Phanh!
Một nắm tay hung hăng dừng ở trên cây bên cạnh, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Lúc trước Đông phương thiếu chủ đã nói cho ta biết, chuyện này Cố gia thoát không khỏi quan hệ! Nếu để cho ta biết ai ám toán bọn họ, ta lấy linh hồn của ta thề, tất nhiên làm cho hắn mất hồn mất vía, trọn đời không được siêu sinh!"
Vệ Y Y có chút chần chờ: "Sư phụ, chúng ta có cần bắt Cố gia nhị gia tới thẩm vấn một lần hay không?"
"Không cần," Cố Nhược Vân cảm giác cổ họng có chút khô, giọng nói khàn khàn nói: "Ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của tên kia, có thể đối phó được phụ mẫu ta? Phía sau hắn khẳng định có người hỗ trợ! Ở trước lúc tra ra thân phận của người kia, ta tạm thời không muốn đả thảo kinh xà (bứt dây động rừng), điều này cũng là nguyên nhân vì sao ba năm này ta chỉ tìm chút phiền toái cho Cố gia mà vẫn luôn không có chân chính ra tay."
Chuyện không chắc chắn, Cố Nhược Vân chưa bao giờ sẽ làm.
Đã làm, thì phải trảm thảo trừ căn!
Bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ không đẩy bản thân vào cảnh nguy hiểm!
"Ai?"
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân mặt mày nhăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phía sau một cây cổ thụ: "Các hạ không cần che giấu hơi thở của bản thân, xuất hiện đi, ta đã cảm nhận được tồn tại của ngươi!"
Vệ Y Y sửng sốt một chút, theo ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua.
Chậm chạp, phía sau cổ thụ đi ra một người. (L: ai đây các bạn? Đoán ra chưa nào?)
Đó là một nam nhân đeo mặt nạ, cặp mắt lãnh khốc dưới mặt nạ màu đen kia giống như ưng báo trong đêm đen, làm cho người ta không chỗ che giấu, nhưng mà, sau khi nhìn đến thiếu nữ một thân áo xanh kia, trong mắt lạnh mạnh mẽ xuất hiện một chút dịu dàng, cũng là chợt lóe rồi biến mất.
Cố Nhược Vân nhíu mày, không biết vì sao, ánh mắt của nam nhân này rất là quen thuộc, nhưng nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
"Ngươi là ai? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"
Nam nhân há miệng, giống như có vô số lời nói muốn kể ra với nàng, cuối cùng vẫn là nuốt toàn bộ lời nói xuống, giọng nói lãnh khốc mà khàn khàn từ trong cổ họng chậm rãi phát ra.
"Không có."Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Nếu là không có, vậy vì sao ngươi phải đi theo ta?"
Sau khi nói xong lời này, nàng đột nhiên thấy hắc y nam nhân ánh mắt lạnh như băng vọt lại, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo sát khí.
"Sư phụ, cẩn thận!"
Mắt thấy nam nhân đến trước mặt Cố Nhược Vân, Vệ Y Y sắc mặt đại biến, cấp tốc đánh về phía Cố Nhược Vân, dung nhan yêu mị mang theo tức giận, đến cùng nam nhân này là người nào? Vì sao muốn giết hại sư phụ?
Nhưng mà, ngay tại lúc nam nhân tới trước mặt Cố Nhược Vân, lại đưa tay kéo, gắt gao kéo nàng vào trong ngực, rồi sau đó nâng tay chắn, lập tức, Vệ Y Y nghe được ‘phù phù’ một tiếng, một bóng dáng từ trên bầu trời đêm té xuống.
Người nọ mặt lộ vẻ hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm nam tử bảo vệ Cố Nhược Vân ở trong ngực.
Vì sao, vì sao hắn sẽ phát hiện bản thân?
Sau khi thấy một màn như vậy, trái tim của Vệ Y Y rốt cục thả xuống, xem ra nam nhân này không phải là muốn giết Cố Nhược Vân, mục tiêu chân chính của hắn là sát thủ giấu ở trong trời đêm......
"Nói, ngươi là ai? Ai phái ngươi tới!" Nam nhân cả người tràn ngập sát khí, ánh mắt lãnh khốc lạnh lùng nhìn sát thủ.
"Ngươi không cần hỏi," Cố Nhược Vân lắc lắc tay, nói: "Hắn là người Thanh Phong phái, phỏng chừng là Cố Hướng Lâm phái tới, sau khi ta ra khỏi Cố gia thì đi theo ta, vừa rồi ta và Vệ Y Y nói những lời này cũng là cố ý cho hắn nghe, chính là muốn xem xem khi nào thì hắn ra tay với ta."
Giống như một chậu nước lạnh, đổ xuống trên đầu người này, làm cho thân mình của hắn nhịn không được mà run rẩy.
Nàng biết, nàng vậy mà đều biết….... Ở lúc bản thân bắt đầu đi theo nàng, nàng cũng đã biết toàn bộ, nói cách khác, ngay từ đầu, nàng không có ý định làm cho hắn còn sống trở về.......
Nữ nhân này, đến cùng đáng sợ cỡ nào?
Phải biết rằng bản thân tu luyện chính là công pháp ẩn nấp hơi thở, nam nhân đeo mặt nạ trước mắt thực lực quá mức cường đại, nhìn thấu hắn còn có thể lý giải, vì sao nàng sẽ nhận thấy được hơi thở của bản thân?
Lúc này đây Thiếu công tử, là trêu chọc loại kẻ địch như thế nào?
"Ngươi…... Ngươi đến cùng là ai?" Hắn nhìn Cố Nhược Vân, run run rẩy rẩy hỏi ra một câu.