Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Lý Liên Hoa chậm rãi đi về phía rừng cây bên cạnh thôn Thạch Thọ. Phương Đa Bệnh chỉ muốn tìm một góc vắng vẻ để vận chuyển khí điều tức, Lục Kiếm Trì lại vẫn không quên kiếm khách áo trắng kia, ngẫm nghĩ một hồi lâu cuối cùng không nhịn được nữa, y bèn hỏi:

- Trong giang hồ hình như không có người trẻ tuổi nào võ công cao cường, mặt đeo mạng trắng như vậy. Rốt cuộc kiếm khách áo trắng đêm qua là ai vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn đi theo sau chúng ta sao?

Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh thường.

- Đại hiệp áo trắng trong giang hồ nhiều vô số, chỉ cần hắn mặc áo trắng, đeo mạng che mặt thì ai ai cũng có thể là kiếm khách áo trắng. Có trời mới biết hắn rốt cuộc là cao nhân tiền bối hay là côn đồ các loại.

Lý Liên Hoa nhìn Đông ngó Tây, nếu nói hắn đang thưởng thức phong cảnh thì chi bằng bảo hắn giống như đang tìm kiếm bảo vật thì đúng hơn. Nhưng nhìn khắp bốn phương tám hướng phần lớn đều là nụ hoa cúc còn đang xanh mơn mởn, cỏ dại từng bụi, cây cối cũng không có mấy quả, đi men theo sơn lộ được khá xa, hắn lẩm bẩm một mình.

- Kỳ lạ thật…

Phương Đa Bệnh thuận miệng hỏi:

- Kỳ lạ cái gì? Kỳ lạ không biết kiếm khách áo trắng kia đi đâu à?

Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn về các hướng Đông Tây Nam Bắc, chậm rãi nói:

- Ngọn núi này bốn phương tám hướng đều là hoa cúc, cỏ dại, mấy gốc cây già cỗi không kết trái. Người trong thôn không làm ruộng, cũng không nuôi lợn, kỳ lạ thật đấy…

- Không phải bọn họ săn bắt đó sao? – Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Lý Liên Hoa nói:

- Chúng ta đi đã xa như vậy rồi, ngoài mấy con chuột thì chẳng nhìn thấy gì cả, chẳng lẽ thứ bọn họ săn bắt chính là chuột sao?

Phương Đa Bệnh ngẩn ra.

- Có lẽ là do chúng ta kém may mắn quá nên mới không nhìn thấy thôi.

Lý Liên Hoa than thở.

- Có con mồi nào lại ăn hoa cúc chứ? Huống chi hoa cúc cành khô, vừa thô vừa cứng, còn có lông tơ, chỉ e là bò rồi cả dê cũng chẳng thèm ăn đâu. Nơi đây lại là núi cao, bò tất nhiên chẳng thể trèo nổi, mà nếu có bầy sơn dương thì chắc chắn cũng sẽ để lại dấu vết hay mùi hôi, thế mà ta lại chẳng ngửi thấy gì cả. Cây cối ở đây không kết trái, tất nhiên cũng sẽ không có khỉ, lại càng không thể có lợn hoang.

Lục Kiếm Trì hít thở thật sâu, trong gió quả thực chỉ ngửi thấy mùi cỏ xanh.

- Nơi này có lẽ không có con mồi nào cả.

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Vậy bọn họ ăn cái gì?

Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì đưa mắt nhìn nhau, Lục Kiếm Trì nói:

- Chẳng phải bọn họ ăn rau dại, còn có mì thô, lừa hoang trên núi cao gì đó sao?

Lý Liên Hoa thở dài.

- Ta đã sớm nói rồi mà, trên núi cao, chỗ có thể xuất hiện lừa hoang xa đến cả ngàn dặm, dù nó có mọc cánh, bay từ ngàn dặm đến đây thì chắc chắn đi được nửa đường đã chết đói rồi.

Phương Đa Bệnh nghẹn ngào nói:

- Ngươi nói Thạch lão lừa chúng ta sao? Vậy nếu đó không phải là thịt lừa hoang thì là thịt gì?

Lý Liên Hoa trừng mắt nói:

- Ta không biết. Nói tóm lại, ta không nhìn thấy trong thôn có nuôi bò, dê, lợn béo, cũng chẳng nhìn thấy trong rừng núi có lợn hoang, lừa hoang gì sất. Khắp nơi là hoa cúc, rau dại thì được vài cây ít ỏi, nơi đây cằn cỗi như vậy mà lại có mấy chục người sống, chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Lục Kiếm Trì ngỡ ngàng nói:

- Có lẽ bọn họ có ra ngoài thu mua lương thực gì đó nên có thể sinh sống ở đây.

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Nhưng trưởng thôn lại nói bọn họ chưa bao giờ ra ngoài, hơn nữa có chuyện cũng rất kỳ lạ…

Phương Đa Bệnh hỏi:

- Cái gì thế?

Lý Liên Hoa nói:

- Bọn họ có mối thù rất lớn với người Trung Nguyên, nhưng vì sao lại đối tốt với chúng ta như vậy chứ? Chẳng lẽ chúng ta nhìn không giống người Trung Nguyên sao?

Phương Đa Bệnh thẫn thờ. Lý Liên Hoa lẩm bẩm nói:

- Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt. Đúng như những gì ngươi nói, Thạch lão biết trong thôn có con yêu quái đó nhưng cố tình không nói; nửa đêm canh ba, chúng ta hành động kín đáo trong nhà trọ như vậy, vì sao lại biết chứ? Mấy đĩa thức ăn có rau có thịt có rượu, chẳng lẽ thôn dân nơi đây nhà nào cũng chuẩn bị sẵn thức ăn thiết đãi khách vào nửa đêm canh ba sao?

Những lời này vừa nói ra, hai mắt Lục Kiếm Trì liền mở lớn. Đây chính là ngọn nguồn những cảm giác kỳ lạ, bất an của y, có điều y lại không nghĩ ra được. Nghe Lý Liên Hoa nói vậy, trong lòng y bỗng thấy yên tâm.

- Đúng thế, Thạch lão kia vô cùng kỳ quái.

Phương Đa Bệnh nhíu mày.

- Bản công tử cũng rất nghi ngờ lão già đó, có điều việc này thì có liên quan gì đến bát thịt kia?

Lý Liên Hoa thở dài.

- Còn nhớ cái tay gãy trong nhà trọ kia không?

Lục Kiếm Trì và Phương Đa Bệnh đều gật đầu, Lý Liên Hoa nói:

- Trong nhà trọ vốn phải có rất nhiều thi thể, nhưng lại chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ có một cánh tay gãy, cũng xem như còn mới, không phải sao?

Phương Đa Bệnh rợn người.

- Ngươi định nói gì hả?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

- Ta muốn nói… Ta muốn nói thứ thịt duy nhất ta thấy có thể ăn được ở đây, nếu không phải chuột, thì chính là người chết…

Lời này vừa nói ra, Phương Đa Bệnh há hốc miệng, Lục Kiếm Trì lại thấy buồn nôn, suýt thì ói ra, y nghẹn ngào nói:

- Cái gì…

Lý Liên Hoa nhìn hai người họ đầy tiếc nuối.

- Nếu như các người ăn món thịt đó, nói không chừng sẽ biết thịt người có mùi vị như thế nào đấy.

Phương Đa Bệnh nói:

- Phì phì phì! Ban ngày ban mặt nói linh tinh gì thế, làm sao ngươi biết đó là thịt người chết hả?

Lục Kiếm Trì ngẩn ngơ hồi lâu rồi chậm rãi nói:

- Trừ khi tìm thấy những thứ được nấu trong nồi… nếu không ta… ta thực sự khó có thể tin được.

Lý Liên Hoa thở dài.

- Ngươi có được một con lợn chết, ngoài chỗ thịt bỏ vào nồi nấu ra, không lẽ ngay cả mảnh vụn cũng không có sao?

Răng Phương Đa Bệnh va vào nhau lập cập.

- Ngươi… ngươi… ngươi… không lẽ ngươi muốn đi tìm chỗ xương còn sót lại và… người chết… nấu còn sót lại sao…

Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:

- Không phải, chuyện đó để lát nữa nói sau.

Phương Đa Bệnh ngẩn ra.

- Vậy ngươi muốn tìm cái gì?

- Nhà. – Lý Liên Hoa nói. – Trong thôn này hẳn còn có rất nhiều nhà.

Lục Kiếm Trì lấy làm lạ:

- Nhà sao? Nhà gì chứ?

Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhìn cúc dại khắp nơi.

- Nếu nhiều năm trước thực sự có rất nhiều người Trung Nguyên đến đây khai phá trồng cây, trồng hoa màu ủ rượu, vậy tất nhiên sẽ phải xây nhà, chỉ có thương nhân lui tới buôn rượu mới ở trong nhà trọ. Còn muốn làm cho một mảnh rừng trở thành bộ dạng như bây giờ thì nhất định không thể là chuyện có thể làm trong vài tháng, cần có rất nhiều nhân lực, vậy nên ta nghĩ… trong thôn vốn vẫn còn rất nhiều căn nhà được người Trung Nguyên xây dựng.

Phương Đa Bệnh nhìn Đông ngó Tây, Lục Kiếm Trì phóng tầm mắt ra thật xa. Chỉ thấy cỏ dại và hoa cúc, ngay cả cây cối cũng chỉ thưa thớt vài cây, làm gì có nhà chứ?

- Không có “căn nhà được người Trung Nguyên xây dựng” nào cả… vậy tức là lão già đó lại nói láo! – Phương Đa Bệnh lẩm bẩm. – Đáng chết thật! Bản công tử lại để một lão già lừa lâu như vậy…

Trong lòng Lục Kiếm Trì chất đầy nghi ngờ. Không có căn nhà nào, nhưng quả thực rừng núi đã bị san thành bình địa, mọc đầy loài hoa cúc vốn không nên sống trên núi cao. Lý Liên Hoa nghi ngờ nhìn bụi hoa cúc.

- Những bông hoa cúc này chắc chắn năm đó đã được những người Trung Nguyên kia trồng ở phía trước và sau nhà của họ…

Hắn bước nhanh đến chỗ bụi hoa cúc nở rộ nhất, cúi người vạch bụi hoa ra, chăm chú quan sát mặt đất. Chưa được bao lâu, hắn nhẹ nhàng chà chân để lại một vết trên mặt đất. Lớp cát mịn và bùn trên bề mặt bị chà đi, bên dưới khóm khoa để lộ ra lớp than đất đen thui.

- Phóng hỏa… - Lục Kiếm Trì lẩm bẩm. – Bọn chúng phóng hỏa đốt trụi những căn nhà được người Trung Nguyên xây ở đây, cả những hoa màu và cây ăn quả chưa kết trái, vậy nên ngọn núi biến thành một vùng đất hoang.

Chân Lý Liên Hoa lại dùng thêm sức. Sau khi hắn gạt đi lớp than, dưới đất lộ ra mấy mảng gạch xanh, đây đúng là những gì còn sót lại của căn nhà năm đó. Thôn Thạch Thọ chưa được khai hóa(*) nên sẽ không dùng gạch xanh xây nhà.

(*) Mở mang và phát triển nền văn hóa ở một dân tộc còn lạc hậu.

- Trên núi cao cây cối sinh trưởng chậm, muốn đợi nơi đây trở thành rừng cây trở lại, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, kết quả đất đai bị hoa cúc chiếm trọn. –Lý Liên Hoa thở dài. Xem ra nơi đây đích thực có rất nhiều người Trung Nguyên đến khai hoang, sau đó “phương pháp bí mật ủ rượu bị thất truyền nền dần dần người ta đều rời cả đi”… - Hắn dừng lại một lúc rồi lẩm bẩm. – Lời thoái thác như vậy, ta thực sự không làm sao tin được.

Hắn đột nhiên nói ra câu này, Lục Kiếm Trì và Phương Đa Bệnh đều ngẩn ra, lấy làm lạ:

- Vì sao thế?

Lý Liên Hoa lại lẩm bẩm:

- Nghĩ mà xem, nhân sĩ Trung Nguyên giỏi tính toán như thế nào, nếu có người có thể lên núi khai hoang để lấy nguyên liệu ủ rượu về làm giàu thì đầu óc họ thông minh lanh lợi cỡ nào chứ? Bí pháp đó làm sao có thể dễ dàng thất truyền cho được? Chắc chắn phải coi nó như bảo bối… Mà cho dù bí pháp làm ra Nhu Trường Ngọc Nhưỡng bị thất truyền, thì vận chuyển nước suối mát lạnh của thôn Thạch Thọ này xuống núi để ủ những loại mỹ tửu khác không phải cũng kiếm được tiền sao? Có câu nói là đầu cơ kiếm lợi, nếu đã phát hiện ra nơi này có lí nào lại dễ dàng bỏ qua chứ?

Hắn đi men theo hoa cúc dưới đất, được hơn ba mươi bước chân, trên mặt đất loáng thoáng lộ ra vết tích của gạch xanh, nhà cửa được xây dựng cạnh nhau, số lượng xem ra rất nhiều. Lý Liên Hoa đứng bên cạnh viên gạch, khe khẽ thở dài.

- Huống chi xem xét những vết tích kỳ lạ trong nhà trọ kia, bao gồm cả căn phòng bị lửa thiêu rụi, rõ ràng là đã trải qua một cuộc tàn sát vô cùng thê thảm, sau đó căn nhà của những người Trung Nguyên bị phá hủy đốt bỏ… vậy nên…

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh rợn cả tóc gáy, y nói thất thanh:

- Ngươi định nói… cái gì hả…?

Lý Liên Hoa nói với giọng xa xăm:

- Ta định nói năm đó e rằng chẳng có chuyện “phương pháp bí mật ủ rượu bị thất truyền nên dần dần người ta đều rời đi không quay lại nữa”, mà là thôn dân Thạch Thọ đã cực kỳ bất mãn với hành động khai hoang trồng cây làm đồn điền, cướp đoạt suối nước của người Trung Nguyên, nên đã thực hiện một cuộc tàn sát diệt khẩu diệt môn lớn, vì thế nên bí pháp Nhu Trường Ngọc Nhưỡng đã bị thất truyền từ đó. – Ánh mắt kì lạ của hắn liếc nhìn thôn trang ở nơi xa xôi. – Giống như hai con hổ đánh nhau, con này cắn chết con kia.

- Nhưng vết chém vào lư đồng và bàn tay cắm trên cánh cửa trong nhà trọ kia, rõ ràng nói lên một điều, trong những người chết có người trong giới võ lâm, hơn nữa võ công lại không hề kém. – Mặt mày Lục Kiếm Trì nhợt nhạt. – Thôn dân Thạch Thọ ít như vậy, lại không biết võ công thì làm sao có thể giết được bao nhiêu người như vậy chứ? Rồi làm sao chúng có thể đảm bảo không bỏ sót một ai, hoặc nhất định có thể giết chết đối phương?

Lý Liên Hoa nói:

- Bởi vì thôn dân Thạch Thọ có một phương pháp động thủ cực kỳ đáng sợ và ghê tởm…

- Phương pháp gì? – Phương Đa Bệnh lập tức hỏi, ngay sau đó hiểu ra. – Người muốn nói đến con yêu quái lốm đốm sặc sỡ đó sao? Chẳng lẽ trưởng thôn có thể thao túng con yêu quái đó bảo nó giết người sao?

Lý Liên Hoa lắc đầu.

- Không phải, nếu Thạch lão có thể thao túng thứ đó thì phòng của lão sẽ không bị sập, chí ít khi kiếm của hiệp khách áo trắng chém trên xà nhà, thứ đó lẽ ra phải ngăn cản, nhưng lúc nó chạy trốn, đụng sập một bức tường khác trong ngôi nhà của lão thì gian phòng mới hoàn toàn đổ xuống. Vậy nên nó không hề bị ai thao túng. – Hắn thuận miệng nói ra.

Phương Đa Bệnh trong lòng lấy làm lạ… Làm sao hắn biết kiếm khách áo trắng làm sập căn nhà của thôn trưởng như thế nào chứ? Rồi làm sao hắn lại biết toàn bộ quá trình căn nhà bị sập?

- Làm sao ngươi biết…

Câu hỏi này Phương Đa Bệnh còn chưa nói xong thì Lý Liên Hoa đã nói tiếp:

- Chuyện con yêu quái đốm kia nói sau đi, núi Hoa Cúc là ngọn núi cao nhất ở gần đây, đi lên đó xem đi.

Lúc này Lục Kiếm Trì vô cùng tin phục Lý Liên Hoa, nghe vậy thì gật đầu. Ba người cùng chạy lên núi Hoa Cúc.

Phong cảnh trên núi Hoa Cúc vẫn đẹp đẽ như vậy, những bông hoa cúc vốn không thuộc về nơi này mọc lên vô cùng tươi tốt, trên mặt đất thỉnh thoảng có thể nhìn thấy loại rau dại mà tối đó Thạch lão mời khách, nhưng số lượng cũng rất ít. Dưới mặt đất phần lớn là những bụi cúc thân có lông măng, nửa gỗ nửa cỏ. Trên núi cao rất lạnh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, có mấy bông đã sớm nở, lớn hơn hoa mà người ta thường thấy, màu sắc cũng sáng hơn rất nhiều. Khi ba người chạy tới đỉnh núi, Lục Kiếm Trì giật mình.

- Lý thần y, hôm qua ngươi ở gần hồ, chắc chắn không phải ngẫu nhiên đúng không? Ngươi đã sớm phát hiện ra nơi này có gì đó bí ẩn rồi phải không?

Lý Liên Hoa lắc đầu lia lịa.

- Hôm qua vốn ta định hái ít rau dại nấu mì, kết quả là trèo thẳng lên đỉnh núi mà chẳng thấy loại rau dại nào quen mắt, sau khi lên đỉnh núi thì thấy rất nhiều diều hâu bay trên trời, nhìn hoài nhìn mãi, cuối cùng ta ngủ gục mất.

Ba người nhìn ngó quanh quất một lượt ở ven hồ, chỉ thấy hoa cúc mọc khắp nơi, ngoài vài căn nhà lác đác phía xa xa của thôn Thạch Thọ thì cảnh sắc đúng là hoang vu nhưng lại rất xinh đẹp. Phương Đa Bệnh, Lục Kiếm Trì mù mờ nhìn Lý Liên Hoa, không biết hắn muốn lên núi xem xét cái gì. Chỉ thấy Lý Liên Hoa chăm chú nhìn ngắm cả nửa ngày.

- Quả nhiên là không có… - Hắn nói một mình.

Phương Đa Bệnh cũng nhìn lung tung các hướng mà hắn đã xem xét một hồi, rồi cũng gật gà gật gù.

- Quả nhiên là không có gì cả…

Lục Kiếm Trì lấy làm lạ:

- Không có cái gì?

Phương Đa Bệnh trợn mắt lên nhìn trời.

- Không có gì cả tức là không có gì cả, ngươi có nhìn thấy được cái gì không?

Lục Kiếm Trì lắc đầu. Phương Đa Bệnh trừng mắt nói:

- Thế thì đúng rồi, ngươi không nhìn thấy gì, ta cũng chẳng thấy được gì, tên Liên Hoa chết tiệt kia nói “Quả nhiên là không có”, tức là chẳng có gì cả đấy.

Lục Kiếm Trì dở khóc dở cười, y nhìn Lý Liên Hoa.

- Lý thần y…

- Dừng, dừng, dừng. – Lý Liên Hoa liên tục lắc đầu. – Ta không phải Lý thần y, ngươi có thể gọi ta là “Lý huynh”, “Lý đại ca”, “Lý hiền đệ”, “huynh đài”, “vị bằng hữu này”, hoặc khách khí một chút thì gọi là “túc hạ”, “các hạ”, “tiên sinh”, hoặc không khách khí thì gọi ta là “Lý Tử”, “A Lý”, “A Liên”, “A Hoa” đều được, chỉ cần tuyệt đối đừng gọi ta là “thần y” là được.

Lục Kiếm Trì ngại ngùng, y thầm nghĩ, Sao ta có thể gọi ngài là A Lý, A Liên, A Hoa được? Thế thì còn ra cái thể thống gì nữa… Vị cao nhân tiền bối này quả nhiên tính tình khác hẳn người thường. Phương Đa Bệnh ho khan một tiếng, mặt mày nghiêm nghị hỏi:

- Tên Liên Hoa chết tiệt, rốt cuộc ngươi trèo lên đỉnh núi này là để xem cái gì vậy?

Lý Liên Hoa nói:

- Các ngươi có cảm thấy thôn Thạch Thọ thiếu cái gì không?

- Cái gì? – Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Tiền à?

Lý Liên Hoa nói:

- Cái đó… tiền… thì cũng thiếu đấy, có điều…

Phương Đa Bệnh tức giận nói:

- Mười mấy hai mươi hộ gia đình trong cái thôn nghèo nàn đó cái gì mà chả thiếu, mỹ nhân cũng thiếu, mỹ tửu cũng thiếu này, muốn có sơn hào hải vị gì cũng không có, cần gì là thiếu đó, ai mà biết được ngươi nói đến là cái gì chứ!

Lục Kiếm Trì đột nhiên trầm giọng nói:

- Nghĩa địa!

Nghĩa địa? Phương Đa Bệnh rùng mình, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy trái núi xung quanh thôn Thạch Thọ mọc đầy cúc dại, đích thực không có khu nghĩa địa nào.

- Nếu như thôn dân Thạch Thọ sống ở nơi đây đời này qua đời khác, vậy mồ mả tích lũy sau một thời gian dài nhất định không ít, nhưng thôn này lại không có khu nghĩa địa nào, ngay cả bia mộ cũng không thấy, vậy chẳng phải rất kỳ lạ sao? – Lý Liên Hoa nói. – Không có mộ phần, có hai lý do, hoặc là từ trước đến giờ không có người chết; hoặc là không chôn người chết dưới đất.

Phương Đa Bệnh nói:

- Làm sao có thể không có người chết được? Ai mà chả phải chết.

Lục Kiếm Trì gật đầu.

- Huống chi trong nhà trọ kia có rất nhiều thi thể biến mất, nếu như đã được tẩm liệm, cho dù thôn dân Thạch Thọ có tập tục mai táng kỳ lạ thì người Trung Nguyên cũng nhất định phải được yên nghỉ dưới đất.

Lý Liên Hoa nói:

- Bao nhiêu người chết như vậy, họ đi đâu cả rồi?

Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, Phương Đa Bệnh lắp bắp nói:

- Chẳng lẽ ngươi định nói… ngươi định nói bọn họ… bị ăn thịt hết rồi?

Lý Liên Hoa không đáp, Lục Kiếm Trì đột nhiên nói:

- Ta nghe nói quả thực trong vùng Đại Sơn phía Tây Bắc có tin đồn như vậy… bởi vì đất đai nghèo nàn, lương thực khan hiếm, có vài người trong thôn trang đời đời kiếp kiếp không ra khỏi Đại Sơn, thực phẩm của họ chính là thịt người.

Phương Đa Bệnh nổi da gà toàn thân.

- Thật sao?

Lý Liên Hoa khe khẽ thở dài.

- Ngươi có nhìn thấy bóng ngược trên mặt hồ không?

Phương Đa Bệnh nói:

- Ta thấy từ lâu rồi, có rất nhiều hình ảnh phản chiếu giống như những bộ xương, rất chi kỳ quái.

Lý Liên Hoa vòng đến phía hồ gần vách đá, nhẹ nhàng gõ lên tảng nham thạch đang chặn dòng nước. Phía trên tảng đó lồi lõm có rất nhiều chỗ trũng, bỗng hắn dùng sức gõ một cái, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên, tảng nham thạch đó nứt thành ba phần. Lý Liên Hoa chăm chú nhìn vào miệng ba vết nứt ấy. Phương Đa Bệnh hít một hơi lạnh, chỉ thấy bên dưới tảng nham thạch bị nứt kia để lộ ra một hộp sọ. Chẳng lẽ bên trong tảng nham thạch lớn này chỗ nào cũng giấu xương cốt sao? Chuyện này làm sao có thể chứ?

Lý Liên Hoa dùng ngón tay gõ nhẹ lên “tảng nham thạch” ấy. “Tảng nham thạch” phát ra những âm thanh trống rỗng.

- Đây là một lớp đất sét. – Hắn khẽ nói.

Đất sét… Vậy nói lên có người đã chôn xương cốt vào trong đất sét, sau đó mang đi đốt bỏ… Vì sao? Những cỗ thi thể bị mất tích, rốt cuộc đã bị ăn hay là bị thiêu đây? Hay là bị thiên táng(), hay là bị thủy táng(*)? Trong đầu Phương Đa Bệnh thoáng hiện lên đủ loại hình ảnh kỳ quái, y bất giác thở dài, ngước lên nhìn trời, trên bầu trời quả nhiên có rất nhiều diều hâu đang chao liệng.

(*) Là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết trong lòng đất, người Tây Tạng đưa thi thể lên núi làm mồi cho đàn kền kền.

(**) Còn gọi là hải táng, là cách thả thi thể người chết xuống sông hoặc xuống biển.

- Nghe nói nơi nhiều diều hâu đậu xuống nhất định có xương cốt, có muốn đi qua đó xem không?

Tim Lục Kiếm Trì vẫn đang loạn nhịp vì xương cốt bên trong lớp đất sét, y nghe vậy thì ngẩng đầu.

- Đi thôi.

Ba ngươi đi theo bóng diều hâu xuống núi, tiến vào một u cốc bên dưới thôn Thạch Thọ, chỉ nhìn thấy có không ít diều hâu đậu bên dòng nước róc rách, hoặc lớn hoặc nhỏ, thấy có người lại gần, chúng bay phần phật lên trời, không ngừng chao liệng.

Phương Đa Bệnh bực bội huơ huơ cây sáo, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy đám diều hâu đáng ghét như lũ ruồi. Lục Kiếm Trì đi đến bên dòng nước, trong chớp mắt y liền hít một hơi lạnh. Dưới đáy nước không sâu rải đầy các loại xương cốt mà cho dù xương lúc ban đầu là thô hay nhỏ, toàn bộ đều bị cắt thành những đoạn dài khoảng một hai tấc. Bên dưới cả dòng nước toàn bộ đều là xương trắng, chiếu lên dòng suối trong veo có thể nhìn thấy đáy và những con ruồi, con muỗi đang bay loạn khắp nơi, thực sự kỳ dị cổ quái không sao nói nên lời.

- Đây là xương người sao? – Mặt mày Lục Kiếm Trì nhợt nhạt. Nếu đây là xương người thì e là không dưới hơn trăm người.

Lý Liên Hoa xuống nước, nhặt một khúc xương từ nước lên, chăm chú quan sát hồi lâu.

- Đây chẳng phải chính là xương ngón tay sao?

Phương Đa Bệnh rợn tóc gáy.

- Sao ngươi có thể thò tay xuống sờ…

Y ghé lại nhìn, chỉ thấy đó là một đoạn xương ngón tay dài hai đốt, xem xét độ dài và đốt ngón tay này, đây quả thực là tay người. Lý Liên Hoa ngẩng đầu nhìn về nơi vừa rồi đám diều hâu chiếm giữ, khẽ thở dài. Lục Kiếm Trì giật mình, y nhảy qua dòng suối, chỉ nhìn thấy nơi diều hâu đậu quả nhiên còn sót lại vài mảnh xương vụn vẫn chưa hết máu thịt, nhàn nhạt tản ra một mùi thối ghê người. Phương Đa Bệnh nhảy sang theo.

- Trong này có loại rau dại đó. – Y khẽ nói. – Hơn nữa chúng đều được luộc lên…

Lục Kiếm Trì rợn người, Lý Liên Hoa lặng lẽ đứng bờ bên kia con suối, không đi qua đó, cũng không đến xem đống xương vụn kia. Hắn ngẩng đầu nhìn đám diều hâu đang chao liệng trên bầu trời, rồi lại khẽ thở dài.

- Tên Liên Hoa chết tiệt kia! Hôm qua lúc trèo lên núi, ngươi đã nhìn thấy rồi phải không? – Phương Đa Bệnh đột nhiên lớn tiếng mắng. – Hôm nay ngươi cố tình bảo bọn ta đến nhìn mấy thứ này, bà nó chứ, đúng là ngươi cố tình mà! Ngươi cố tình khiến lão tử ghê tởm, ngươi bảo lão tử đến nhìn mấy… mấy thứ…

Không biết vì sao, trong lòng Lục Kiếm Trì tràn ngập một cảm giác tang thương lạnh lẽo. Quay lại nhìn dòng nước vô tình, xương trắng từng đốt chìm dưới đáy, vành mắt y hơi cay cay, trong lòng vô cùng khó chịu, khổ sở xót xa. Tầm mắt Lý Liên Hoa quay lại trên người Phương Đa Bệnh, hắn mỉm cười, nụ cười lãnh đạm mà bình tĩnh.

- Ai ai cũng phải chết mà…

- Người làm sao có thể chết như thế này… bị chà đạp… - Phương Đa Bệnh lớn tiếng nói. – Người đã chết nên được con cháu chôn cất, đốt hương đốt tiền giấy cho mình, sao có thể như thế này chứ?

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Mỗi địa phương có tập quán riêng của mình, nếu người chết cam tâm tình nguyện để lại xương thịt thì ngươi coi đó là một tình yêu cực kỳ vĩ đại của cha mẹ cũng có sao đâu? Chuyện ăn thịt người từ xưa đã có rồi, cái đáng sợ không phải ăn thịt người chết mà là nếu bọn họ coi chuyện ăn thịt người là bình thường, đi giết người lấy thịt thì việc đó chẳng khác gì dã thú. – Hắn nói. – Thôn Thạch Thọ ít có dấu chân người, vô cùng nghèo khổ, bọn chúng đã quen ăn thịt người rồi. Giả dụ năm đó sau khi tàn sát người Trung Nguyên xong, chúng lấy thi thể của bọn họ rồi cũng coi là lương thực ăn sạch, vậy từ khi ba chúng ta bước chân vào thôn Thạch Thọ, ta đã trở thành con mồi trong mắt bọn chúng rồi. Vậy nên chúng ta bước vào nhà trọ, đương nhiên bọn chúng biết ngay.

- Vì vậy tên trưởng thôn kia cố tình đối tốt với chúng ta như vậy, đặc biệt mang rượu ngon ra chiêu đãi, chính là muốn chuốc cho ba chúng ta say, sau đó sắp xếp cho chúng ta đến gian phòng của con yêu quái đốm sặc sỡ kia để tìm lấy cái chết, bọn chúng thì chờ đợi ăn thịt ngon sao? – Phương Đa Bệnh căm ghét nói. – Có phải ngươi có ý này không?

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Đó chỉ là một trong các nguyên nhân thôi. Nguyên nhân quan trọng nhất là chúng ta đi lạc vào nhà trọ, lão ta muốn giết người diệt khẩu.

Lục Kiếm Trì biến sắc, y nói:

- Người trong nhà trọ hẳn đều chết trong tay con quái vật có đốm ấy, nếu ngươi đã nói Thạch lão kia không thể thao túng con quái vật đó, chuyện người chết trong nhà trọ không phải do Thạch lão làm, vậy vì sao lại muốn giết người diệt khẩu?

Lý Liên Hoa nói:

- Việc này… là vì lão cho rằng chúng ta đã nhìn thấy rõ hình dáng của con quái vật có đốm ấy. Lão ta từ bỏ việc giết người diệt khẩu, một là vì cho rằng chúng ta được “vị kiếm khách áo trắng tựa thần tiên” âm thầm bảo vệ, hai là sau đó lão biết thực ra chúng ta không nhìn thấy rõ bộ dạng của con yêu quái có đốm kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK