Nhìn bạch y nữ tử trước mắt, Cố Nhược Vân cau chặt mày, hỏi: "Ta và Y Môn vẫn luôn không có quan hệ gì, không biết ngươi tìm đến ta là vì cái gì?"
Quần áo lụa trắng che lấp khuôn mặt nữ tử, không cách nào thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng mà, thân thể của nàng yểu điệu, khí chất thanh nhã, thật dễ dàng tưởng tượng được đến sau lụa trắng kia là khuôn mặt tuyệt mỹ như thế nào.
"Ta tới hỏi ngươi một chút, Vệ Y Y có phải ở chỗ ngươi hay không?"
Cố Nhược Vân nhướng mày: "Không sai, Vệ Y Y quả thật ở chỗ ta."
"Thật sự?" Sắc mặt của bạch y nữ tử vui vẻ: "Ta còn không có tự giới thiệu, ta tên là Ngũ Nguyệt, sư phụ là Nam Tiêu, Vệ Y Y coi như là sư bá của ta."
Nam Tiêu, nữ nhi duy nhất của Môn chủ Y Môn đời trước, cũng là tiểu sư muội của Vệ Y Y, năm đó, Vệ Y Y bị buộc giao ra Y Học Bảo Điển, là Nam Tiêu mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm vụng trộm thả nàng chạy, nếu không có Nam Tiêu, phỏng chừng Vệ Y Y đã chết ở trong tay đôi cẩu nam nữ kia.
Cho nên, sau khi nghe được tên Nam Tiêu này, trong lòng Cố Nhược Vân mạnh mẽ chấn động, hỏi: "Ngươi là đồ đệ của Nam Tiêu? Không biết vì sao không dám lấy bộ mặt thật gặp người?"
Ngũ Nguyệt nao nao, hình như nàng đang do dự, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, bàn tay kia chậm rãi cởi xuống mạng che phía trên mặt, nhẹ nhàng lấy đi một tầng lụa trắng kia.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt dưới lụa trắng kia, khuôn mặt vốn đang cười nhạt của Cố Nhược Vân đột nhiên đại biến.
"Đây là lý do ta không muốn dùng bộ mặt thật gặp ngươi," Ngũ Nguyệt cười khổ một tiếng: "Ta biết ngươi có cừu oán với Thi Vân Luyện Khí Tông, mà không khéo, dáng vẻ của ta và nàng giống nhau như đúc."
Không sai, khuôn mặt này, nếu xem nhẹ vết sẹo kéo dài qua cả mặt kia, chính là giống hệt Thi Vân.
Nhưng mà Cố Nhược Vân lại biết, nàng không phải Thi Vân!
Không chỉ vì khí thế của hai người khác nhau, mà là nữ tử trước mắt không có cái loại cảm giác làm cho người ta thật thư thái kia! Phải biết rằng, Thi Vân tu luyện công pháp làm cho khí chất toàn thân ả đều trở nên rất là mềm nhẹ thoải mái, nhưng mà, nàng không có!
"Ngươi và Thi Vân là quan hệ như thế nào?" Cố Nhược Vân chau mày hỏi.
Ngũ Nguyệt chua sót cười: "Tên thật của ta, Thi Nguyệt, là sư phụ giúp ta sửa thành Ngũ Nguyệt, thật không khéo, Thi Vân là đồng bào tỷ muội (chị em song sinh) của ta! Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, thiên phú của ta đã mạnh mẽ hơn nàng, sau này lại không biết vì sao nàng chiếm được một công pháp, hút hết tinh thần lực của ta đi, lấy đến tăng lên thực lực của nàng, hơn nữa, nàng không hy vọng có người có dáng vẻ giống nàng, cho rằng chỉ có dung mạo của nàng mới xứng là thiên hạ đệ nhất, vì vậy đã đã hủy dung ta, hơn nữa còn giam giữ ở trong lao, tuyên bố với bên ngoài ta đã bỏ mình (chết), hơn nữa mỗi ngày tra tấn ta, sau này ta giả chết mới trốn thoát, bị ném vào trong bãi tha ma, may mắn sư phụ đi qua đã cứu ta."
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Nói thật, nàng quả thật bị lời nói của Ngũ Nguyệt làm kinh sợ, không nghĩ tới Thi Vân còn có một đồng bào tỷ muội, này quả thật cũng đủ nàng tiêu hóa thật lâu rồi.
"Chuyện này, Tông chủ Luyện Khí Tông cũng biết?"
Nàng phiền muộn một lúc lâu, hỏi.
Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không biết lại như thế nào? Biết lại như thế nào? Trong lòng nam nhân kia chỉ có ích lợi mà thôi, Thi Vân mạnh mẽ hơn ta, làm sao hắn sẽ làm chủ cho ta? Huống chi, hiện giờ Luyện Khí Tông đã bị hủy, nam nhân kia không biết tung tích, ta cũng không cần phải nói cho hắn biết, hiện tại trong cuộc sống của ta chỉ có sư phụ, Cố cô nương, nếu ngươi nhìn thấy Vệ sư bá, nhất định phải nói cho nàng tình cảnh hiện giờ của sư phụ thật khó khăn, những người đó trăm phương ngàn kế muốn đối phó nàng, hi vọng Vệ sư bá có thể trợ giúp sư phụ."