——Ngươi từng có dự cảm về cái chết chưa?
Đột nhiên, bên tai văng vẳng một giọng nói, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One choàng mở mắt.
Ánh bình minh không rõ màu sắc, bắt đầu rót từng tia vào trong lều tối. Không khí lạnh như băng, mỗi hơi ông thở ra đều mang theo khói trắng mờ.
Ông biết, hiện tại là 4 giờ 20 sáng. Tâm trí của ông hòa thành một thể với Thần Khí «Thời Xuyên Kiếm» – thứ từng là kim giờ của đồng hồ, nên ông xác định thời gian cực kỳ chính xác. 10 phút nữa, ông cần phải bảo lính liên lạc thổi tù và để gọi toàn quân dậy.
Đặt hai cánh tay to khỏe ra phía sau đầu, trong đầu vị hiệp sĩ thâm niên vang lên câu nói đã đánh tan giấc mộng của mình.
Ngươi từng có dự cảm về cái chết chưa?
Người hỏi với chất giọng ngọt ngào ấy, là cấp trên duy nhất của ông – Giáo Sĩ Tối Cao Administrator.
Giờ ông đã quên mất ký ức này diễn ra vào lúc nào. 100 năm trước, hay là 150 năm trước nhỉ. Trước đây, để ngăn cản linh hồn tan vỡ, những ký ức coi là vô dụng thì sẽ bị xóa sạch khỏi tâm trí ông, vì thế các ký ức cũ xưa Bercouli không thể nào sắp xếp theo đúng thứ tự thời gian.
Song, cảnh tượng khi ấy lại rất rõ ràng.
Có lẽ là chán ghét chuỗi ngày tháng tuần hoàn vô hạn——mặc dù từ đầu đó là nguyện vọng của bản thân——Administrator thỉnh thoảng cho vời Bercouli, người có tuổi thọ chỉ kém mỗi ả, tới phòng để cùng uống rượu.
Kẻ cầm quyền tóc bạc chỉ quấn một chiếc áo lụa mỏng tang, nằm duỗi trên chiếc ghế dài đỏ thẫm, vừa lười nhác đùa nghịch ly rượu vừa hỏi câu đó.
Bercouli ngồi xếp bằng dưới đất, sau khi cắn một miếng pho mát nhắm với rượu, ông xoay cổ và cử động chiếc cằm.
Đã quen với tính khí thất thường của người thống trị, Bercouli không tính tới việc lấy lòng, đơn giản là ông nghĩ gì nói đó.
——Dự cảm về cái chết sao? Hồi hãy còn một thằng cu vắt mũi chưa sạch và bị đánh bại bởi một Hắc Kỵ Sĩ đời trước hay đời trước nữa sao ấy, thần thấy đúng là nguy hiểm quá chừng.
Sau đó Giáo Sĩ Tối Cao hé miệng cười khúc khích ku-, nhẹ nhàng lắc ly thủy tinh.
——Nhưng, chẳng phải ngươi đã lấy đầu hắn rất nhanh rồi sao? Ta còn nhớ, hình như ngươi còn biến hắn thành đá quý và đặt ở đó nữa. Cái dự cảm kia chắc sau này không còn nữa nhỉ.
——Vâng, nhất thời thần không nhớ ra. Cơ mà tại Người sao lại nghĩ như vậy? Đáng lí ra Người sẽ không bao giờ có cảm giác như vậy mới đúng chứ.
Trước câu hỏi ngược này, thiếu nữ sống tự cổ xưa bèn nhổm người bắt chéo đôi chân dài miên man, mỉm cười trừ.
——Fufufu, ngươi đúng là không hiểu gì hết, Bercouli ạ. Ngày nào... Ta cũng đều có dự cảm về cái chết. Mỗi sáng sớm tỉnh giấc... Không, ngay cả trong giấc mơ. Đó là vì ta vẫn chưa cai trị tất cả. Vẫn có những kẻ thù còn sống sót. Và rồi, có khi vào một thời điểm nào đấy ở tương lai, kẻ địch mới sẽ sinh ra.
——Ây dà ây dà. Đảm đương trọng trách Giáo Sĩ Tối Cao thật mệt mỏi.
Trăm mấy chục năm sau cuộc hội thoại ấy, tại một góc của khu rừng thuộc Dark Territory, ở cách Nhân giới rất xa, Bercouli cười tươi không sợ hãi.
——Lúc này, cuối cùng thần cũng hiểu ý Người.
Cái gọi là dự cảm cái chết, thực ra là mặt trái của cuộc săn tìm khả năng chết của bản thân.
Suy cho cùng, Người cũng đang khao khát phải không... Một điểm kết thỏa đáng, một cái chết phù hợp cho bản thân, một kẻ địch hùng mạnh mà dù dốc toàn lực cũng không thể chống lại...
Cũng giống thần ngày nay.
Cũng giống như thần khoảnh khắc này: Cảm nhận rõ rệt cái chết đang tới kề...
Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli – người trở thành người có tuổi cao nhất thế giới còn sống sau khi Administrator chết – ngồi phắt dậy từ trong chăn, khoác một bộ kimono màu trắng họa tiết đơn điệu lên thân thể cường tráng của mình. Ông thắt obi, xỏ dép và đeo cây kiếm yêu vào bên hông trái.
Vén lên tầm rèm ở cửa mà bước vào làn không khí lạnh buổi sáng sớm, để truyền chỉ thị đánh thức toàn quân, Bercouli bắt đầu đi về phía lều trại của lính liên lạc.
* * *
Gần như cùng lúc ấy.
Gần khu vực cắm trại của quân Dark Territory cách 2 kilol về hướng bắc, cùng với ánh rạng đông đang từ từ nhô lên ở đường chân trời, 10 phi long cất cánh.
Các Hắc Kỵ Sĩ trên lưng chúng đều tay ôm một cuộn dây thừng. Sợi nào cũng có một đầu buộc cố định sẵn ở cọc gỗ đóng bên mép đại vực.
Kéo ra từ người cầm, sợi dây thừng phát ra âm thanh vùn vụt trong gió; Lũ rồng đồng thời băng qua khe vực rộng gần trăm mel, đáp xuống ở bờ nam. Các kỵ sĩ nhảy xuống không cầm kiếm theo, mà lại cầm những cây búa cực lớn; Họ bắt đầu đóng những cây cọc mới vào đất một cách vụng về.
Hoàng đế Vector đã hạ lệnh mới như sau.
Guild Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ Đoàn bò theo 10 sợi dây thừng để qua đại vực, tới bờ đối diện.
Địch tất nhiên sẽ tấn công cản trở, nhưng phải bất chấp mà vượt qua.
Kẻ nào rơi xuống sẽ không được cứu.
Lương thực và vật tư khác không cần vận chuyển.
Tóm lại là, là một chiến lược quyết tử nhẫn tâm, phải hi sinh rất nhiều người, lại còn không có lương thực. Đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ, và Hắc Kỵ Sĩ Đoàn Trưởng – người kế nhiệm trẻ tuổi của Shasta – đều tức giận nghiến răng.
Nhưng, họ không có lựa chọn làm trái ý tổng tư lệnh của họ, tức Hoàng Đế.
Hai vị tướng quân hy vọng tối thiểu có thể vượt qua khe núi trước lúc đối phương hay biết; Ấy vậy, mong ước của họ đã hóa mây khói khi các trinh sát bên Nhân Giới Phòng Vệ Quân – lãnh nhiệm vụ tuần tra quân Dark Territory suốt đêm – giật vó ngựa phi nướt rút về ngọn đồi 1 kilol ở phía nam.
* * *
Asuna vừa ngậm miệng nhai miếng bánh mỳ nướng cứng ngắc kẹp thịt hun và phô mai cùng quả khô, vừa ngái ngủ suy nghĩ.
... Nếu thời gian bị gia tốc lên 1 000 lần, vậy trong khoảng thời gian người của thế giới thực ăn một bữa cơm thì mình có thể ăn 1 000 bữa. Hẳn không phải vì thế mà bị béo nhỉ...
Liếc trộm đằng trước, cô thấy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice và Đội trưởng Vệ binh Sortiliena cũng đang nhét sandwich, mí mắt họ cũng nặng trĩu cơn buồn ngủ. Tuy chỉ nhìn qua lớp vải của cái váy liền thân, cô cũng có thể nhìn ra cơ thể của họ rất cân đối, không hề dư thừa chút nào.
Trong thế giới này có các loại bệnh liên quan tới thói quen sinh hoạt hay không? Hay liệu thể hình là do tham số cố định từ khi sinh ra đã vậy? Hay chẳng qua——ngoại hình chỉ là phản ảnh của tinh thần?
Sát bên cạnh họ, Ronye đang đút từng ít sandwich xé nhỏ từng miếng vừa miệng cho Kirito đang nửa tỉnh nửa mê. Theo lời của Alice, Kirito luôn được cho ăn đầy đủ để duy trì tính mạng, nhưng cô ấy cứ cảm giác rằng cơ thể của anh ấy đang gầy đi từng ngày.
Tựa hồ chính ảnh muốn mình biến mất khỏi thế giới này vậy.
“... Sắc mặt Kirito-senpai sáng nay có chút tốt lên nè.”
Như thể đọc được suy nghĩ của Asuna, Ronye đột nhiên nhỏ giọng thì thầm.
“Ảnh còn ăn nữa kìa.”
“Có khi là do 4 cô gái đẹp nằm ngủ bên cạnh nên có tác dụng chăng.”
Nghe thấy lời nói của Alice, Asuna bất giác nở nụ cười nhăn nhở.
Đêm hôm qua hóa ra thành cảnh 4 người ngồi cạnh Kirito mà nói chuyện tới tận đêm khuya. Họ đều kể lại những kỷ niệm liên quan tới Kirito của mình, nhưng do thời gian quá ít ỏi, cuối cùng họ đã bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Cứ như một tích tắc sau, tiếng tù và đã kéo họ tỉnh giấc. Thế rồi, họ ăn đồ điểm tâm Ronye mang tới như hiện tại, còn Asuna vừa nghĩ tới người yêu.
——Kirito-kun thực sự tới đâu cũng không thay đổi. Đối với ai cũng đều tốt bụng vậy, làm bản thân phải gánh trên vai quá nhiều, rồi tự mình làm thương chính mình.
——Tuy nhiên, lần này quả là quá đáng rồi. Thậm chí dám tự chống đỡ cả một thế giới bằng mỗi đôi vai mình. Anh nên dựa vào em cùng những người khác nữa chứ. Bởi vì, mọi người đều rất yêu mến Kirito mà.
——Đương nhiên, người yêu Kirito nhất là em.
Asuna lại cảm thấy trong lòng dâng trào quyết tâm. Đợi khi Kirito tỉnh lại, cô sẽ cười mỉm mà nói với anh rằng: Không sao đâu, tất cả đều đã xử lý xong rồi. Những thứ Kirito-kun muốn bảo vệ, em và tất cả mọi người đã cùng nhau bảo vệ được rồi.
Ý chí của Asuna dường như cũng lây sang 3 người có mặt ở đó. Alice, Ronye và Sortiliena quay sang nhìn Asuna với ánh mắt tỉnh táo hoàn toàn, sau đó gật mạnh đầu.
Bấy giờ, tiếng tù báo hiệu địch tiến công vang lên khắp trại, âm điệu cực kì khẩn cấp.
Miệng ngậm chặt một góc bánh mì, Alice chạy về lều của mình, nhanh tay mặc áo giáp, cầm chắc Kim Mộc Tê Kiếm rồi lao như bay ra ngoài.
Sau khi tập hợp với Asuna – cũng đã trang bị xong, cô nhắn nhủ với Tieze và Ronye “Kirito nhờ các em nhé!” Và vội đi về phía bắc doanh trại.
Bercouli mang kiếm đã đứng sẵn ở bìa khu rừng tối tăm.
Nhận được tin cấp báo từ nhóm tuần tra, Chỉ Huy Hiệp Sĩ quan sát Alice, Asuna, và những người vài giây sau mới tới – Renri, Scheta; Vẻ mặt hệ trọng, ông rên rĩ.
“Thì ra là thế. Người của Real World bên địch có vẻ chẳng từ thủ đoạn. Xem ra Hoàng Đế Vector cùng đường rồi.”
Câu tiếp theo ông nói khiến ngay cả Alice cũng vô thức cắn môi.
Quân địch phải miễn cưỡng băng qua khe vực rộng cả trăm mel bằng 10 sợi dây thừng vắt từ bên này sang bên kia để thay cầu. Rơi xuống hiển nhiên là chết. Không có thể lực mạnh mẽ và tinh thần kiên cường thì không thể làm được. Áp đặt một chiến lược như vậy lên binh lính, phải chăng đến cả Hoàng Đế Vector cũng đã mất bình tĩnh——hay có lẽ, hắn coi tính mạng lính trạng chỉ ngang giấy lộn.
Tuy nhiên, dù cho chẳng hạn 1/3 quân địch rớt vực, tính ra chủ lực địch cũng còn gần 7 000. 1 000 quân Nhân Giới đón đánh chính diện thì không có cơ thắng.
Chiến thuật ban đầu – ẩn nấp trong rừng và dùng thuật thức tấn công – giờ ban ngày nên không thể thực hiện được nữa. Họ có nên rút lui xa hơn về phía nam và chờ một cơ hội tập kích khác không?
Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli nói một lời duy nhất, cắt ngang sự bối rối của Alice.
“Chiến tranh là đây.”
Trang hào kiệt cổ xưa trầm giọng tuyên bố, rồi tiếp tục với đôi mắt xanh nhạt bừng ánh nghiêm nghị.
“Không nói người ngoài như Asuna-san, nhưng bây giờ không phải lúc chúng ta thương tình quân Hắc Giới. Nếu muốn sống... Chúng ta phải tận dụng cơ hội này.”
“Ngài nói là... Cơ hội á?”
Alice bất ngờ, đặt câu hỏi giống như vẹt, Bercouli liếc mắt sắc sảo mà đáp.
“Đúng là vậy đấy... Hiệp sĩ Renri.”
Đột nhiên bị gọi tên, cậu Hiệp Sĩ Hợp Nhất trẻ tuổi ưỡn thẳng lưng tức thì.
“Vâng... Vâng.”
“Thần Khí «Song Dực Nhận» của ngươi bắn xa tối đa tầm bao nhiêu?”
“Dạ, thường là 30 mel, dưới trạng thái Chi phối Vũ trang Hoàn toàn thì đạt tới 70... Không, 100 mel.”
“Rất tốt. Như vậy... Giờ 4 Hiệp sĩ chúng ta tấn công vào kẻ địch đang trên khe vực. Ta và Alice, Scheta sẽ tập trung bảo vệ Renri. Còn Renri, hãy sử dụng Thần Khí để cắt đứt một bên đầu dây thừng mà quân địch giăng ra.”
Alice khẽ hít một hơi.
Chắc chắn phe kia sẽ liều mạng bảo vệ dây thừng qua vực; Mặc cho có xây thành bức tường người vây quanh điểm đến, phi đao sẽ bay theo quỹ đạo đường cong và lướt qua đầu kẻ địch rồi trực tiếp tấn công dây thừng. Đúng như lời đã nói: Một chiến lược không hề khoan nhượng.
Thế nhưng, chàng hiệp sĩ thiếu niên mới 15 tuổi xuân phơi phới, với gương mặt non trẻ tràn đầy quyết tâm, đặt tay phải lên ngực trái.
“Tuân lệnh!”
Đứng bên cạnh, Scheta Vô Âm cũng thấp giọng nói.
“Xin hãy yên tâm. Tôi sẽ, bảo vệ cậu ấy.”
Sau đó, Asuna, vốn được Bercouli cố ý cho đứng ngoài chiến lược, tiến lên một bước.
“Tôi cũng đi cùng. Càng nhiều người phòng vệ càng tốt đúng không.”
Alice nhắm mắt lại trông giây lát, lòng thầm nhủ.
Chuyện tới mức này, mình——một kẻ dùng Đại Thần Thuật thiêu cháy 10 000 á nhân, lại dùng Thuật Chi phối Hoàn toàn giết chết 2 000 Hắc Thuật Sư, đã không còn đủ tư cách mưu cầu một cuộc chiến vinh quang.
Giờ mình chỉ còn cách rút kiếm giết địch mà thôi.
“——Chúng ta nhanh chân lên nào.”
Gật đầu với bốn người, tầm nhìn Alice quay về con đồi phía bắc. Đường biên giới màu đen đã bị nhuộm ánh rạng đông đỏ như máu.
* * *
Nhanh lên!
Nhanh lên, nhanh lên!
Siết chặt hai bàn tay, đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ – Iskahn gào lên lần thứ không biết bao nhiêu trong lòng.
Trên 10 sợi dây thừng vắt qua khe nứt rộng mênh mông, các Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ chia nhau mỗi bên 5 dây, phân thành từng tốp bắt đầu bu sang.
Binh lính thử quắp hai tay hai chân quanh dây, người treo lộn ngược để bò tới, nhưng do chưa từng huấn luyện kiểu này, nên động tác của họ cực kì cứng nhắc. Họ mà có thêm thời gian thì sẽ chế tạo và phân chia đai an toàn cho toàn quân, nhưng Hoàng Đế không cho phép trì hoãn.
Trên hết, khẩn cầu cho mình tiên phong qua trước của Iskahn ngay lập tức bị bác bỏ. Có vẻ đây là lời cảnh cáo cho hành vi “hiểu rộng” mệnh lệnh: Đem một toán nhỏ thuộc hạ đi trước để tiến đánh địch. Các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta và chỉ mỗi mình ta, giọng nói lạnh băng của Hoàng Đế văng vẳng bên tai Iskahn.
Trước mặt Iskahn – đang cắn răng trừng mắt nhìn thẳng, cuối cùng đám thủ hạ đi đầu cũng đã tới giữa dây thừng.
Từ chỗ này, hắn có thể thấy được nước da đồng tía toát nhiệt trong không khí lạnh buổi sáng, từng giọt mồ hôi rơi phản chiếu ánh nắng. Một hành trình quả thực vô cùng gian khổ.
Đúng vào lúc đó.
Một cơn gió mạnh thổi tới thung lũng khổng lồ.
Pyoooo-! Sợi dây thừng phát ra âm thanh và bắt đầu đung đưa mạnh.
“A-...!”
Iskahn không chịu nổi kêu lên. Vài Quyền Đấu Sĩ do tay ướt nhẹp mồ hôi mà tuột khỏi dây.
Những tiếng hét tựa dã thú dội vang trong vực.
Đấy rõ ràng không phải tiếng hét, vị đầu lĩnh trẻ vừa cắn chặt răng vừa nghĩ vậy. Đấy là tiếng gào rít đầy nuối tiếc vì bỏ mạng không phải trên chiến trận oanh liệt nhưng cuối cùng lại do bị buộc làm trò xiếc đu dây.
Sau khi gió ngừng, có trên 10 Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ rớt xuống bóng tối không đáy.
Nhưng, người theo sau tiếp tục dũng cảm bu dây đi. Dây thừng cách mỗi 3 mel lại có binh sĩ mới nối đuôi bám vào đi.
Gió thỉnh thoảng lại thổi tới, lần nào cũng vô tâm mang đi vài sinh mạng. Chẳng biết từ lúc nào, nắm tay siết chặt của Iskahn đã sáng rực màu đỏ như lửa.
——Chết uổng phí.
Không, còn hạ cấp hơn nữa. Vì thậm chí không thể giữ lại được thi thể để chôn cất.
Lại còn, mục đích cuộc xâm lược Nhân Giới lần này không phải là cho ước nguyện của 5 chủng tộc bóng tối; Mà vỏn vẹn vì Hoàng Đế muốn một món đồ gọi là «Vu Nữ Ánh Sáng» gì gì đấy; Hắn không biết nên xin lỗi những người đồng tộc còn lại ở quê nhà như thế nào đây.
——Nhanh, nhanh nữa đi. Trước khi xuất hiện nhiều cản trở hơn, toàn bộ phải vượt qua xong!
Không biết là do suy nghĩ của cậu Tộc Trưởng trẻ đã truyền tới, hay là đã quen với hành động, người lính đầu tiên đẩy nhanh tốc độ và rốt cuộc cũng tới được bờ đối diện. Chừng 5 giây sau, người tiếp theo cũng bước chân vững chãi lên mặt đất.
Với tốc độ này, 10 000 lính đi qua 10 sợi dây, tính toán một cách lạc quan thì sẽ cần hơn một tiếng. Trong khoảng thời gian dài này, kẻ địch không thể không phát hiện.
Tuy nhiên, hiện tại hắn cũng còn nước cầu khẩn vận may một phần mười ngàn này.
Mặt trời mọc lên từ khoảng trời phía đông với tốc độ chóng mặt, chiếu những tia nắng đỏ lên mặt đất đen đúa.
Ngược lại, số lượng binh lính đi qua thành công tăng lên một cách chậm chạp, chỉ tổ khiến người khác thêm điên tiết. Người rơi xuống ngày càng nhiều, từ 50 thành 100, 200, rồi vào lúc chạm mốc 300.
Ở bên bờ đối diện con vực, từ rặng đồi đen thẫm kéo dài, xuất hiện 5 bóng hình cưỡi ngựa.
Khoảng cách này thì có là Iskahn với thị lực siêu phàm cũng không thể phân biệt mặt mũi của quân địch trên lưng ngựa.
——5 thôi à... Lính trinh sát ư? Vậy vẫn còn một ít thời gian trước khi địch điều chỉnh động thái.
Phán đoán, hoặc là đúng hơn là hi vọng đó, trong nháy mắt đã bị đập tan.
5 kỵ binh bắt đầu xuống đồi và xông thẳng về phía kẽ nứt. Áo choàng phất phới, giáp trụ loang loáng, và nổi bật nhất đối với Iskahn – không thể phủ nhận những gì mình thấy – là kiếm khí dữ dội bốc lên như lửa cháy.
——Hiệp Sĩ Hợp Nhất! Lại còn có 5 người!!
“Địch tấn công!! Phòng ngự!! Tử thủ bảo vệ dây——!!”
Iskahn thét to bất cần biết âm thanh có thể truyền tới bờ đối diện từ khoảng cách này không.
Có lẽ nghe được mệnh lệnh, trong số hơn 300 binh sĩ đã sang được bờ bên kia, một nửa vây quanh cọc cố định dây thừng và xếp thành một vòng tròn. Số còn lại thì bước ra trước chuẩn bị nghênh chiến.
Hiệp sĩ của địch phi ngựa nhanh bay, vượt 1 000 mel rừng từ vùng đồi núi tới khe vực, rồi đồng thời nhảy khỏi ngựa, tụ hội với nhau, sau đó thình lình nhào vào các sợi dây góc phải.
Chạy ở đầu tiên là một người đàn ông to lớn mặc trang phục ngoại quốc rộng thùng thình. Bên phải ông là một nữ hiệp sĩ vận giáp hoàng kim. Bên trái là người đã tỉ thí với Iskahn tối hôm qua, nữ hiệp sĩ có tên là Scheta.
Một hiệp sĩ vóc người nhỏ thó được 3 người họ vây quanh, và phía sau hình như còn 1 người nữa, tuy nhiên hắn không thể nhìn rõ.
Mồ hôi bắn ra từ nửa thân trên, mấy chục Quyền Đấu Sĩ cùng nhảy bổ vào 5 hiệp sĩ kia.
“URAaa————!!”
Cùng tiếng hô dũng mạnh, bao nhiêu quyền và cước bay về phía các Hiệp sĩ.
Chika, chikachika, muôn vàn ánh gươm lóe lên trong tích tắc.
Máu tươi như thác nước phun ngược lên trời. Dưới đấy, tay, chân và đầu thi nhau lìa bỏ cơ thể dễ như trở bàn tay.
Sau đó.
Một luồng sáng rực rỡ màu bạc vạch ra quỹ đạo lên trời cao từ sau lưng 3 Hiệp sĩ.
Dưới ánh nắng đỏ au, nó vòng lướt qua trên đầu đầu các Quyền Đấu Sĩ——mà bay về phía sợi dây thừng thô to rìa phải, hiện vẫn còn rất nhiều binh sĩ bám trên đấy——
“Dừng taaaaayyy——!!”
Chẳng bị rối loạn bởi tiếng ré tuyệt vọng của chính mình, đôi tai thính của Iskahn nghe thấy tiếng chặt đứt nho nhỏ, butsu-.
Bị lực căng phản tác dụng, đoạn giữa sợi dây thừng oằn uốn mình trong không trung như con rắn lớn.
Không mấy khó khăn, hàng chục Đấu Sĩ rớt xuống đáy vực.
Đang lúc quang cảnh này khắc sâu vào cặp mắt mở thao láo, Iskahn vô tình buột miệng.
“Đây... Đây là chiến đấu sao? Cái thứ chó má này có thể gọi là chiến đấu sao?”
Phó tướng Danpa phía sau lưng lúc bấy giờ cũng không nói nên lời.
Những người đồng tộc bị ép phải diễn xiếc, ngay cả cơ hội đứng thẳng trước mặt kẻ thù cũng chưa có thì đã bỏ mạng dưới cái hố sâu hoắm. Họ chắc chắn không trải qua quá trình luyện tập cay đắng dài dằng dặc để rồi chết một cách như vậy.
Biết ăn nói thế nào với mẹ già con thơ ở quê nhà đang ngóng trông họ về. Họ không chết vinh quang nơi chiến trường, anh dũng đối đầu với lưỡi kiếm kẻ địch, nhưng lại biến mất vào lòng đất khi còn chưa tung ra cả một cú đấm được rèn luyện; Làm sao cậu nói thế được.
Iskahn ngây người bất động, bên tai vọng đi vọng lại tiếng kêu gào tiếc nuối của các đấu sĩ.
——Ta nhất định sẽ báo thù. Cho nên, hãy tha thứ cho ta. Làm ơn hãy tha thứ cho ta.
Tự nhủ trong tim là vậy, song ai mới là kẻ hắn phải trút hận thù lên, thì Iskahn không quyết định ngay được.
Trước mặt quân thù đông gấp 10 lần, Hiệp Sĩ Hợp Nhất phía địch đã tung ra toàn lực. Không thể cầu xin chúng đợi người cuối cùng ở bên này vượt qua được khe nứt. Trái lại, để không bỏ lỡ thời cơ, chúng dám tấn công chỉ với 5 người, khí phách đó thật đáng tán thưởng.
Nếu vậy, rốt cuộc là ai đây...
Ai nên chịu trách nhiệm về những cái chết vô nghĩa của các đấu sĩ này?
Vị đầu lĩnh của họ, kẻ chỉ biết nắm chặt tay đứng bất động như một thằng đần ư?
Hay là——
Đột nhiên, từ sâu trong hốc mắt phải, truyền tới một cơn đau nhói kịch liệt khiến Iskahn nghiến chặt răng.
Ánh sáng đỏ huyết bóp giãn liên tục tầm nhìn hắn; Còn phía đối diện, thêm 2 sợi dây thừng đứt, uốn lượn trên tầng không.
* * *
10 sợi dây bắt cầu trong nháy mắt đã bị cắt mất 3, Gabriel từ hậu phương quân mình chống cằm quan sát.
Quả nhiên, nếu nói tới hiệu năng AI, thì unit bên Nhân Giới nhỉnh hơn. Không, riêng khả năng đối ứng tình huống, hắn đã thấy sự chênh lệch rất xa. Bao gồm cả trận quần chiến đầu tiên đêm qua, cuộc tấn công của quân Dark Territory trong nháy mắt bị đảo ngược tình thế, gặp phải đòn đánh trả đau đớn thê thảm; Bất kể nghĩ thế nào, đây không giống trò chơi mô phỏng mà hắn chiến với CPU.
Kết quả của trò chơi này, Gabriel đã chóng tổn thất 70% unit quân mình. Ấy thế, hắn không nôn nóng một chút nào.
Vừa nhìn cả trăm unit chủ lực tiêu vong, Gabriel vẫn cứ chờ đợi. Đợi «thời điểm đó» đến.
Lúc này, Critter, đang nắm quyền khống chế Phòng Điều Khiển Chính của Ocean Turtle, đã hoàn thành việc giảm tỉ lệ FLA xuống 1:1: Một hành động nhằm đồng bộ hóa thời gian hiện thực với trong kia. Gã để mất thời gian lâu như vậy là hòng giảm tác động do giảm tỉ lệ gia tốc xuống mức thấp nhất, và cũng là để không cho nhân viên phe Rath login vào Underworld chú ý tới.
Cùng lúc đó, thông qua mạng lưới vệ tinh, gã công bố một ULR lên trên một mạng xã hội trò chơi điện tử quy mô lớn của Mỹ. Đường link sẽ dẫn tới một trang web quảng cáo mà Critter đã nhanh tay lập nên.
Trang web dùng phông chữ kích thích thị giác, kèm theo hiệu ứng máu tươi bay tung tóe, và thông báo nội dung bên dưới.
Khai trương bản beta-test có giới hạn thời gian của một VRMMO hoàn toàn mới.
Lần đầu tiên trong lịch sử, một game PvP chuyên giết chóc ra đời.
Hoàn toàn sử dụng avatar hình người. Không phân cấp. Không Luật Đạo Đức.
Những gamer nhìn thấy đoạn chữ bắt mắt kia, dù thán phục indie studio ([15] một nhóm nhỏ thiết kế tự lập, không có nhà phát hành hỗ trợ tài chính) này thật táo bạo, nhưng bản thân họ lại hết sức vui mừng.
Tháng 7 năm 2026 hiện nay, vì Mỹ là nước tiên phong trong công cuộc phòng chống khủng bố, các VRMMO ở Mỹ gặp phải hạn chế nặng về pháp luật: Ngay cả nếu indie game ([16] game tự phát triển bởi cá nhân hoặc nhóm nhỏ) sử dụng gói «The Seed», nếu không được hội đồng đánh giá công nghiệp kiểm tra và không áp đặt Luật Đạo Đức, thì việc quản lý vận hành sẽ khó khăn.
Do vậy, các biểu hiện bạo lực cũng bị hạn chế nghiêm ngặt: Nếu bất luận thế nào cũng phải chèn những hình ảnh kiểu «chặt đứt tay chân» vào, thì avatar phải có dạng côn trùng, giống như «Insect Site». ([17] một VRMMO được nhắc đến trong tập 7 – Mother Rosario) Các cấm đoán này còn tồi tệ hơn cả Nhật Bản – cái nôi của VRMMO, chúng khiến player trên toàn nước Mỹ đều bức xúc. Thế mà vào lúc này, đột nhiên xuất hiện thông báo về một beta-test bí ẩn.
URL khuếch tán thông qua SNS ([18] Social Network Service – mạng xã hội) với tốc độ khủng khiếp, người ta download, copy, sau đó lại upload. Chỉ trong vòng 4 tiếng, số AmuSphere kết nối với Client Program ([19] chương trình để chạy tại máy của người dùng) do Critter viết đã vượt quá 30 000.
Sách lược lớn nhất mà Gabriel đã không tiếc thời gian hiện thực quý báu để lập ra.
Đó là, giao account Hắc Kỵ Sĩ của Dark Territory cho toàn bộ những player VRMMO toàn nước Mỹ, cho họ dive vào Underworld để thể hiện chiến lực của bản thân.
Không ai nghĩ nổi tới khả năng gần như hoang đường này, ngay cả Kikuoka Seijirou – lãnh đạo của Rath, và Higa – người thiết kế ra Underworld.
Tuy nhiên, server hạ tầng của Underworld chẳng qua là gói «The Seed» tiêu chuẩn dành cho game VRMMO mà thôi. Nên nếu là một thế giới ảo biểu diễn bằng đa giác thông thường chứ không phải bằng Mnemonic Visual——và nếu không còn tỉ lệ gia tốc, thì có thể đăng nhập với AmuSphere, có thể chạm vào object, hoặc thậm chí có thể giết nhân vật khác.
Và đối thủ có là người của thế giới thực hay người của Underworld cũng không thành vấn đề.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK