Tiểu gia hỏa mặc một thân tơ lụa, ánh mắt thật to ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân, khuôn mặt sau khi rửa sạch kia trắng trắng non mềm, ngũ quan thanh tú đáng yêu, thật rõ rang là một tiểu chính thái quý khí mười phần.
"Sư phụ, bộ dạng của tiểu gia hỏa này ngược lại không tệ, sau khi lớn lên khẳng định là một nam tử tuấn mỹ, nếu không ngươi thu hắn làm nam sủng đi." Vệ Y Y yêu kiều nở nụ cười, còn không quên nâng tay nhéo nhéo da thịt giống như có thể bấm ra nước.
Tiểu chính thái có chút tức giận, lại sợ Cố Nhược Vân không ra tay chế phục Linh Thú trong cơ thể hắn, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn, tha thiết mong ngóng nhìn thiếu nữ ngồi ở ghế tựa.
"Ta vừa rồi nói với phụ thân, hắn cho phép ta đáp ứng điều kiện của ngươi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, ngươi phải chữa khỏi cho ta."
Nói tới đây, tiểu chính thái cắn chặt môi, bộ dáng kia, hiển nhiên là một bộ dáng gặp ****.
"Nếu ngươi chữa khỏi ta, ta sẽ thuộc về ngươi, ngươi muốn thế nào ta cũng sẽ không phản kháng."
Nghe nói như thế, Vệ Y Y nhưng là ngây ngẩn cả người, nàng vừa rồi chỉ là thuận miệng đùa giỡn hai câu mà thôi, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này tưởng thật, nếu để cho hai nam tử hậu viện kia của sư phụ biết bản thân vậy mà giúp sư phụ thu nam sủng, vậy………...
Nghĩ đến hậu quả, Vệ Y Y không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bất kể là Thiên Bắc Dạ hay là Tử Tà, đều là một tiểu nhân vật như nàng không thể trêu vào……...
"Ngươi yên tâm đi, ta không có hứng thú phương diện kia, chỉ là ngày sau hi vọng ngươi có thể trở thành trợ lực một phương của ta đây," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Hiện tại, ta muốn bắt đầu trị liệu thân thể cho ngươi."
Vừa rồi Tử Tà đã nói cho nàng, Bạch Hổ sở dĩ tránh ở trong thân thể của tiểu chính thái, là vì cần thông qua linh khí trong cơ thể của hắn để khôi phục thương thế trong cơ thể, nếu nàng có thể lấy ra thứ gì đó càng hấp dẫn Bạch Hổ, nàng sẽ dễ dàng thu phục hơn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nàng phải khơi thông được với Bạch Hổ…....Điểm này, Tử Tà không cách nào giúp nàng, nàng phải tự mình hoàn thành.
Nhưng mà, lời nói của Cố Nhược Vân làm cho tiểu gia hỏa không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn nhẹ nhàng cắn môi hồng, nói: "Ta gọi là Bách Xuyên, nếu ngươi chữa khỏi, ta nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bất kể là con Linh Thú kia hay là ta, đều thuộc về ngươi."
"Được, vậy ngươi ngồi xuống đi."
Dứt lời, Cố Nhược Vân mỉm cười với Bách Xuyên, liền khoanh chân mà ngồi, rồi sau đó, ở lúc đối phương ngồi xuống trước mặt của nàng, một tia linh thức từ trên lưng gầy yếu của tiểu gia hỏa chui vào, nối thẳng đến Linh hải.
Lập tức, một hồ nhỏ màu lam xuất hiện ở trong tầm mắt của Cố Nhược Vân.
Linh hải của Bách Xuyên không có mênh mông bát ngát như của nàng, nhưng mà so sánh với người bình thường vẫn là rất rộng lớn, nhưng mà, ở giữa hồ nhỏ kia hình thành một cơm lốc xoáy, hấp thu cả hồ nước.......
Rất nhanh, hồ nước kia trở nên khô cạn.
"Quả thế!" Cố Nhược Vân bừng tỉnh đại ngộ: "Bạch Hổ cư trú ở trong linh hải của Bách Xuyên, thông qua linh khí trong linh hải để khôi phục thực lực của chính mình, cũng chính là bởi vì linh khí Bách Xuyên hấp thu đều bị nó dùng hết, cho nên mới không cách nào đột phá."
Ngay tại lúc nàng muốn làm cho linh thức tiến vào linh hải, một lực lượng vô hình phá không mà đến, ‘oanh’ một tiếng đánh lên linh thức của nàng.
Trong phòng, Cố Nhược Vân sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, nàng cắn chặt răng, cũng không có thu hồi linh thức của bản thân, mà là tiếp tục quan sát hồ nước kia.
"Là người phương nào lớn mật như thế, vậy mà tới đây quấy rầy thanh tu (yên tĩnh tu luyện) của ta?"
Một tiếng quát lạnh từ trong linh hải truyền ra, mang theo một cổ uy áp mãnh liệt.
Rồi sau đó, một bóng dáng mặc quần áo thanh lịch màu vàng từ trong linh hải đi ra, mỗi bước đi giống như đều mang theo một trận gió, tung bay ở trong gió nhẹ.