Loại đau khổ này, hắn không muốn trải qua thêm lần thứ hai nữa.
- Vân Nhi, xin lỗi nàng!
Xin cho ta ích kỷ một lần, ta thực sự không chịu nổi chuyện nàng rời bỏ ta mà đi.
Trong góc, Viêm trừng mắt nhìn cặp nam nữ đang ôm ấp kia, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Nhưng đúng lúc này, Thiên Bắc Dạ dường như nhớ tới ở trong Thượng Cổ Thần Tháp vẫn còn một con thú nhỏ nữa, đôi mắt hắn lập tức trầm xuống, đôi môi khẽ nhếch lên:
- Cút!
“Oanh!”
Ngay sau một chữ đó vang lên là một lực đạo đánh tới, trực tiếp đẩy Viêm bay ra ngoài.
Viêm cảm thấy vô cùng oan ức, đoán chừng hắn chỉ khi ở trước mặt chủ nhân mới được nhẹ nhàng như vậy, còn đối với những người khác, luôn luôn tỏ ra hung dữ.
Mà hắn cũng đâu có làm gì chứ, là chính hai người muốn tới Thượng Cổ Thần Tháp thân mật, mắc mớ gì tới hắn?
Hắn chỉ là chút nước tương thôi mà!
Nếu là trước đó, Thiên Bắc Dạ không nhớ tới sự tồn tại của Viêm, cho nên mới không nổi giận, nhưng bây giờ sau khi biết được mình vì Cố Nhược Vân mà hàng phục Thú Tộc, không nghe theo lời của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa đã mất mạng ở Hạ gia, lồng ngực hắn liền cuộc trào tức giận.
Nếu không phải thấy hai người có khế ước chủ tớ, hắn đã muốn lấy mạng người này rồi!
- Ta lăn, ta lăn ngay bây giờ đây!
Mắt thấy Thiên Bắc Dạ muốn ra tay, Viêm bị dọa cho nhảy lên, vù một tiếng liền biến mất, chỉ sợ nếu chậm thêm chút nữa thì ngay cả mạng hắn cũng không còn nữa.
Đúng là không thể trêu vào!
Nhất là cái người trước mặt này đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật tay! Mới vừa rồi còn nhẹ nhàng tình cảm thì thầm với nữ nhân trong ngực, chỉ chớp mắt đã có thể tỏa ra sát khí như vậy!
Cho nên hắn bây giờ vẫn nên rời khỏi cái Thượng Cổ Thần Tháp này thì hơn.
- Đúng rồi, Vân Nhi, nếu như nàng muốn Tử Tà nhanh chóng nở, ta có một cách!
- Cách gì?
Cố Nhược Vân bỗng nhiên vui mừng đẩy Thiên Bắc Dạ đang ôm nàng ra, hỏi.
Nhìn thấy nàng quan tâm Tử Tà như vậy, trong lòng hắn như có vài bình dấm chua vừa đổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Vạn Niên Hàn Băng có thể giúp trứng phượng hoàng nhanh chóng nở!
Vừa nghe được lời này, thân thể Cố Nhược Vân lập tức biến mất trong Thượng Cổ Thần Tháp, vội vã đi tìm Đông Phương lão gia để hỏi thăm tin tức về Vạn Niên Hàn Băng.
- Vạn Niên Hàn Băng?
Đông Phương lão gia vừa nghe được liền sửng sốt:
- Ta nghe nói hình như phủ Tử Minh có một khối nhỏ, ngươi muốn tìm Vạn Niên Hàn Băng làm gì?
Cố Nhược Vân hít một hơi, nói:
- Ta muốn cứu một người bạn, nên giờ ta sẽ rời khỏi Đông Phương thế gia một thời gian, sau khi tìm được Vạn Niên Hàn Băng ta sẽ trở lại.
- Cháu lại muốn đi sao?
Lam Vũ Ca ở bên cạnh, khuôn mặt tràn ngập vẻ không nỡ:
- Vừa mới về lại đã muốn đi nữa sao?
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng:
- Vâng, người bạn đó là người rất quan trọng với cháu, cũng là vì cháu nên mới bị thương, vậy nên cháu nhất định phải giúp hắn, nếu không có hắn, cũng sẽ không có cháu hiện tại.
- Được.
Lam Vũ Ca khẽ gật đầu, thở dài một tiếng:
- Vậy nhớ chú ý an toàn.
- Bà ngoại người yên tâm đi, sau khi tìm được Vạn Niên Hàn Băng cháu sẽ lập tức quay về!
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân liền xoay người đi ra khỏi cửa.