Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: kaylee

Trong một chớp mắt, ông ta giống như già hơn mấy chục tuổi, lưng vốn thẳng tắp cũng dần dần còng xuống...

"Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ? Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Mất đi thực lực, bị trục xuất khỏi Ẩn Môn, Tả Sử cảm thấy cuộc đời của mình đều xong rồi.

"Yên tâm đi, cho dù là sư phụ đi xin cơm, cũng sẽ nuôi sống ngươi."

Bạch trưởng lão hạ thấp thân mình, nâng Tả Sử lên, từng bước một lảo đảo đi đến phía ngoài Ẩn Môn, bước chân của ông rất là bất ổn, nhất là còn đỡ Tả Sử, càng khiến người ta cảm thấy ông sẽ tùy thời ngã xuống.

Trong lòng Tả Sử lên men, nếu không phải tại hắn ta, cũng sẽ không liên lụy sư phụ đến loại trình độ này...

"Bạch trưởng lão này nhưng là thật sự cầm được thì buông được," Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn phương hướng hai người rời đi, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu là người bình thường, đừng nói tự phế thực lực, chẳng sợ người khác phế thực lực của hắn đi, cũng không nhất định có thể sống tiếp được."

Hắn cũng không lo lắng hai người kia sẽ làm việc thiêu thân gì.

Hai người trở thành phế vật, căn bản là không đáng cân nhắc.

"Bạch trưởng lão trừ bỏ cưng chiều đệ tử ra, phương diện khác ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng chính là bởi vì hắn cưng chiều đệ tử, mới khiến cho hắn bị hủy bản thân khi còn sống, chỉ là, hắn hiểu rõ, nếu mình không tự phế thực lực, ta không có khả năng để cho bọn họ còn sống đi ra chỗ này."



Con ngươi Đông Phương Ngọc lộ ra lạnh như băng: "Cho nên, hắn đã làm một quyết định không sai, Thiên ca, chuyện bên này xử lý xong rồi, cũng là thời điểm chúng ta rời đi, sư phụ không ở chỗ này, ta cũng không muốn ngốc nhiều ở đây."

Sư phụ trong miệng nàng, chính là Môn chủ Ẩn Môn.

Cố Sanh Tiêu hơi hơi nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía Ôn Nguyệt: "Ngươi có nguyện ý đi cùng chúng ta hay không?"

Ôn gia đã hủy, Ôn Nhã đã chết, trừ bỏ gia chủ Ôn gia đi Thành chủ phủ tránh được một kiếp, Ôn gia này đã không có còn người sót lại. Vì vậy Ôn Nguyệt tự nhiên không có chỗ để đi.

Nghe được lời Cố Sanh Tiêu nói, Ôn Nguyệt vội vàng gật gật đầu, trong mắt mang theo cảm kích.

"Cố đại ca, cảm ơn các ngươi tới cứu ta."

Cố Sanh Tiêu muốn nói gì đó, lại sợ nói nhiều sẽ làm Ôn Nguyệt hiểu lầm, nên ngậm miệng không nói.

Nhưng Ôn Nguyệt đã quen với sự lãnh khốc của hắn, cũng không để ý sự trầm mặc của hắn...

"Đi, chúng ta về lãnh địa, có việc khác đến lãnh địa lại nói."

Hồng Liên Lĩnh chủ ôm thân thể Đông Phương Ngọc, một bóng dáng màu đỏ xẹt qua, đi về chỗ không xa.

"Chúng ta cũng đi thôi."



Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng ôm thân thể Cố Nhược Vân, trong mắt đỏ yêu dị tụ tập tràn đầy ý cười.

Bên trong mắt hắn, chỉ có sự tồn tại của nàng.

Mắt thấy bốn người đều nhanh chóng chạy về phương xa, Cố Sanh Tiêu nhìn Ôn Nguyệt, nhíu mày nói: "Tự mình theo kịp."

"À."


Ôn Nguyệt nhu thuận lên tiếng, lập tức theo sau lưng Cố Sanh Tiêu.


Đối với nàng mà nói, chỉ cần xa xa được nhìn Cố Sanh Tiêu ở sau người, nàng cũng đã thỏa mãn.


Chẳng sợ, nam nhân này cũng không yêu nàng.


Đệ Nhất thành cách phủ Lĩnh chủ chẳng phải rất xa, bởi vậy, không đến một ngày, mọi người đã đến bên trong phủ Lĩnh chủ. Sau khi trở lại phủ Lĩnh chủ, Cố Nhược Vân đã nói ra mục đích kế tiếp của mình...


"Vân Nhi, con muốn đi nơi tuyết hoang?"


Hồng Liên Lĩnh chủ sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày: "Con muốn đi nơi tuyết hoang làm gì?"


"Cha, lúc trước vì thay huynh trưởng luyện chế Thiên Khôi đan giải trừ thể chất con rối, một bằng hữu của con xâm nhập nơi tuyết hoang tìm kiếm Vu Yêu hoa, sau này, Vu Yêu hoa này là hắn nhờ người đưa tới cho ta, bản thân lại mất tích, có lẽ là hắn gặp chuyện gì ở nơi tuyết hoang, làm cho hắn không cách nào tiến đến, vì thế, con phải tiến đến tìm hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK