"Vậy ngươi thả Lục Trầm ra."
"Ngươi làm cho ta thả y?" Cố Nhược Vân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Tiểu Tử Tà: "Vì sao?"
"Ngu ngốc," Tiểu Tử Tà liếc mắt xem thường, mắt to chuyển động vài cái, âm hiểm nở nụ cười: "Bọn họ muốn mất mặt xấu hổ như vậy, ngươi lập tức làm cho bọn họ đi thôi, thời gian ba ngày, llqqđđ tên Thiên Bắc Dạ kia cũng nên trở lại, đến lúc đó chúng ta đến hôn lễ chiến mãnh liệt, thuận tiện biến việc vui thành tang sự."
"Này không tệ," Cố Nhược Vân vuốt cằm, mỉm cười gật gật đầu: "Một ngày này, Lục Trầm đã ăn đủ đau khổ, ta làm cho Vân Dao đi thả y, lúc đó chờ hôn lễ, chúng ta lại đưa một phần lễ vật thiên đại kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng lớn)."
Sáu năm!
Cũng là lúc nàng làm tất cả những chuyện này đều kết thúc.
"Đúng rồi, Tiểu Tử Tà, bóng người lén lút chúng ta nhìn thấy ở Hạ gia lúc trước kia, ngươi bắt được sao?"
Thiên Hưng quốc sư!
Người này nàng vĩnh viễn sẽ không quên, mặc dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng cũng không quên dung mạo của y, lqđ chỉ là nàng không nghĩ tới Thiên Hưng quốc sư lớn mật như thế, vậy mà chạy tới Hạ gia, thật may trùng hợp bị nàng phát hiện.
"Ta đi theo y đến phòng của phu nhân Hạ gia, còn nghe lén đối thoại của bọn họ, sau đó ta vốn muốn chờ tên kia đi đến chỗ không người thì bắt lấy y, ai biết có người muốn giết y, nên ta bắt hết những người đó, hỏi ra mới biết được là phu nhân Hạ gia làm, hiện tại ta đã giao tên kia cho Y thánh."
Rồi Tiểu Tử Tà nói hết những gì mình nghe được cho Cố Nhược Vân, nghe xong, Cố Nhược Vân cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng biết năm đó Thu Na tất nhiên có quan hệ với Thiên Hưng sư quốc, nếu không mà nói vì sao Thiên Hưng quốc sư phải giúp đỡ Thu Na nói dối?
Nhưng mà, nàng không nghĩ tới, hai người bọn họ vậy mà đã sớm ám độ trần thương, thậm chí ngay cả Hạ Sơ Tuyết cũng không phải huyết mạch của Hạ Minh….....
"Tiểu Tử Tà, ngươi nói sau khi Hạ Minh biết những chuyện này thì biểu cảm nên có bao nhiêu phấn khích? Y vì một tư sinh tử (con riêng), giết hại thân sinh nữ nhi (con gái ruột) của mình! Nếu y biết Hạ Sơ Tuyết không phải nữ nhi của y, cũng không phải chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, thì có phải y sẽ điên hay không?"
Cố Nhược Vân vuốt cằm, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến tình cảnh kia, nàng đã nhịn không được muốn cười.
"Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết," Tiểu Tử Tà như hiến vật quý lấy ra một khối ngọc bội, trên khuôn mặt phấn nộn đáng yêu tràn đầy ý cười: "Bắt đầu từ khi ngươi làm cho ta theo dõi tên kia, ta đã tự chủ trương lấy nó đi từ trên người ngươi, vì không làm cho bọn họ có cơ hội phủ quyết, ta đã ghi lại đối thoại của bọn họ rồi."
Khối ngọc bội kia, rõ ràng chính là Thần Khí có thể ghi âm Thiên Bắc Dạ cho Cố Nhược Vân khi rời đi, lúc trước Cố Nhược Vân đã đặt ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, cho nên, lúc nàng kêu Tiểu Tử Tà âm thầm theo dõi Thiên Hưng quốc sư, hắn vì giữ lại chứng cớ, đã tự tiện cầm đi.
Mà bởi vì tồn tại quan hệ khế ước, vì vậy hắn cũng có thể tùy ý sử dụng Thần Khí này.
Cố Nhược Vân nắm ngọc bội, khuôn mặt thanh lệ nâng lên nụ cười nhẹ: "Xem ra lúc này đây hôn lễ của Hạ Sơ Tuyết và Lục Trầm chúng ta không chỉ đưa cho bọn họ một lễ vật, mà là hai! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ cho bọn hắn một thiên đại kinh hỉ, không biết bọn họ có thích hay không."
Mẫu thân, ngoại công, còn có tất cả vong hồn Mạc gia.... ......
Hiện tại rốt cục ta cũng có khả năng báo thù cho mọi người!