Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy vỏ của Thượng Phương bảo kiếm trong tay gã kia xuất hiện một vết nứt, là do bị gã đó mạnh tay bóp mà ra.

“Không xong rồi!!!”, Nhất Chi Mai kinh hô lên một tiếng, mũi chân điểm một cái xông lên phía trước.

Nhất Chi Mai được xưng là thiên hạ đệ nhất thần trộm, một thân khinh công từ lâu đã đạt tới xuất thần nhập hóa, thân hình chỉ nháng lên một cái rồi tựa như làn khói phiêu lãng bay đi.

Nhưng thân pháp của ba người còn lại thậm chí còn nhanh hơn hắn nửa phần, giọng nói của Nhất Chi Mai vừa mới thốt ra, hai bóng người một lam một trắng đạp gió mà tiến, nhanh như chớp giật, còn Kim Kiền thì lập tức ôm đầu ngã nhào xuống đất, trưng ra bộ dáng phòng thủ của đà điểu.

Nếu nói thân pháp của Nhất Chi Mai thế gian hiếm gặp, thì thân pháp ba người này e rằng chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung.

Đám cung tiễn xạ thủ kia chỉ cảm thấy một trận kình phong quét qua mặt, khoang mũi đưa đến mùi hương thanh nhã thơm ngát, trong thoáng chốc tâm thần rung động, cung tiễn trên tay đột nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu. Lại ngước mắt nhìn, thì thấy nam tử áo trắng mới rồi còn cách xa mấy trượng, không biết tự lúc nào đã gần ngay gang tấc, nhướng mày cười nhạt nhìn bọn chúng, trong tay còn cầm vô số cung tiễn.

Đám cung tiễn xạ thủ nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã nhào ra đất, nhưng còn chưa kịp ngã thì đã nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, cứ thế dọa cho đám người bọn chúng sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Lại một mùi hương thoảng qua, chúng nhân chỉ thấy mắt hoa lên, bên cạnh công tử áo trắng tuấn mỹ kia đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người áo lam, thân thẳng như tùng bách, khí vị như gió xuân, tuy là bịt mặt, nhưng đôi con ngươi lộ ra khỏi khăn che mặt, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta tâm thần mê mẩn. Mà thứ nam tử áo lam này cầm trong tay lại chính là thanh bảo kiếm gã đại hán kia khắc trước vẫn còn cầm, đứng sau lưng bọn họ.

Bảo kiếm trong tay nam tử áo lam này, vậy gã đại hán kia đâu?

Chúng nhân không khỏi len lén quay đầu nhìn.

Nhưng vừa mới nhìn một cái lập tức tâm thần biến đổi, sinh lòng e sợ hoảng hốt đối với nam tử áo lam kia.

Chỉ thấy cái người thân như núi Nhạc, vạm vỡ như hùm hổ, chân tay tựa cột nhà kia, lúc này đang nằm thẳng đơ trên đất, hai mắt trắng dã, khóe miệng đầy máu, trên đầu, trên mặt, trên người, trên đùi, toàn bộ đều là dấu chân đều tăm tắp, nói ít thì cũng phải mười bảy mười tám cái, cái nào cái nấy hõm sâu xuống thịt ba phân, lộ ra sắc xanh tím.

Chỉ một cái nhìn thôi, chúng nhân liền thấy kinh hãi đến vỡ mật, vội vàng thu lại ánh mắt, hướng về chủ nhân nhà mình, hòng mong thấy được chút ít hy vọng sống sót.

Nhưng vừa nhìn một cái lòng đã lạnh đi phân nửa rồi.

Một bóng màu đen tựa như ma quỷ vòng quanh người Bách Hoa công tử, rồi lệnh bài chưởng môn trong tay Bách Hoa công tử hệt như ma đưa lối quỷ dẫn đường đã trở lại tay vị công tử áo đen kia.

“Sư huynh, Lệnh bài này vẫn nên để ở chỗ sư đệ thì hơn”, Nhất Chi Mai mỉm cười nói.

“Lệnh bài, đem Lệnh bài trả cho ta!”, Bách Hoa công tử khuôn mặt dữ dằn vặn vẹo, hai mắt ánh lên vẻ độc đia, dưới chân đạp gió, thân hình xoáy vút đi, hướng Nhất Chi Mai hạ thủ. Khinh công, Bách Hoa công tử cũng có thể nói là cao siêu giang hồ hiếm thấy, nhưng tiếc rằng thân hình Nhất Chi Mai tựa như làn khói lúc ẩn lúc hiện khiến cho người ta không cách nào nắm bắt được, Bách Hoa công tử dù dốc toàn lực cũng chỉ có thể đảo quanh cách Nhất Chi Mai hai thước, không sao tiến lại gần dù chỉ nửa phân.

Nhất Chi Mai vẻ mặt tựa như đang tản bộ nơi đình vắng, ung dung nói, “Khinh công của sư huynh hình như tinh tiến không ít”. Vừa nói vừa thoải mái lượn quanh một vòng, thân hình đã chuyển đến phía sau Bách Hoa công tử, xuất thủ nhanh như điện, điểm hai cái trên người hắn, thân hình Bách Hoa công tử liền mềm nhũn ra, tê liệt ngã xuống đất.

Đám cung tiễn xạ thủ, gia đinh thủ hạ kia vừa thấy tình huống như vậy liền tuyệt vọng.

Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cất bước đến bên Nhất Chi Mai, nhìn Bách Hoa công tử quỳ rạp trên đất thở hổn hển như trâu, một nhướng mày cười nhạt, một thì nhíu chặt hàng lông mày.

Vị nhướng mày cười nhạt nói: “Hay cho ngươi một tên Bách Hoa công tử, đã dám đến Hãm Không đảo dương oai thì nên sớm biết sẽ có thời khắc này, nay rơi vào tay Bạch ngũ gia ta… hừ hừ hừ…”, liên tiếp ba tiếng cười lạnh khiến cho chúng nhân da gà da vịt nổi đầy người.

Còn vị cau chặt hàng lông mày trầm giọng hỏi: “Vì sao phải trộm thanh bảo kiếm này?”.

Bách Hoa công tử phủ phục trên đất, cười khẩy một tràng: “Bách Hoa công tử ta là vua trong giới trộm đạo, bảo vật trong thiên hạ đều là vật trong túi ta, trộm là trộm thôi, tất thảy đều tùy theo ý ta, nào có lý do gì chứ?”.

Nhất Chi Mai nhấc mi mắt: “Làm sao sư huynh biết sư đệ nguyện ý dùng lệnh bài chưởng môn để đổi lấy thanh bảo kiếm này?”.

Bách Hoa công tử phủ phục trên đất trừng mắt nhìn Nhất Chi Mai một cái, rồi cúi đầu xuống không hé răng nửa lời.

“Ngươi có biết thanh bảo kiếm này là bảo vật loại nào không?”. Triển Chiêu truy hỏi.

Bách Hoa công tử vẫn y như cũ, không để ý không đáp lời.

Bạch Ngọc Đường nhất thời nổi giận, bảo kiếm lóe lên một cái, gọt phăng mấy sợi râu của Bách Hoa công tử, gầm lên: “Nếu ngươi vẫn không nói, Ngũ gia sẽ cắt lưỡi ngươi đi!”.

Thân hình Bách Hoa công tử khẽ run lên, ngắc ngứ lên tiếng, tựa như đang lẩm bẩm một mình, lại như trả lời câu hỏi của mấy người họ: “Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm hỏng rỉ sét, hà tất phải sừng sộ như thế…”.

“Rỉ sét?”, Nhất Chi Mai ngạc nhiên.

“Kiếm hỏng?”, Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triển Chiêu giật mình, vội vàng nâng Thượng Phương bảo kiếm trong tay lên, muốn rút Thượng Phương bảo kiếm ra.

Nhưng cổ tay vừa mới dùng lực, đột nhiên ánh hàn quang lóe lên, vô số cây ngân châm ám khí không hề báo trước đột ngột bắn từ trong vỏ kiếm ra, hệt như vòi phun phóng thẳng vào mặt ba người.

Chỉ trong tích tắc, xung quanh thân ba bóng lam, trắng, đen hệt như có gió lốc cuộn khởi, dâng lên một luồng khí lưu, ngay giữa ranh giới nghìn cân treo sợi tóc đã cuốn toàn bộ ám khí bắn ra từ trong vỏ kiếm rơi xuống đất.

Bảo kiếm rơi loảng xoảng trên đất, vỏ kiếm vỡ nát văng tung tóe, lộ ra thân kiếm bên trong. Đó nào phải Thượng Phương bảo kiếm gì, chỉ là một thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ mà thôi.Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai phiêu lãng đáp xuống đất, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào tàn tích bảo kiếm trên đất, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Một mảnh im lìm như nhau.

Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường sắc mặt hơi đen lại, đồng loạt nhìn về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu yên lặng đứng thẳng tắp, con ngươi sâu thẳm tựa như vực sâu không đáy, khăn che mặt nhẹ nhàng rơi xuống, một vết thương thấy mà hoảng hốt từ từ hiện lên trên gò mà tái nhợt, một dòng máu đỏ sẫm chầm chậm chảy xuống theo đôi môi mỏng mím chặt.

Bách Hoa công tử không biết tự lúc nào đã loạng choạng đứng dậy, trừng trừng nhìn ba người nói: “Sư đệ, ngươi đúng là mạng lớn, như thế mà còn…”.

“Aaaaaaa!!!”

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên cắt ngang nửa câu còn lại của Bách Hoa công tử.

Chúng nhân chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến, che lấp trời trăng, gió lạnh cuồng loạn khởi phát, ánh lửa bốn phía điên cuồng nhảy nhót, một bóng người từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi xuống đất, một luồng khói đen bùng lên.

Ngoại trừ Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn Thượng Phương bảo kiếm giả mạo trên đất là không có hành động gì, chúng nhân còn lại đều cả kinh, không khỏi thối lui một bước.

Đến khi khói đen tan đi, một bóng hình gầy yếu thình lình xuất hiện, một chân vừa vặn đạp ngay chính giữa mặt Bách Hoa công tử, hai mắt như có điện, da mặt co rúm vặn vẹo, mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, sau lưng gió tà ào ào gào thét, hệt như Vô Thường nơi địa phủ, như Diêm La nơi u minh vậy. Đó chính là Kim Kiền khắc trước còn đang bò rạp trên đất phía xa kia.

“Ngươi cái đồ phế vật não tàn này, ngươi có biết ngươi đã làm gì không hả?!”

Xung quanh người Kim Kiền bùng lên một màn khói mù bảy màu vô cùng quỷ dị, mười ngón tay hơi ánh lên sắc xanh túm chặt lấy cổ áo Bách Hoa công tử, lắc giật điên cuồng, giọng nói thê lương quét thẳng vào da đầu, thét lên:

“Ngươi làm mặt ngài ấy bị thương?! Ngươi dám làm mặt ngài ấy bị thương?! Ngươi có biết cổ kim nội ngoại có bao nhiêu người nhớ thương khuôn mặt đó không?! Ngươi có biết hơn triệu người Đông Kinh Biện Lương đều xem khuôn mặt đó là thiên hạ chí bảo không?! Ngươi có biết phúc lợi của mấy trăm con người trên dưới Khai Phong phủ đều trông cậy vào khuôn mặt đó không?! Ngươi có biết dựa vào khuôn mặt đó ta đi ra ngoài mua lương thực có thể tiết kiệm được bao nhiêu bạc không?! Ngươi dám làm khuôn mặt chiêu tài tiến bảo, vạn sự đại cát ấy bị thương?! Quả thực tội không thể tha, liên lụy cửu tộc, người và thần cùng căm phẫn, đáng bị đoạn tử tuyệt tôn!!!”

Bách Hoa công tử bị Kim Kiền đá cho một cước máu mũi chảy ròng ròng, nước mắt dầm dề, lộ ra khuôn mặt hệt như cái bảng pha màu, từ trắng biến thành đen, từ đen chuyển sang xanh, từ xanh đổi thành tím, từ tím bay thẳng sang lam, còn rực rỡ xán lạn hơn cả cầu vồng sau mưa. Có điều chỉ chốc lát sau toàn thân bắt đầu co giật, miệng sùi bọt mép, mức độ co giật cả người theo đó cũng tăng lên, hai bên xung quanh bắt đầu ùng ục ùng ục sủi lên bọt khí màu đen và có chiều hướng lan rộng.

“Môi huynh…”, Bạch Ngọc Đường nuốt khan mấy ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rát, “Ngươi không đi giúp sư huynh của ngươi sao?”.

Nhất Chi Mai rụt cổ, lông mày nhảy lên từng cái theo tiết tấu biến đổi sắc mặt của Bách Hoa công tử, “Không việc gì, Bách Hoa công tử thành danh đã nhiều năm, loại thế trận cỏn con này tất nhiên sẽ không để vào trong mắt”.

“Môi huynh cao kiến!”

“Bạch huynh khách khí rồi!”

“… Nhưng Môi huynh này, sư huynh ngươi hình như sắp không trụ được nữa rồi…”

“Sống chết do số, phú quý tại trời!”

“Cao kiến, cao kiến!”

“Không dám, không dám!”

Hai bóng người một đen, một trắng tựa như đang nhàn tản chuyện phiếm việc nhà, chỉ là càng nói chuyện càng cách xa Kim Kiền, cuối cùng lùi đến tận tường nhà xí. Vốn cả hai còn muốn lùi nữa, nhưng đột nhiên phát hiện ra sau lưng mình không biết tự lúc nào đã có một bức tường thịt rồi. hai người quay đầu lại nhìn, thì thấy đám tay chân thủ hạ của Bách Hoa công tử toàn bộ đều co cụm lại trong góc tường nhà xí, run lên cầm cập, có vài tên còn lẩm bẩm.

“Đầu trâu mặt ngựa bắt hồn, Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng!”

“Cầu Nại Hà, là cầu Nại Hà!”

“Thiên linh linh, địa linh linh…”

Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai nhìn nhau một cái rồi cười khan.

Thình lình, thân hình Bạch Ngọc Đường khẽ động, phi thân chạy trối chết đến bên cạnh Triển Chiêu hãy còn đang dán mắt vào thanh kiếm rỉ kia, giơ tay lên vỗ mạnh vào lưng Triển Chiêu, cao giọng hô: “Đầu mối duy nhất sắp chết dưới tay Tiểu Kim rồi, xú miêu, ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì?!”.

Bóng áo lam thẳng tắp bỗng chấn động, hai con ngươi đen láy sáng rực khôi phục lại nét trấn tĩnh, tỉnh táo.

Tròng mắt đen láy mang đầy vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh?”.

“Bạch cái gì mà Bạch?!”, Bạch Ngọc Đường chỉ về phía Kim Kiền đã đi đến chỗ phát rồ hét lên, “Còn không quản Tiểu Kim đi!”.

Triển Chiêu thuận theo hướng ngón tay chỉ của Bạch Ngọc Đường nhìn qua, thì thấy Kim Kiền bị vây giữa màn khói mù màu đen, thân hình mờ ảo, chu vi xung quanh còn nổi bật lên bọt khí màu đen ùng ục ùng ục sôi lên, nhất thời mặt mày biến sắc:

“Kim Kiền?!”

Lời còn chưa dứt đã định xông lên phía trước, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn cản.

“Bạch huynh!”, Triển Chiêu mở trừng hai mắt, “Lẽ nào huynh không thấy Kim Kiền…”

“Bình tĩnh một chút đi!”, Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn lại, “Đó đều là độc Tiểu Kim phóng ra!”.

“Phóng độc?!”

“Cái đó, đại khái là vì vết thương trên mặt ngươi…”, Bạch Ngọc Đường cau mày, cố suy đoán ra qua cách dùng từ của Kim Kiền, “hình như là nói mặt của ngươi cái gì mà báu vật vô giá đại loại thế…”.

Chân mày Triển Chiêu nhăn lại.

“Tóm lại, cứ tiếp tục đoán chừng cả cái viện này đều bị Tiểu Kim hủy đi, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, Tiểu Miêu, ta thấy là ngươi đấy.”

Dứt lời liền đẩy Triển Chiêu ra ngoài.

Triển Chiêu sờ sờ vết thương trên mặt, sắc mặt hơi đen đi, thầm thở dài một tiếng rồi thình lình cất tiếng quát: “Kim hiệu úy, còn không dừng tay!”.

Đám lốc xoáy khói mù bảy màu xung quanh Kim Kiền liền bị ngưng trệ theo tiếng quát của Triển Chiêu, bọt khí màu đen trên mặt đất cũng giảm đi.

“Nam hiệp, tiếp tục, tiếp tục!”, Nhất Chi Mai cũng xáp đến, gấp giọng nói.

“Mặt Triển mỗ chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại!”, giọng Triển Chiêu cũng hoà hoãn đi vài phần.

Khói màu bỗng nhiên bắt đầu xoáy vèo vèo vần vũ bùng lên, bọt khí trong nháy mắt cũng bùng nổ.

“Xú miêu, không nên nhắc đến mặt của ngươi!”, Bạch Ngọc Đường hô lên.

Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày lưỡi mác: “Kim hiệu úy, nếu phá hủy viện này, nhất định phải dùng bổng lộc của ngươi để bồi thường lại!”.

“Vụt!”

Hệt như một câu thần chú, đám khói mù xung quanh Kim Kiền nháy mắt liền tan biến, bọt khí màu đen trên mặt đất thoáng cái đã tiêu tan, gió tà lặng đi, mây đen vần vũ liền phiêu tán, ánh trăng trong sáng nhẹ nhàng rải lên một bóng hình gầy gò, hiện rõ đôi con ngươi đỏ hồng của Kim Kiền.

“Triển đại nhân, thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ Triển đại nhân chu toàn!!!”, Kim Kiền nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc rống lên cơ hồ không đứng vững.

Triển Chiêu thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Kim Kiền, ôn hòa nói: “Không sao cả”.

“Đa, đa tạ Triển đại nhân”, Kim Kiền lại khôi phục thành bộ dạng cung kính vạn phần, trên khuôn mặt còn trưng ra nụ cười nịnh nọt.

Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi mai nhất thời cảm thấy hư thoát.

Đám thủ hạ gia đinh co cụm lại trong góc tường nhà xí cũng đồng thời xụi lơ trên đất.

Triển Chiêu lại đưa mắt nhìn Bách Hoa công tử nằm một bên, lúc này hai mắt hắn nhắm nghiền, mặt như giấy vàng, khí tức mảnh như tơ.

“Kim hiệu úy, Triển mỗ muốn hỏi người này mấy vấn đề.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Kim Kiền vội vàng móc từ bên hông ra một bình sứ, rắc chút bột thuốc màu sắc rực rỡ lên mặt Bách Hoa công tử.

Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai không vết tích đồng loạt thối lui nửa bước.

Chỉ chưa đầy nửa tuần trà, sắc mặt Bách Hoa công tử dần trở lại bình thường, khôi phục thần trí.

“Sư huynh, huynh vẫn khỏe chứ?”, Nhất Chi Mai nhìn Bách Hoa công tử, ngập ngừng hỏi.

Bách Hoa công tử đảo đôi mắt rệu rã qua bốn người một lượt, cuối cùng dừng lại ở vết thương trên má Triển Chiêu, đột nhiên biến sắc, nhảy dựng người lên, quỳ rạp xuống đất hướng về phía Triển Chiêu, khóc lóc hô:

“Ta xin nhận tội, cái gì cũng nhận hết! Bảo kiếm kia đích thực là ta mạo danh sư đệ trộm về từ Hãm Không đảo, nhưng chuyện ám khí trong thanh kiếm giả quả thực không phải ta làm, vết thương trên mặt vị đại hiệp này không có liên quan gì đến ta hết!”

“Kiếm giả? Vậy thanh kiếm thật đang ở đâu?”, Triển Chiêu gấp giọng hỏi.

“Ta, ta không biết, thanh kiếm thật đã bị cái kẻ bảo ta dùng bảo kiếm trong khố phòng của Hãm Không đảo đổi lấy Lệnh bài chưởng môn đem đi rồi…”

“Là kẻ nào?!”, Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ta không biết, kẻ đó mặc đồ đen bịt kín mặt, kín mít từ đầu đến chân, ngay cả đôi mắt cũng không nhìn thấy.”

“Vậy trên người kẻ đó có dấu hiệu gì không?” Nhất Chi Mai hỏi.

“Không có…”

“Thế có mùi gì đặc thù không?”, Kim Kiền hỏi.

“Cũng không có…”

“Ngươi hãy nhớ kỹ lại xem”, Triển Chiêu nói.

Thân hình Bách Hoa công tử run lên, cúi gằm đầu không lên tiếng, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Giày của kẻ đó hình như là giày quan…”.

“Giày quan?”, Triển Chiêu trầm ngâm, “Lẽ nào là người trong quan phủ?”.

Xung quanh im lặng như tờ.

“Tiểu Miêu, Khai Phong phủ có gây thù chuốc oán với ai trong triều không?”, Bạch Ngọc Đường suy đoán.

Triển Chiêu nhíu mày không đáp.

Kim Kiền thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Kẻ thù trong triều… Chậc, không phải là một trăm cũng là tám mươi, số người thuộc diện tình nghi này cũng quá nhiều…”.

Nhất Chi Mai xem xét chúng nhân xung quanh, hỏi: “Nam hiệp, hiện tại nên làm thế nào đây?”.

Triển Chiêu mím đôi môi mỏng, hai mắt hơi nheo, hồi lâu mới chầm chậm nâng mi lên, nhìn Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai, ôm quyền nói: “Bạch huynh, Mai huynh”, lại cúi đầu hướng Bách Hoa công tử, “Bách Hoa công tử, ba vị có bằng lòng theo Triển mỗ tới Khai Phong phủ một chuyến không?”.

“Hả?”, Nhất Chi Mai nhăn mặt lại, “Chuyện này không liên quan đến tại hạ…”.

“Mong Mai huynh trợ giúp Triển mỗ một tay”, Triển Chiêu lại ôm quyền.

“Nhưng… rất phiền phức…”, Nhất Chi Mai liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, nhưng vừa mới thấy vết máu trên má Triển Chiêu, nhãn cầu không tự chủ đảo về phía Kim Kiền với vẻ mặt sa sầm, da mặt thoáng giật giật, dứt khoát nói, “Đi một chuyến cũng không có gì”.

Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ra nghiêm trang hiếm thấy: “Việc là do Bạch mỗ gây ra, Bạch mỗ tất sẽ nói rõ với Bao đại nhân”.

Còn Bách Hoa công tử, hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Triển Chiêu gật đầu, đưa mắt sang Kim Kiền nói: “Kim hiệu úy…”.

Lời vừa mới ra đến miệng, Triển Chiêu lại một phen sửng sốt.

Chỉ thấy Kim Kiền nước mắt lưng tròng, hai tay nâng một bình sứ trắng tinh, trong bình sứ phảng phất hương thơm thanh nhã quen thuộc, hòa quyện cùng với khói độc xung quanh và mùi vị đặc biệt của nhà xí.

“Triển đại nhân, trước hãy trị thương đi!”

Trong lòng thầm nói: Nếu để Tiểu Miêu mang vết thương này hồi phủ, đừng nói tới phản ứng Công Tôn Trúc Tử, lão Bao, Tứ đại kim cương có bao nhiêu đáng sợ, mà chỉ riêng nước mắt của các bà, các cô, các mẹ, các chị trong thành Đông Kinh Biện Lương… Hu hu, e là cả nửa năm sau mình sẽ phải ngao du trong biển lệ mất thôi!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội gạt mấy giọt nước mắt bước sát lên trước.

Thân hình Triển Chiêu cứng ngắc, lập tức xoay người bước đi thật nhanh.

Kim Kiền vội vàng theo sát ngay phía sau, khóc lóc kêu lên: “Triển đại nhân, trị thương trước đã rồi đi cũng không muộn mà…”.

Tiểu Miêu, anh đừng đẩy tôi vào chỗ bất nghĩa chứ!

Hai bóng người một lam, một xám gấp gáp đi càng lúc càng xa.

“Bạch huynh, tại hạ có hay chăng nên lén chuồn đi?”, Nhất Chi Mai nói nhỏ.

Bạch Ngọc Đường không đáp, chỉ nhướng mày nhìn Bách Hoa công tử mềm nhũn trên đất, người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.

Một giọt mồ hôi lại lăn xuống từ trán Nhất Chi Mai.

“… Bạch huynh cao kiến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK