"Chuyện gì?"
"Thiên Hưng quốc sư! Ta muốn tìm được tung tích của y! Sư phụ, dùng nhân mạch của người tìm một người, hẳn là sẽ rất đơn giản, ta nghe nói ở thật nhiều năm trước quốc sư này đã rời Lưu Phong quốc đi du lịch tha hương, cho nên cũng chỉ có người có thể giúp ta."
"Được," Bạch Trung Thiên trầm ngâm một lúc lâu: "Hiện tại ta đây lập tức sai người đi tìm y."
"Vậy đa tạ," Cố Nhược Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, ở giờ phút này ánh mắt thanh lãnh tràn ngập ôn hòa: "Tiểu Dạ, ta chờ chàng trở về."
Thiên Bắc Dạ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Nhược Vân, ánh mắt nhu hòa nói: "Trong vòng ba ngày, ta sẽ trở về, Vân Nhi, nàng ở chỗ này chờ ta."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, vốn định nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không có nói ra miệng.
Ba ngày!
Nàng sẽ chờ mong biểu cảm phấn khích của Hạ Minh ở ba ngày sau!
——
Hạ gia, trong thư phòng, Hạ Sơ Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn nam tử trung niên ngồi ở trước mặt.
"Phụ thân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Phế vật!
Hiện giờ hai chữ này dừng ở trong lòng nàng ta, vẫn làm cho lòng của nàng ta không tự chủ được chấn động run run.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày nàng ta vậy mà sẽ trở thành một phế vật.
"Ta vốn không có tính toán để con thật sự gả cho Lục Trầm, dù sao Lục Trầm kia không có thân phận, cũng không phải người kinh tài tuyệt diễm, lee~d.đlq.đ chỉ là y biết qua nhiều chuyện, ta mới không thể không để cho y theo bên người, so sánh tương đối mà nói, thân phận và thực lực của Kim Đế nhưng là thật xứng đôi với con, ban đầu ta còn muốn gả con cho hắn, nhưng hôm nay con đã sắp trở thành phế vật, chắc hẳn lúc này đây Kim Đế sẽ không liếc mắt nhìn con nhiều một cái."
Tuy rằng nói, lúc trước Kim Đế cũng không có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết nhiều một cái.
Khuôn mặt Hạ Sơ Tuyết càng thêm trắng bệch, rũ mi mắt xuống che giấu thù hận thấu xương trong mắt kia!
Nếu không phải tại Cố Nhược Vân và nam nhân kia, mình cũng sẽ không thể biến thành phế vật! Cũng không có khả năng vĩnh viễn đánh mất quyền lợi trở thành nữ nhân của Kim Đế!
"Tuyết nhi, con là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, một ngày nào đó, Thượng Cổ Thần Tháp này sẽ về đến trong tay con, cho nên thân phận của Lục Trầm không xứng với con, chỉ có nam nhi vĩ đại như Kim Đế, mới có thể xứng đôi với con, dù sao sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành người đứng đầu đại lục! Đáng tiếc, vi phụ chưa từng dự đoán được sẽ có một ngày này, con đã là một phế vật, không có tác dụng khác, cho nên, hiện tại Hạ gia chúng ta phải cứu Lục Trầm ra, sau đó con lại gả cho y."
"Cái gì?"
Hạ Sơ Tuyết kinh ngạc mở to mắt đẹp, thân mình nhẹ nhàng run lên: "Phụ thân, người biết rõ ta chỉ yêu Kim Đế, ta không thích Lục Trầm, thân phận của Lục Trầm không xứng với ta! Ta là nữ nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ, cũng chỉ có nam nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ như Kim Đế, mới đủ khả nắng trở thành phu quân của ta."
Không sai, nàng ta là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, một nam nhân không có bối cảnh và thiên phú như Lục Trầm, có thể nào xứng đôi với nàng ta?
Cho nên ngay từ đầu nàng ta đã khinh thường Lục Trầm, năm đó cũng chỉ vì lợi dụng y mà thôi, lại trước giờ đều chưa hề nghĩ tới sẽ gả cho y.
"Tuyết nhi, kia đã là chuyện lúc trước, hiện tại chúng ta phải hạ thấp tổn thất nhỏ một! Lục Trầm quả thật không vĩ đại bằng Kim Đế, nhưng mà so với nhưng người trẻ tuổi cùng lứa vẫn là tốt hơn nhiều lắm! Chỉ là con quá mức vĩ đại mới chướng mắt y! Nhưng hiện tại con đã không có tư bản cao ngạo, cũng chỉ có thể hạ thấp điều kiện, chúng ta đã mất đi khả năng mượn sức Kim Đế rồi, không thể lại buông tha Lục Trầm!"