- Chuyện có đúng là như thế?
Dạ Hành Thiên nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi.
Cố Nhược Vân cười một tiếng, không cho là đúng, nói:
- Là dạy dỗ những kẻ muốn cản đường một chút mà thôi.
Xôn xao!
Đoàn người bất chợt nhốn nháo.
Chẳng ai dám nghĩ tới, nữ nhân này kiêu ngạo đến như vậy. Ở Dạ gia, trước mặt nhiều người như vậy mà dám nói ra lời đó, cô ta không muốn sống nữa sao?
Mà như vậy cũng chính là gián tiếp thừa nhận lời Nam Cung Nguyệt nói là đúng.
Dạ Hành Thiên cười khổ một tiếng, nha đầu kia chẳng lẽ không cần phủ nhận? Chỉ cần nàng phủ nhận một câu, thì chính mình đã có thể dùng tội vu cáo trục xuất Nam Cung Nguyệt ra khỏi Dạ gia. Nhưng nàng lại chế giễu, trực tiếp thừa nhận, đây chẳng phải là đang gây khó dễ cho hắn hay sao?
- Nặc Nhi, ngươi nói ta nghe, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Dạ Hành Thiên đem chút hi vọng cuối cùng đặt lên người cho con trai.
Đương nhiên, Dạ Nặc cũng không phụ kỳ vọng của cha, trực tiếp đứng dậy, vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Cha, người phải làm chủ cho Cố Bảo Tiêu! Nữ nhân này quả thực là khinh người quá đáng, ngang nhiên xông vào phòng của Cố hộ vệ gây khó dễ. Ghê tởm hơn, cô ta đã vu tội cho Cố Bảo Tiêu câu dẫn cha cô ta, còn nói Cố Bảo Tiêu là tiểu thiếp của cha cô ta trước mặt mọi người! Ta cũng là nghe mọi người bên ngoài bàn luận như vậy cho nên liền chạy đi tìm Cố Bảo Tiêu, lại phát hiện ra ả đang tính toán thông đồng với Cố hộ vệ Đại tướng công!
Dạ Nặc càng nói càng tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Nữ nhân kia, ngươi cũng không ngắm nghía trong gương xem mình trông thế nào, lão nhân như cha ngươi thì sẽ tốt được đến mức nào chứ? Cố Bảo Tiêu có một Đại tướng công vô cùng anh tuấn, còn có tiểu gia ta là Nhị tướng công của nàng, làm sao có thể coi trọng cha ngươi được? Nếu như phụ thân ngươi không tin, ta có thể tìm một đệ tử tới làm chứng. Hơn nữa, việc đệ tử Dạ gia bị Cố Bảo Tiêu đả thương, lúc đó bọn họ là tin vào lời của nữ nhân như ngươi mới đi làm khó dễ nàng.
Thiên Bắc Dạ chợt căng thẳng, đôi mắt có chút trầm xuống, nắm lấy tay Cố Nhược Vân.
Xem ra ngoài mặt là tiểu hài tử này đang giúp Vân Nhi, nhưng mà hắn không hề quan tâm.
- Khụ khụ.
Trên mặt Dạ Hành Thiên xuất hiện vẻ lúng túng, liếc nhìn Cố Nhược Vân, có chút ngượng ngùng nói:
- Cố cô nương, Nặc Nhi không cố ý xưng hô như thế, mong cô nương chớ để ý, việc Cố cô nương phải chịu ủy khuất ở Dạ gia, ta sẽ làm chủ!
Dứt lời, tầm mắt của hắn liền hướng về phía Dạ Du cùng Nam Cung Nguyệt.
Đối với Cố Nhược Vân đã không còn khách khí, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tràn đầy lãnh ý, trong mắt chứa đầy khí tức lạnh lẽo.
- Dạ Du, ngươi biết luật còn phạm phải, dung túng cho người ngoài khi dễ khách quý của Dạ gia ta. Nay đuổi ra khỏi Dạ gia, tự sinh tự diệt, bất luận kẻ nào cũng không được dung nạp hắn! Còn ngươi - Nam Cung Nguyệt, ngươi nói xấu người khác, giả mạo người của Dạ gia ta, tội này không thể tha, ta giao ngươi cho Cố cô nương, sống chết thế nào, tùy nàng quyết định!
Dạ Hành Thiên dừng một chút, tiếp tục nói:
- Mặt khác, Cố cô nương lại là bằng hữu của Nặc Nhi, cũng chính là khách quý của Dạ gia ta, nếu kẻ nào còn dám vô lễ với nàng, Dạ gia ta sẽ trừng phạt thật nặng!
Lời này rõ ràng là để bảo đảm cho Cố Nhược Vân ở Dạ gia.
Từ đó về sau, người của Dạ gia không còn ai dám mạo phạm nàng.
Dạ Du sắc mặt tái xanh, hắn không biết Cố Nhược Vân rốt cuộc có thân phận gì, đến như người từ trước tới nay luôn xử trí công bằng như đại thiếu gia, ngay cả chứng cứ cũng không nhìn liền trợ giúp nàng.
Đồng thời, cho nàng sự đối đãi thực tốt ở Dạ gia.