông lỏng không tự chủ nắm chặt.

Lần đầu tiên, hắn được ở cùng một chỗ với Cố Nhược Vân.


Nếu thực lực hắn đủ cường đại, nói không chừng bọn họ có thể cùng nhau bước đến sâu trong sơn động, cũng sẽ không ở lại chỗ này.


Bản thân Giang Lão cũng không nghĩ đến, bởi vì chuyện hôm nay, làm cho tôn tử trước nay không để bụng tu luyện lại chăm chỉ như vậy, tốc độ đột phá làm hắn cũng hoảng sợ.....


" Bạch Âm cô nương, chúng ta đi thôi."


Lam Chước cung kính nhìn về phía Bạch Âm, khom lưng nói: " vô luận bên trong có nguy hiểm gì, Lam Chước ta sẽ đảm bảo an nguy của ngươi."


Bạch Âm gật gật đầu, ánh mắt như đao kiếm lạnh băng hướng về Cố Nhược Vân, sát khí bắn ra bốn phía, khóe môi nàng nâng lên một độ cong tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân như nhìn người chết.


" Cố Nhược Vân, hết thảy những điều này là ngươi tự làm tự chịu, nếu lúc trước ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, hôm nay cũng không phát sinh ra loại chuyện này. Ngươi cho rằng bằng vào một chút nhan sắc có thể câu dẫn lĩnh chủ đại nhân, mười phần đều sai! Lĩnh chủ đại nhân đối phu nhân là một mảnh tình si, như thế nào lại coi trọng loại tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa? Ngươi vọng tưởng câu dẫn hắn, quả thực tìm chết!"


Trong lòng Bạch Âm, Hồng Liên lĩnh chủ sớm đã là của nàng! Phu nhân sống chết nhìu năm đều chưa biết, nói không chừng sớm đã không còn trên dương thế. Lúc đó, chỉ cần mình có đủ kiên nhẫn, nhất định có thể hòa tan lòng lĩnh chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK