Lúc trước nàng muốn đuổi theo Cố Nhược Vân, là vì báo thù, cũng là vì đoạt lại Y Môn từ trên tay của Vinh Hân.
Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy, đi theo nàng ấy chinh chiến, mới là việc nàng muốn làm nhất.
"Bảo trọng."
Ôm quyền, Vệ Y Y không lại nói thêm cái gì, xoay người rời đi ở dưới ánh mắt của một đám người, chậm rãi biến mất ở trước mắt mọi người.
... ......
Đông Nhạc đại lục.
Nơi biên cảnh, bông tuyết trắng xóa, bao trùm toàn bộ bình nguyên.
Lúc này, ở phía trên bình nguyên, một đội ngũ đang khó khăn chạy tới phía trước, lại vào lúc này, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên truyền đến, vang lên ở phía trên bình nguyên yên tĩnh.
"Lĩnh chủ, nơi này có người."
Hồng y nam tử tuấn mỹ được xưng là Lĩnh chủ kia, ngũ quan khắc sâu, mặt mày trương dương, một đầu tóc đen giống như ngọn lửa (L: nguyên văn, mà tóc đen sao lại như ngọn lửa ta???) bay lên ở trong gió lạnh thấu xương, sau khi hắn nghe thấy thuộc hạ hội báo, mày kiếm nhíu lại, theo mọi người phía sau đi tới phía nữ tử trẻ tuổi ngã vào trên tuyết kia.
Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử, giống như là một quyền nặng hung hăng đánh ở trong lòng hồng y nam tử, làm cho cặp mắt vốn cuồng ngạo kia của hắn nháy mắt co rút nhanh, biểu cảm như băng đã đọng lại ở một khắc kia.
"Ngọc Nhi?"
Hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập lên, thật lâu sau, mới chậm rãi bình ổn gợn sóng trong nội tâm, cười khổ một tiếng.
Giống, quá giống!
Nha đầu kia rất giống dáng vẻ của Ngọc Nhi khi còn trẻ.
"Lĩnh chủ."
Người phía sau củng quyền, tôn kính hỏi: "Chúng ta muốn tiếp tục xuất phát hay không?"
Hồng y nam tử gật gật đầu, sau đó còn nói thêm: "Cũng mang nàng về đi, một mình nàng hôn mê ở nơi này, nếu không có ai cứu nàng, rất khó sống sót."
Nghe nói như thế, đám người phía sau hồng y nam tử kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, Lĩnh chủ nhà mình luôn luôn bị người gọi là sát thần mặt lạnh, l^q'đ khi nào thì hắn cũng bắt đầu nổi lên tâm thương hại đối với một người xa lạ?
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không quản nhiều việc không liên quan đến mình này!
Hồng y nam tử đương nhiên biết tâm tư của nhóm người phía sau này, nhưng mà hắn cũng không có giải thích nhiều hơn, đôi mắt kia ngóng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử trên đất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Ngọc Nhi, nếu nữ nhi của chúng ta còn làm bạn ở bên người, phỏng chừng cũng lớn như vậy……...
... .......
Cố Nhược Vân nhớ được mình muốn thông qua đường hầm không gian từ Tây Linh đại lục tới Đông Nhạc đại lục, ai nghĩ đến ở trong đường hầm kia gặp phải gió lốc, kết quả mất đi rồi tri giác, này lại là ở nơi nào?
Cảm nhận được xóc nảy phía dưới, Cố Nhược Vân mở mắt, cảm thụ được xóc nảy phía dưới, trong mắt nàng còn có chứa một chút mê mang.
"Tiểu Tử Tà, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ta đây ở nơi nào?"
Vừa mới nói xong, trong linh hồn lập tức truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà: "Ngươi gặp phải gió lốc nên hôn mê, ta vốn muốn mang ngươi rời đi, thế nhưng mà đột nhiên có một đoàn người đến đây, nên ta không có hiện thân, hiện tại ngươi được người khác cứu."
Ngay tại sau khi Tiểu Tử Tà vừa giải thích xong, xe ngựa đột nhiên chấn động, sau đó ngừng lại.
"Tỉnh?"
Đúng lúc này, màn xe ngựa bị kéo mở ra, một nữ tử người mặc y phục màu trắng đi đến từ bên ngoài xe ngựa, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Nếu ngươi đã tỉnh thì rời đi đi."
Cố Nhược Vân cảm nhận được sự lạnh nhạt của bạch y nữ tử, lại cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu: "Ngươi không cần lo lắng, lqd ta không tính toán ở chỗ này."