Nghe nói như thế, Thiên Khải Tôn Giả lại thở dài một tiếng, rõ ràng không lại nói chuyện, tùy ý một mình lão không ngừng nhục mạ.
Hào quang đầy trời, làm nổi bật máu tươi đầy đất, tiên diễm làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
Lúc này Thiên Bắc Dạ hoàn toàn giết đỏ cả mắt rồi, trong lòng hắn đã không còn ý niệm khác, chỉ có một suy nghĩ, là làm cho những người này chôn cùng Cố Nhược Vân!
Vì nàng, chính là giết cả thiên hạ lại như thế nào?
Trong mắt hắn, tất cả người trong thiên hạ đều không quan trọng bằng một nhăn mày một nụ cười của nàng.
"Tiểu tử thối, ngươi sẽ gặp báo ứng!!!"
Bạch Hướng Thiên thấy Thiên Khải Tôn Giả không để ý tới mình, ngược lại rống giận với Thiên Bắc Dạ, đương nhiên lão vẫn như trước tránh ở phía sau một đám Võ Hoàng, lợi dụng những Võ Hoàng đó ngăn cản công kích của Thiên Bắc Dạ............
Vô số người ngã xuống bên trong sa mạc, nhưng mà những người đó giống như là không sợ chết, một đám lại chen chúc phóng về phía Thiên Bắc Dạ.
"Không được," Thiên Khải Tôn Giả lại nhíu mày: "Lực lượng trong cơ thể tiểu tử này càng ngày càng cuồng bạo, nếu để cho hắn tiếp tục giết tiếp, cho dù hắn giết hết những người đó, thì mình cũng sẽ chết!"
Ầm!
Rầm rầm rầm!
Một luồng lực lượng cuồng bạo vọt ra từ trên thân thể của Thiên Bắc Dạ, đánh một đám người chen chúc tới nháy mắt hồn phi phách tán, rồi sau đó, hai mắt của hắn giống như sung huyết lại giết vào trong đám người.
"Làm bị thương nàng, tất cả các ngươi đều chết đi!"
Theo tiếng nói của hắn vang lên, lại có vô số người ngã xuống bên trong vũng máu, Bạch Hướng Thiên cả kinh lại né về phía sau mấy bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân.
Phụt!
Rốt cục, thân thể của Thiên Bắc Dạ đã đến cực hạn, một ngụm màu đen phun ra, nhưng mà, cho dù như thế, hắn cũng không có dừng lại động tác giết chóc, trên bàn tay đã nhiễm đầy máu tươi cũng không tự biết.
Nhưng mà, từ lúc bắt đầu chiến đấu, hắn chưa từng buông Cố Nhược Vân ở trong ngực ra, gắt gao ôm thân thể nhẹ giống như giấy kia vọt vào bên trong đám người.
Tiểu Vân, chờ ta diệt Tiên Địa, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều đi theo nàng.
Xôn xao!
Đột nhiên, một ngọn lửa màu tím xông lên bầu trời, nháy mắt thiêu đốt lên ở trên người Cố Nhược Vân, sau đó, thân thể vỡ nát của nàng bị đốt cháy hết ở trong ngọn lửa màu tím, ngay sau đó lại dần dần được chữa trị…….....
Thiên Khải Tôn Giả bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn chằm chằm liệt hỏa hừng hực trên người thiếu nữ, lẩm bẩm: "Ngọn lửa màu tím…... Chẳng lẽ đây là dục hỏa trùng sinh (tắm lửa sống lại) trong truyền thuyết? Không! Không có khả năng! Dục hỏa trùng sinh, kia không phải năng lực chỉ có thượng cổ phượng hoàng trong truyền thuyết mới có sao? Cố nha đầu là một con người, như thế nào nàng làm được dục hỏa trùng sinh?"
Dục hỏa trùng sinh!
Loại chuyện này, vốn không nên xảy ra ở trên người một con người!
Sắc mặt của Bạch Hướng Thiên vô cùng khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân trong ngực nam nhân, nắm tay nắm chặt run nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, Viêm vốn theo Cố Nhược Vân chết đi mà hơi thở biến mất, cũng dần dần có dấu hiệu hồi phục sinh mệnh, chậm rãi đứng lên từ trên đất, tuy rằng thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng mà, hắn quả thật là sống!
"Tiểu Dạ."
Một tiếng kêu gọi nhẹ nhàng, vang lên ở trong lòng Thiên Bắc Dạ, cũng thành công làm cho Thiên Bắc Dạ dừng lại giết chóc.
Nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt trong lòng, huyết quang bên trong mắt của Thiên Bắc Dạ chậm rãi biến mất, hắn muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại biến thành một câu: "Tiểu Vân, có phải ta đang nằm mơ hay không……...."