Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Cao đế giận tím mặt, một quyền dừng ở trên cây một bên, hắn cắn chặt răng, trong mắt đều là tức giận: "Là ai? Là ai dám can đảm hãm hại hoàng nhi của trẫm? Chỉ là lúc trước không phải Tề ngự y nói hoàng nhi chỉ bị bệnh mà thôi à, vì sao lại là tà thuật?"

"Phụ hoàng, ngươi cho rằng Tề ngự y kia là người tốt?" Tiểu công chúa cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Lão đã chữa trị cho hoàng huynh nhiều ngày như vậy, hoàng huynh còn chưa thể chuyển tốt, căn bản chính là không có thực học gì! Sao có thể so sánh với sư phụ của Mạc đại ca?"

Cao đế ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

Dù sao Tề ngự y là cao thủ gần với Y thánh, nếu là chứng bệnh ngay cả lão cũng trị không hết, chỉ sợ cũng chỉ có thể mời Y thánh ra tay! Chỉ là Y thánh hành tung bất định, cho dù tìm được ông ta, ông ta cũng không tất nguyện ý cứu giúp.

Cho nên, Cao đế cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống!

"Cố cô nương, hoàng nhi hắn —— "

"Ngươi yên tâm đi, ta đã nói rồi, cứu hắn, là món sính lễ thứ nhất ta vì đồ nhi của ta đưa cho tiểu công chúa, nếu ta đã nói ra, tất nhiên phải làm được!" Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng sắc bén, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Lát sau ngươi đi chuẩn bị cho ta một ít dược liệu, ta sẽ thi châm cho hắn."

"Tốt, trẫm lập tức phân phó người đi chuẩn bị, chỉ là không biết muốn bao lâu mới có thể chữa khỏi?"

"Ba ngày!"

Ba ngày, là thời gian bảo đảm nhất Cố Nhược Vân cho mình! Nhưng mà, nếu chuẩn bị đủ dược liệu, nàng có trăm phần trăm nắm chắc chữa trị.

Cao đế chợt ngẩn ra, phải biết rằng, Tề ngự y dùng mấy tháng thời gian, cũng chỉ làm cho thân thể của Thái tử không có tiếp tục thoái hóa, l.q.đ lại vẫn luôn không cách nào hoàn toàn chữa khỏi. Vị nữ tử trẻ tuổi này lại nói, chỉ cần ba ngày?

"Hiện tại ngươi phải đi lấy dược liệu đến, ta cũng muốn làm chút chuẩn bị."



Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên tia sáng, không nhanh không chậm phân phó nói.

"Người tới!" Cao đế chấn động một chút, lớn tiếng mệnh lệnh thái giám cung nữ phía sau: "Tất cả mọi người các ngươi nghe theo sự sai phái của Cố cô nương, chỉ cần nàng có phân phó, cho dù là quốc khố cũng có thể tới đi tự nhiên!"

Hai mắt tiểu công chúa kích động nhìn Cố Nhược Vân, nếu Thái tử thật có thể khang phục, vậy nàng sẽ không cần gả cho Tề Hạo Nhiên!

Chuyện này đối với nàng mà nói, mới là tin tức tốt nhất!

... .......


"Ngươi nói cái gì?"


Trong thư phòng Hạ gia, Hạ Minh đột nhiên vỗ bàn đứng lên, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Cố Nhược Vân là đồ đệ của Y thánh Bạch Trung Thiên?"


"Không sai," Lục Trầm gật gật đầu: "Lúc trước người làm cho ta chú ý nơi đi của Cố Nhược Vân, ta lập tức phái người đi theo, lại nhìn thấy nàng đi vào hoàng cung, sau đó ta lập tức làm thám tử Hạ gia chúng ta xếp vào ở trong hoàng cung đi tìm hiểu, ai biết lại nghe được đối thoại của bọn họ ở trong ngự thư phòng."


"Khó trách, khó trách lúc trước nàng biện giải vì Y thánh, thì ra nàng cũng là đồ đệ của Y thánh!" Hạ Minh cười lạnh một tiếng, gắt gao nắm chặt nắm tay, vẻ mặt âm trầm: "Cái này có thể giải thích vì sao nàng lại quen biết Hạ Nhược Vân! Chỉ là trước giờ ta lại không biết trừ bỏ Hạ Nhược Vân ra, Y thánh còn thu một đồ đệ khác!"


"Hạ bá phụ," Con ngươi Lục Trầm tràn đầy lạnh lẽo, đáy mắt lóe ra sát khí: "Muốn ta phái người đi giết nàng hay không?"


Hạ Minh trầm mặc xuống.


Một lúc lâu sau, y lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên tinh quang: "Không cần! Tuy rằng chúng ta dùng chừng chứng cớ vu oan cho Y thánh Bạch Trung Thiên ở trước mặt Kim Đế, nhưng mà ta biết Kim Đế vẫn là bán tín bán nghi đối với chuyện này, lqđ cho nên hắn mới nhọc lòng muốn tìm Y thánh! Cho nên, chúng ta có thể thông qua nữ nhân kia hoàn toàn giá họa cho Y thánh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK