Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" không nghĩ tới, tỷ thí của Thiên Nguyệt đế quốc lại có sự tham gia của người Minh Phủ."

Tá Thượng Thần nhướng nhướng mày, đáy mắt hiện lên một đạo thần sắc khác thường: " Chỉ là không biết Minh Phủ này rốt cuộc tới đây có mục đích gì, chỉ cần mục đích của bọn họ không phải là Nguyệt Linh thảo là được, nếu bọn họ cũng muốn có được Nguyệt Linh thảo, chỉ sợ lúc này chúng ta sẽ gặp khó khăn."

Từ khi Cố Nhược Vân nhận thức Tá Thượng Thần cho đến nay, nam nhân này luôn luôn không biết sợ hãi, lại là lần đầu tiên nói ra những lời như vậy.

Đến Tá Thượng Thần cũng sợ hãi thế lực này, chứng minh thế lực Minh Phủ thật sự không thể khinh thường.

" Bất quá, hẳn sẽ không như vậy," sắc mặt Tá Thượng Thần dần dần khôi phục bình tĩnh, bên môi lại lần nữa dâng lên tươi cười yêu nghiệt như cũ, " Cường giả Minh Phủ xuất chúng, Nguyệt Linh thảo đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì, hơn nữa thực lực của những người Minh Phủ này đều là cảnh giới Chí Tôn, một nhánh Nguyệt Linh thảo mà thôi, không đáng cho bọn họ động tay chân."

Cố Nhược Vân không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn tả hộ pháp ở ghế trọng tài, trong ánh mắt hàm chứa ánh sáng thanh lãnh.

Tả hộ pháp cùng nói chuyện với hoàng đế Thiên Nguyệt tuy nhiên vẫn cảm nhận được tầm mắt của nàng, không nhịn được nhìn lại, nhíu mày hỏi: " Bệ hạ, không biết vị cô nương này là....."

" Nàng chính là Cố Nhược Vân," hoàng đế Thiên Nguyệt có chút kinh ngạc, vẫn thật thà trả lời nàng.



" Cố Nhược Vân?"


Tả hộ pháp nhàn nhạt cười: " Hóa ra nàng chính là người mà ngươi nói đến."


Không biết vì sao, lần đầu tiên khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Nhược Vân, tả hộ pháp liền đối với nàng không có hảo cảm gì, lại xuất hiện một tâm tư chán ghét.


Ngay cả tả hộ pháp cũng không hiểu chính mình, không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến.


" Thời gian cũng không sai biệt lắm," hoàng đế Thiên Nguyệt cũng không nói gì nhiều, ánh mắt hắn nhìn những thiên tài dự thi bên dưới, nhàn nhạt nói, " Chư vị, hôm nay trẫm thật sự vinh hạnh khi Thiên Nguyệt đế quốc có nhiều thiên tài trẻ tuổi như vậy, cho nên mới tổ chức trận tỷ thí này, nếu người nào thắng lợi đương nhiên sẽ đạt được phần thưởng phong phú mà Thiên Nguyệt đế quốc đã lấy ra! Đương nhiên cho dù đao kiếm không có mắt, trẫm vẫn là hy vọng các ngươi có thể biết điểm dừng, Thiên Nguyệt đế quốc của trẫm không muốn mất đi một nhân tài nào!"


Lời nói này của hắn, rõ ràng chính là nói với Tô Lâm cùng Cố Nhược Vân, bởi vì giữa hai người đã làm ra chuyện to lớn lập giấy sinh tử như thế, hắn không có khả năng không biết.


Nghe được ý tứ trong lời nói của hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc, Tô Lâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Cố Nhược Vân cách đó không xa, nâng lên khóe môi: " Cố Nhược Vân, lúc trước là có cha ta chống lưng cho ngươi, nhưng trong tỷ thí này không có bất luận người nào có thể giúp ngươi, đến lúc đó ngươi quỳ xuống cầu xin ta hoặc là chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK