Ngoài thôn Phong Lạc, đoàn người đứng lặng trong hư không.
Đầu lĩnh là một gã nam tử trung niên, cao ngạo hờ hững, ánh mắt lãnh lệ (lạnh lùng độc ác), y nghe được thuộc hạ hội báo, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh: "Đi! Bất luận nữ tử kia chạy trốn tới chỗ nào, lee~lqđ cũng không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Nếu không phải vì lúc trước truy hồn bàn xuất hiện một số vấn đề, cũng sẽ không thể mất một tháng mới tìm tới nơi này."
Bá!
Dứt lời, thân mình Lâm Phỉ nhảy lên, lập tức xuất hiện ở bên trong thôn trang.
Lúc này thôn trang vô cùng tường hòa, không có đạo phỉ quấy rầy, nam canh nữ dệt, yên tĩnh mà hạnh phúc. Nhưng mà, hiện giờ nhóm thôn dân thôn Phong Lạc đều thật không ngờ, một ngày này, có một đám khách không mời mà đến, cũng đánh vỡ tường hòa an bình của toàn bộ thôn……..
"Tiểu cô nương, ngươi có từng thấy người trên bức họa này không?"
Cao thủ Lâm gia thoáng nhìn một tiểu cô nương mặt tàn nhang đi qua bên người mình, bỗng chốc giữ lại tay nàng, lạnh giọng hỏi.
Tiểu cô nương rõ ràng bị hành động của người xa lạ này làm hoảng sợ, có chút sợ hãi dời ánh mắt về phía bức họa trong tay đối phương. Nhưng mà, lqđ sau khi nhìn thấy nữ tử áo xanh trên bức họa, bất giác sửng sốt một chút.
Này…….... Này không phải là Niệm Dạ sao?
Tiểu cô nương cắn chặt môi, lúc trước Niệm Dạ là bị thương bị ca ca nhặt về, những người này lại đang tìm tung tích của nàng, chẳng lẽ những người xấu này muốn gây bất lợi cho nàng?
Đối với tiểu cô nương trời sinh tính đơn thuần mà nói, muốn thương hại Niệm Dạ cũng không phải người tốt gì.
Nguyên nhân rất đơn giản!
Ở trong lòng nàng, Niệm Dạ chính là một người tốt, vậy nên người trước mắt tất nhiên là người xấu không thể nghi ngờ.
"Ta….... Ta không biết."
Giọng điệu của tiểu cô nương có chút sợ hãi, trong mắt to sáng ngời tràn đầy vẻ mê hoặc, giống như thật sự chưa từng thấy nữ tử bên trong bức họa.
"Đại nhân, nàng đang nói dối," Tên cao thủ Lâm gia giữ chặt tiểu cô nương kia xoay người đi đến trước mặt Lâm Phỉ, củng củng nắm tay, nói: "Trên truy hồn bàn biểu hiện, Cố Nhược Vân đã từng tới nơi này, nơi này có hơi thở nàng lưu lại, chỉ là sau này lại rời đi! Nhưng mà, thôn nhỏ này cũng dám gạt người Lâm gia chúng ta, còn giấu diếm tin tức Cố Nhược Vân đã tới nơi này, chúng ta nên xử trí như thế nào?"
Lâm Phỉ trầm mặc một lúc lâu, hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt kia che kín đường cong lạnh lùng.
"Một người không lưu! Ta muốn làm cho Cố Nhược Vân biết, nàng dám can đảm chạy trốn Lâm gia chúng ta thì phải trả giá lớn!"
Giá lớn kia, chính là xuống tay với bất kỳ người nào có quan hệ với nàng!
"Tuân mệnh!"
Mọi người Lâm gia củng củng nắm tay, cùng kêu lên hồi đáp.
Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người, đi ra phía ngoài thôn trang.
Phía sau y truyền đến âm thanh chém giết và kêu to, không làm cho y dừng bước lại một chút nào, l/q'đ đối với thế lực như Lâm gia mà nói, một đám thôn dân chỉ là tồn tại giống như con kiến mà thôi.
Loại phế vật vô dụng giống như bọn họ, cho dù là giết ngàn vạn cũng không có chuyện gì!
"Cố Nhược Vân, dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, Lâm Phỉ ta cũng sẽ bắt được ngươi, càng làm cho ngươi thể hội một chút cái gì gọi là tuyệt vọng!" Lâm Phỉ dừng bướ chân, nhìn bầu trời chỗ không xa, phía trên khuôn mặt mang theo tươi cười lạnh lẽo.
... ...... ....
Lúc này, Cố Nhược Vân còn đang đột phá trong Viêm động, lại không biết hiện giờ thôn trang nhỏ gặp huyết tẩy! Nếu nàng có thể biết Lâm gia chẳng những có thể truy tung theo hơi thở của nàng, mà còn huyết tinh tàn nhẫn như thế! Có lẽ, nàng sẽ không lựa chọn rời đi thôn Phong Lạc sớm như vậy.