"Ngươi đã chính là Lục Trầm, vậy hôm nay ngươi cũng đừng rời khỏi đây."
Nam nhân tóc bạc chậm rãi nâng tay, trong nháy mắt, Lục Trầm lập tức rơi vào trong tay hắn, sau đó giọng nói của hắn vang lên phía trên ngã tư đường, vang vọng thật lâu.
"Làm cho Hạ gia lại đây lĩnh người!"
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, kiếp trước Cố Nhược Vân là như thế nào bỏ mình! Chính là bị những người nàng tín nhiệm thương hại, càng là trơ mắt nhìn đệ đệ của nàng bị tách rời cơ thể! Cho nên, hắn quyết không cho phép bất kỳ người thương hại qua nàng tiêu diêu tự tại!
"Vân Nhi, chúng ta đi."
Thiên Bắc Dạ xoay người ôm thắt lưng của Cố Nhược Vân, đi tới khách điếm.
Bởi vì phân tranh phía trên ngã tư đường vừa rồi đã khiến cho rất nhiều người chú ý, vì vậy một số người lập tức vội vàng tiến đến Hạ gia mật báo, dù sao ở trong Lưu Phong quốc, rất nhiều người đều biết quan hệ của Lục Trầm và Hạ gia.
Lúc này, trong Hạ gia, Hạ Minh đang chờ đợi tin tức tốt của Lục Trầm, lại vào lúc này, một giọng nói vội vã truyền vào.
"Gia chủ, gia chủ việc lớn không tốt!"
Bịch!
Người nọ chạy vội vào ngã lăn trên đất, còn không kịp đứng lên đã vội vàng nói: "Lục công tử bị người bắt đi."
"Cái gì!"
Hạ Minh đột nhiên vỗ bàn đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi: "Ngươi vừa nói cái gì? Là ai gan to như vậy, dám bắt đi người Hạ gia ta."
"Thuộc hạ cũng không rõ ràng, nghe nói là Lục công tử dây dưa một nữ nhân tên là Cố Nhược Vân, kết quả nam nhân của nàng xuất hiện, bắt đi Lục công tử, còn nói muốn tìm y, thì làm người Hạ gia chúng ta tự mình đi nhận người!"
Hai mắt Hạ Minh lộ ra âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nam nhân kia là thực lực gì?"
"Hình như là cùng một cấp bậc với Kim Đế."
Cùng một cấp bậc với Kim Đế?
Nói cách khác, nam nhân của Cố Nhược Vân cũng là Võ Đế?
Hạ Minh híp hai mắt, đáy mắt hiện lên sự sắc bén: "Người đâu, đi gọi đại tiểu thư đến, lát sau ta sẽ đi nhận người!"
Nam nhân mà thôi!
Phàm là nam nhân, đều trốn không thoát phẩm tính háo sắc!
Cho dù nữ nhân Cố Nhược Vân kia cũng rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn có một chút chênh lệch so với Sơ Tuyết, huống chi, bất kể là thực lực, lqđ hay là gia thất và tính cách, nàng đều xa xa không bằng Sơ Tuyết. Một khi đã như vậy, y có thể làm cho Sơ Tuyết kéo nam nhân kia vào trận doanh của Hạ gia.
Cứ như vậy, bất kể là nàng, hay là Y thánh Bạch Trung Thiên, đều trốn không thoát!
"Vâng, gia chủ!"
Người nọ lĩnh mệnh lệnh lập tức vội vàng đứng lên, vội vàng đi ra thư phòng.
Nhìn ánh mặt trời hoa mỹ trong thư phòng, Hạ Minh trầm mặc xuống, con ngươi khôn khéo âm hiểm kia không biết nghĩ đến cái gì.... .....
Khách điếm.
Trong phòng tinh xảo, Cố Nhược Vân rót chén trà, chậm rãi ngồi xuống, khẽ nhướng mày, nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hỏi: "Nói đi, làm sao chàng lại đến Lưu Phong quốc này? Rốt cục là có chuyện gì."
Đối mặt với nữ tử áo xanh này, Thiên Bắc Dạ không bao giờ khôi phục âm lãnh vô tình như trước mặt người khác nữa, trong cặp con ngươi màu đỏ kia tràn ngập ý cười.
"Vì tra một việc!"
"Việc gì?"
"Ta nghe nói Chu Tước ở Lưu Phong quốc, bốn đại Thần Thú nàng đã có ba con, cũng chỉ thiếu một con như vậy." Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng phẩm nước trà trước mặt, đôi mắt mỉm cười nhìn nữ tử ngồi ở trước mặt mình.