Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả hộ pháp cẩn thận ngẩng đầu nhìn Thiên Bắc Dạ, nhưng sau khi trông thấy trên người Thiên Bắc Dạ bao phủ sát khí, trong lòng tức khắc vui vẻ, xem ra hiện tại nữ nhân Cố Nhược Vân nầy xác thật là chết!

Bởi vì Thiên Bắc Dạ cũng không thích người khác nhìn chằm chằm hắn, cho nên sau khi Thiên Bắc Dạ xuất hiện, tất cả người Minh Phủ đều cúi đầu, cũng không có người nào nhìn thấy đáy mắt nam tử xuất hiện một mạt nhu tình.

Mà khi tả hộ pháp nói lời này, Thiên Bắc Dạ đã chạy tới trước mặt Cố Nhược Vân, hắn không nói hai lời, trực tiếp đem tiểu gia hỏa từ trong ngực Cố Nhược Vân bắt ra, tùy ý để đối phương dùng sức giãy giụa trong tay hắn.

" Thiếu chủ!"

Nhìn thấy hành động của Thiên Bắc Dạ, tả hộ pháp rốt cuộc có đủ dũng khí nhìn về phía nam tử tuyệt thế đứng đưa lưng về phía bọn họ, cung kính nói: " Thuộc hạ đã tìm thấy linh thú mà Minh Phủ chúng ta đánh rơi rồi, thuộc hạ........"

Thời điểm tả hộ pháp muốn tiến lên tranh công, lại thấy bàn tay to của nam tử nâng lên, tiểu gia hỏa còn đang dùng sức giãy giụa trong tay hắn lại bị hắn ném ra ngoài.

Không sai!

Xác thật là trực tiếp ném ra ngoài, không có bất kỳ do dự nào!

Tiểu gia hỏa kia thật giống như không phải là linh thú cường đại gì, mà chỉ là một đồ vật bình thường.

Tả hộ pháp ngơ ngẩn, có chút không hiểu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, trong đầu trống rỗng.

Chẳng lẽ thiếu chủ cũng không hiếm lạ gì linh thú này? Nếu hắn không thích linh thú này, vì sao phải đem nó lấy ra?

Thiên Bắc Dạ không cho kẻ nào có cơ hội tự hỏi, một đôi con ngươi ai oán ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân: " Nếu không phải con linh thú này đối với ngươi còn có chút tác dụng, ta đã sớm giết nó! Mỗi tấc trên người của ngươi đều là của ta, không thể để bất luận kẻ nào chạm vào, cho dù là linh thú cũng không được!"

Phải biết rằng, có một số bộ phận Thiên Bắc Dạ hắn còn chưa có đụng qua, nhưng tiểu gia hỏa này ngược lại, thế nhưng đem móng vuốt đặt trên ngực nàng!

Hắn có thể không ủy khuất sao?

Oanh!

Cả người tả hộ pháp giống như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, trong đầu loạn thành một đoàn, đôi mắt dại ra nhìn Thiên Bắc Dạ.



Lời nói vừa rồi của thiếu chủ là có ý gì?

Như thế nào đều cảm thấy lời nói của hắn, dường như cũng nữ nhân này là tình nhân?

Ở chỗ này, tất cả những người còn lại cũng trợn tròn mắt, đều không dám tin vào khuôn mặt ai oán kia, nam tử tuyệt thế đó chính là thiếu chủ Minh Phủ trong truyền thuyết giống như một oán phụ! không phải tả hộ pháp nói thiếu chủ Minh Phủ rất không thích Cố Nhược Vân, hơn nữa còn nói Cố Nhược Vân ăn cắp linh thú Minh Phủ sao?

Cốt truyện này xoay ngược cũng quá nhanh đi?

Đổng Phương là người đầu tiên phản ứng lại, lúc trước trong lòng còn tràn đầy lo lắng tức khắc thẳng sống lưng, cao giọng cáo trạng: " Thiếu chủ đại nhân, lúc trước tả hộ pháp Minh Phủ nói Cố cô nương câu dẫn ngươi không thành, liền trộm đi trứng linh thú Minh Phủ, hiện giờ người Minh Phủ đang đuổi giết nàng! Nga~, đúng rồi, nàng còn nhục mạ Cố cô nương, nói người Minh Phủ sẽ không bỏ qua nàng."

Nghe Đổng Phương nói, Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng nhăn lại chân mày, hắn duỗi tay đem Cố Nhược Vân kéo vào trong ngực, con ngươi màu đỏ đảo qua tiểu gia hỏa Manh Manh.

Tuy nói Thiên Bắc Dạ xem trên phân lượng Cố Nhược Vân, cũng không có tra tấn tiểu gia hỏa này, nhưng cái ném của hắn vừa rôi cũng làm tiểu gia hỏa rơi không nhẹ, cho nên hiện giờ tiểu gia hỏa chính là căm giận đầy mặt, nước mắt ủy khuất đảo quanh ở hốc mắt.

" Tức phụ, tiểu gia hỏa này là ngươi dụ dỗ từ đâu chạy tới?" khóe môi Thiên Bắc Dạ giật giật, nhẹ giọng nói.

Cho dù hắn không có trả lời Đổng Phương, nhưng lời này nói ra cũng đã hàm chứa hai ý tứ.

Thứ nhất, Cố Nhược Vân là thê tử hắn.

Thứ hai, hắn cũng không nhận thức tiểu gia hỏa này, tự nhiên cũng không có chuyện Cố Nhược Vân trộm đồ của Minh Phủ.

Mọi người đều ồ lên, tất cả tầm mắt đều hướng về tả hộ pháp.

Giờ phút này tả hộ pháp tái nhợt đầy mặt, thân thể run rẩy không thôi! cho dù nàng ngàn tính vạn tính, lại không tính được thiếu chủ cùng Cố Nhược Vân có nhận thức nhau, hơn nữa lại là loại quan hệ này.......

" Ngươi nói Manh Manh sao?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, cười khẽ nói, " Gia hỏa này là thánh thú Ẩn Môn, thời điểm ta rời Ẩn Môn nó liền dính theo! vì thế ta cũng mang theo nó đi vào Minh Giới, Tiểu Dạ, hiện giờ ta đã tìm được ngươi rồi, tiếp theo cũng có thể đạt được Nguyệt Linh thảo, chúng ta rời khỏi đây có được hay không?"

Thánh thú Ẩn Môn?



Thiên Bắc Dạ khẽ cười một tiếng: " Ta thật ra có nghe nói qua thanh danh của thánh thú Ẩn Môn, lại không nghĩ rằng cuối cùng nó lại rơi vào tay ngươi, chẳng qua trước khi rời đi Minh Giới, có chuyện ta muốn xử lý một chút."

Dứt lời, tầm mắt nam tử chậm rãi chuyển hướng về phía tả hộ pháp đang quỳ rạp dưới đất, ánh mắt đã không còn nhu tình như khi đối mặt Cố Nhược Vân, một đôi con ngươi màu đỏ lộ ra sát khí thị huyết.

" Tả Vũ, ngươi có biết tội?"

Giọng nói của hắn trầm thấp mà âm lãnh, làm thân thể tả hộ pháp run rẩy một chút, đầu cúi xuống thiếu chút nữa chạm đất.

" Thiếu chủ, thuộc hạ, thuộc hạ không biết nàng cùng thiếu chủ có quan hệ, thỉnh thiếu chủ thứ tội?"

" Thanh Minh."

Nhìn tả hộ pháp, Thiên Bắc Dạ nhàn nhạt phân phó nói: " Tả Vũ dĩ hạ phạm thượng, khinh thường nhục nhã thiếu phu nhân, dựa theo luật của Minh Phủ xử trí như thế nào?"

" Khởi bẩm thiếu chủ," sau khi người thanh bào nghe thấy lời này, chậm rãi tiến lên, cung kính củng củng nắm tay, " phàm là người phạm tội dĩ hạ phạm thượng, nhất định lăng trì một trăm ngày, hồn phi phách tán!"

Lăng trì một trăm ngày, cũng là nói trong vòng một trăm ngày này, mỗi ngày trên người Tả Vũ cắt xuống mấy khối thịt, hơn nữa phải đảm bảo nàng không thể chết, cho đến một trăm ngày sau nàng mới có thể chết! Hơn nữa, sau khi chết phải hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!


Bây giờ sau khi nghe thấy Thanh Minh nói, tả hộ pháp thịch một tiếng, đầu hung hăng đập mạnh trên đất, giọng nói hoảng sợ mà run rẩy: " Thiếu chủ tha mạng, thiếu chủ tha mạng!"


" Thanh Minh, việc này giao cho ngươi xử trí ta chẳng những muốn lăng trì nàng một trăm ngày, hơn nữa thiêu đốt linh hồn một ngàn ngày, cuối cùng mới cho hồn phi phách tán!"


Thiêu đốt linh hồn một ngàn ngày, nói cách khác chính là dùng ngọn lửa chuyên môn thiêu đốt linh hồn cháy một ngàn ngày, mới được cho nàng hồn phi phách tán!


Loại khổ hình này, cho dù ở trong Minh Phủ cũng không có tồn tại! Nhưng Thiên Bắc Dạ vì xả giận cho Cố Nhược Vân, mới tạo ra tra tấn tàn khốc như vậy.


" Không, thiếu chủ, ngươi không thể đối với ta như vậy!" tả hộ pháp hoảng sợ hét lên một tiếng, " Nếu Cố Nhược Vân thật sự là thiếu phu nhân, cho dù làm ta hồn phi phách tán ta cũng không nói nửa lời, nhưng mà nàng cũng không phải là người Minh Phủ, cũng không phải thiếu phu nhân, các trưởng lão cùng chủ phủ sẽ không cho phép ngươi nghênh thú nàng, cho nên ta cũng không có dĩ hạ phạm thượng!"


Thiên Bắc Dạ nhìn Tả Vũ giãy giụa, nhàn nhạt nói: " Nếu ta nghênh thú Vân nhi, nhất định lấy toàn bộ thiên hạ làm sính lễ cho nàng, hiện tại Minh Phủ cũng chính là sính lễ thứ nhất, ngươi lại nói nàng không phải người Minh Phủ?"


( dĩ hạ phạm thượng dạng như đắc tội bề trên..)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK