Giờ khắc này ngay cả hoàng đế Thiên Nguyệt ngồi trên long ỷ cũng đứng lên, ánh mắt tôn kính nhìn về phía nam tử tóc bạc.
Nam tử tóc bạc không nói gì, tầm mắt hắn trước sau vẫn nhìn bóng lưng của Cố Nhược Vân, vẫn không nhúc nhích, cũng không mở miệng nói chuyện chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Rốt cuộc nữ tử trước mặt có động tác, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên dung nhan quen thuộc kia.
Mấy lần há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu.
Nhìn nữ tử chính mình ngày đêm thương nhớ, ánh mắt nam tử tóc bạc càng thêm thâm tình, lại vào lúc này hắn không cẩn thận thoáng nhìn thấy tiểu gia hỏa Manh Manh đang hưởng thụ nằm trên ngực Cố Nhược Vân.
Ánh mắt, chợt lạnh xuống vài phần.
Tiểu gia hỏa tựa hồ nhận ra một đạo ánh mắt âm lãnh đang nhìn chằm chằm mình, đột nhiên rùng mình một cái, có chút sợ hãi rụt lại thân thể, nó vốn định nắm chặt quần áo Cố Nhược Vân, ai biết móng vuốt nhỏ đảo qua đảo lại dừng trên ngực nàng.
Vì thế....ánh mắt nam tử lạnh càng lạnh.
Ô ô, chủ nhân, người nam nhân này thật đáng sợ!
Tiểu gia hỏa lại tiếp tục co chặt thân mình hết sức có thể, muốn tránh né ánh mắt của nam tử tóc bạc, nhưng nó càng trốn trong quần áo Cố Nhược Vân, ánh mắt nam tử nhìn nó càng thêm âm lãnh, loáng thoáng còn mang theo vài tầng sát ý.
Lúc này tiểu gia hỏa cảm thấy thực vô tội, nó trêu ai chọc ai, vì cái gì nam tử như ma quỷ này liền nhìn chằm chằm nó không buông? Chẳng lẽ lại coi trọng tiểu hoa cúc của nó?
Nghĩ đến đây, tiểu gia hỏa vội vàng che lại tiểu hoa cúc của mình, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy, hận không thể đem toàn bộ đầu chiu vào trong quần áo Cố Nhược Vân.
Nó thích chính là nữ nhân, không phải nam nhân!
Nếu tiểu gia hỏa này mở miệng nói chuyện, tuyệt đối sẽ đem mọt câu này rống lớn.
" Thiếu chủ?"