Cố Phán Phán thật sự nhìn không được, mặt lạnh lùng nói: "Gian phu **** (L: dâm phụ?) có tư cách gì lập mộ chôn quần áo và di vật? Cố gia chúng ta không có loại này! Loại người nam trộm nữ xướng (gái điếm =”=) như bọn họ không xứng họ Cố, nhất là nữ nhân kia! Cố Thiên bực nào thiên tài bị nàng mê xoay quanh, còn sinh ra một đôi nhi nữ (trai gái) không ra gì! Hiện tại ngươi còn dám nói mộ chôn quần áo và di vật gì đó?"
Phải biết rằng, Cố Phán Phán luôn luôn bất mãn với huynh muội Cố Nhược Vân, Cố Sanh Tiêu chẳng những đoạt đi vị trí thiên tài của huynh trưởng nàng, Cố Nhược Vân càng là quăng mặt mũi của Cố gia, người giống bọn họ sớm đáng chết! Lão thiên gia (ông trời) thật sự là không có mắt.
"Phán Phán, im miệng!"
Cố lão gia tử sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch.
Đông Phương Thiếu Trạch bên môi hàm chứa tươi cười, nhìn không ra bộ dáng tức giận, nhưng mà, đôi mắt ôn nhuận ban đầu kia, giờ khắc này lại tràn ngập hàn ý, lạnh lùng nhìn Cố Phán Phán.
"Cố gia các ngươi quả nhiên là gia giáo tốt, dạy dỗ nữ tử như vậy, tốt xấu gì phu thê Cố Thiên vẫn là trưởng bối của nàng, lại có thể nói ra lời như vậy, thật đúng là làm tại hạ mở mang tầm mắt."
Kỳ thực, ngay từ đầu Đông Phương Thiếu Trạch đã biết Cố gia không có lập mộ chôn quần áo và di vật cho bọn họ.
Cho nên ý đồ đến của hắn rất đơn giản, chính là quấy rối! Đông Phương gia tộc không để hắn nhúng tay chuyện này, mặt trên cũng có Tam Đại Chế Tài quản, nhưng mà hắn chỉ là đến cúng tế tỷ tỷ và tỷ phu cũng không có gì sai đi?
Cố gia không có vì hắn tỷ lập mộ chôn quần áo và di vật, hắn tức giận không phải là đương nhiên sao? Cho dù là Tam Đại Chế Tài cũng không có cách nào nói cái gì.
"Đông Phương công tử, ngươi đừng nóng giận, Phán Phán tuổi nhỏ, không hiểu chuyện." Cố lão gia tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng giải thích nói.
Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Tuổi nhỏ? Đông Phương gia tộc ta cho dù là tiểu cô nương mười tuổi đều biết tôn kính trưởng bối, ta xem tôn nữ của ngươi cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, chính là không biết đạo lý tôn lão yêu ấu (kính già yêu trẻ) này? Ở trên đường tới ta liền nghe nói các ngươi là thế nào khi dễ nữ nhi phu thê Cố Thiên lưu lại, vốn còn chưa tin, cho dù thế nào nàng cũng là huyết mạch Cố gia các ngươi, giờ nhìn đến tiểu thư Cố gia nhục mạ đại bá của mình, ta mới hiểu được ở trên người các ngươi không có gì là không có khả năng!"
"Đông Phương công tử, chuyện không phải như thế, ngươi trước hết nghe ta giải thích………..."
"Không cần giải thích! Cố Sanh Tiêu đi nơi khác bái sư học nghệ, nhưng còn để lại Cố Nhược Vân, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy nàng một người hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng thiếu một sợi tóc, hoặc là các ngươi không giao nàng cho ta, vậy cũng đừng trách ta làm cho Cố gia các ngươi gà chó không yên!"
Sau khi bỏ lại lời nói này, Đông Phương Thiếu Trạch lắc lắc tay áo, nhìn cũng không nhìn Cố lão gia tử một mặt mồ hôi sau lưng, xoay người đi đến phía ngoài cửa.
Vân Nhi, cữu cữu có thể làm vì ngươi, cũng chỉ có những điều này……....
"Xong rồi, lần này xong rồi."
Phù phù.
Cố lão gia tử chân cẳng mềm nhũn, té ngã trên đất, trong miệng không ngừng nỉ non.
Cố Phán Phán không cho là đúng bĩu môi: "Không phải là một người của Đông Phương thế gia sao? Có gì đặc biệt hơn người, dùng chuyện như vậy nhục nhã chúng ta à? Hơn nữa hắn rõ ràng là người Cố Nhược Vân bên kia, giúp đỡ Cố Nhược Vân cũng không phải thứ tốt gì, sớm muộn gì sẽ bị sét đánh chết!"