Kẻ không hề có chút khó chịu, dù Toonka ăn nói bất lịch sự. Và còn là kẻ cố gắng cứu người khác, dù bản thân đang bị đau. Kẻ lạ thường có mùi của cái mạnh xung quanh, nhưng lại không có mùi mạnh nào phát ra từ cơ thể hắn.
Thêm nữa, hắn còn là kẻ mà càng quan sát, thì càng để lộ ra những sức mạnh đặc biệt. Và cũng là kẻ đã cứu Toonka.
Đây là lần đầu Toonka gặp kẻ như vậy. Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Cale khiến cho Toonka vỡ lẽ một lần nữa.
Cale không trả lời câu hỏi của Toonka mà hỏi.
"Có phải ngươi định phá hủy Ma tháp?"
"Gì? Phá gì cơ?"
Toonka ngạc nhiên, mắt hắn mở to ra. Làm sao ngươi biết được chuyện đó? Khuôn mặt của Toonka đang nói như thế.
Phá hủy Ma tháp. Đó vốn dĩ là một trong những bước của kế hoạch mà Liên minh phi pháp sư lập ra. Cale nói tiếp.
"Nếu định phá hủy Ma tháp thì hãy phá hủy vừa phải thôi"
Toonka vô thức phun ra tiếng lòng.
".....đồ điên, ngươi nói gì thế?"
"À, với cả đuổi hết pháp sư của Ma tháp giùm luôn"
Mãi đến khi Cale nói câu ấy, thì Toonka mới có thể định nghĩa được con người của Cale. Cale nhìn Toonka và cười.
Sau khi giành chiến thắng trong nội chiến, Vương Quốc Whipper phát triển nhưng nhanh chóng mất đi khí thế ấy. Bản năng đã phá hủy ma thuật - thứ được coi là lý trí, và kết cục thì những kẻ mất đi lý trí chỉ có thể làm thú vật mà thôi.
Cale có kế hoạch sẽ chiếm đoạt phần cốt lõi của 'lý trí' mà thú vật đã để tuột mất. Cậu lên tiếng.
"Ta sẽ mua Ma tháp. Thấy thế nào?"
Khóe miệng của Toonka lúc nhúc và xệch lên tạo ra nụ cười. Hắn nhìn xuống bản thân, rồi ngước nhìn Cale.
"Ngươi hoàn toàn là kẻ điên"
Toonka đã định nghĩa con người Cale như vậy.
Cale không phản bác lại lời của Toonka. Thay vào đó, cậu chỉ vào hắn và nói.
"Vậy những kẻ tính lật đổ mọi thứ như các ngươi cũng là kẻ điên nhỉ?"
Khóe miệng của Toonka đang nhếch nhẹ lên nhưng rốt cuộc thì hắn cũng phải bật cười.
"Hahahahahahaha---"
Tiếng cười lớn vang choang choảng khắp cả khu vực. Toonka cười trong lúc lâu, rồi lắc đầu và trả lời Cale.
"Không, không"
Nụ cười tắt hẳn và ánh mắt của Toonka trở nên lạnh lẽo.
"Bọn ta không hề điên"
Cale đã đoán trước là Toonka sẽ trả lời như vậy. Hắn nghĩ rằng Liên minh phi pháp sư là đúng đắn. Và cuối cùng thì hắn đã chứng minh điều đó bằng kết quả.
"Đúng thế. Ta cũng vậy đó"
Toonka tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của Cale, khi cậu nói rằng bản thân không bị điên. Sau một lúc lâu ngước nhìn Cale, Toonka huỵch toẹt.
"Đích thân tới mà mua"
Không thể phá hủy Ma tháp. Không có kế hoạch phá hủy. Toonka không hề nói những lời như vậy.
"Ngươi không nói thì ta cũng định như thế"
Dù Toonka bảo Cale đích thân tới mua, nhưng Cale nghĩ rằng điều này không có nghĩ là Toonka không cho phép cậu mang thuộc hạ theo cùng.
Đất nước sản xuất ra nhiều vật phẩm ma thuật nhất Tây Đại Lục. Điều này có nghĩa là tiền của đất nước này được sinh ra từ pháp sư và vật phẩm ma thuật.
Sau khi giành chiến thắng, Liên minh phi pháp sư cần tiền và họ muốn xóa sổ vết tích của ma thuật. Cale đang nhắm tới thời điểm ấy.
'Có lẽ là Hoàng Thế Tử cũng sẽ nhắm tới thời điểm này nhưng vì một mục tiêu khác'
Ma tháp, thứ mà người ta nghĩ rằng chỉ là tòa nhà bị phá hủy không còn lại một thứ gì. Bên trong đó có báu vật bị giấu, thứ mà Liên minh phi pháp sư thèm muốn tới tận xương tủy.
"Nhưng làm sao ngươi biết ta là người của Liên minh phi pháp sư?"
Ha. Câu hỏi của Toonka khiến Cale thở dài một lần nữa. Toonka giật mình trước phản ứng ấy. Nhân lúc ấy, Cale nói.
"Là người thuộc bộ lạc ở Vương Quốc Whipper. Hiện tại Vương Quốc ấy đang đứng trước cuộc xung đột giữa các liên minh. Ngươi hỏi ta có phải pháp sư không với ánh mắt như sắp giết người. Những chuyện này không khiến người ta nghĩ tới Liên minh phi pháp sư sao?"
"......nghĩ tới chứ?"
Cale quay ngoắt mặt đi, trước phản ứng của Toonka. Cậu nghĩ rằng gã tham mưu của Toonka thật chẳng ra gì, và tò mò là làm cách nào mà trực giác của tên khốn này có thể trở nên lanh lợi và sắc bén đến vậy trong chiến tranh.
Vậy nhưng Toonka tiến lại gần Cale với vẻ hứng thú.
"Tới đây làm gì?"
Toonka chẳng phản ứng gì trước câu hỏi cục cằn của Cale.
"Tới ngắm nghía xem ngươi định làm gì"
Tên khốn với cái trực giác vô tích sự. Cale khuẩy tay với hắn.
"Ra đằng kia chơi với xoáy nước đi. Ta bận"
"Ngươi có đúng là quý tộc không thế?"
Toonka cảm thấy Cale có chút kì lạ. Toonka cho rằng Amiru là người khá phóng đãng so với thân phận quý tộc, nhưng không thể bằng được với gã đang đứng trước mặt hắn. Sẽ xảy ra chuyện khi ăn nói ngang ngược với quý tộc, nhưng quả thật là mấy lời cục cằn cứ dính lấy miệng Toonka khi hắn nói chuyện với gã quý tộc này.
"Ta là quý tộc. Giống như ngươi là chiến binh"
Cale trả lời một cách vô cảm và quan sát xung quanh. Hôm nay cậu có nhiều việc cần làm. Lúc ấy, giọng nói của Toonka truyền tới tai của Cale.
"Thú vị đấy"
Cale cau mày và vờ như không nghe thấy Toonka nói. Thay vào đó cậu giương tấm khiên ánh bạc lên. Đôi cánh xuất hiện theo và vỗ cánh. Khi ấy, Rồng đen nói vào trong đầu Cale.
- Ta tinh ý quá.
Cơ thể của Cale hơi nổi lên. Rồng đen đã dùng ma thuật bay ngay đúng lúc. Cale quyết định sẽ xử lý những xoáy nước trước.
"Bob"
Cale gọi Toonka bằng tên giả. Mọi người vẫn đang nghĩ tên thật của hắn là Bob.
"Sao?"
"Ngươi biết chuyện hôm nay là bí mật chứ?"
"Tất nhiên rồi. Ta thích chỉ một mình ta biết những chuyện thú vị"
Nhếch mép cười khiến Toonka trông y hệt kẻ điên. Có phải do ban đêm nên mới thế không? Thân hình của hắn cùng mái tóc bù xù và nụ cười hòa lẫn với nhau khiến Toonka trở nên đáng sợ hơn. Cale bay lên và nói.
"Ta sẽ lo liệu thuyền và người lái. Ngươi biết là mình phải về quê ngay chứ?"
"Ô, cảm ơn nha?"
Toonka hơi sững người rồi trả lời một cách sảng khoái. Cale thấy vậy và khuẩy khuẩy tay, cậu để lại lời chào ngắn ngủi rồi bay lên trời.
"Hãy chiến thắng. Nếu là các ngươi thì sẽ làm được thôi"
Phải thế thì Cale mới có lợi. Cale đổi hướng về phía hòn đảo khác có xoáy nước. Cậu nghe thấy tiếng cười lớn của Toonka. Tiếng cười lớn hơn bất cứ lúc nào.
"HAHAHAHAHA!"
Tên kia vốn là kẻ hay cười thế à? Cale nghĩ một điều vô bổ rồi hướng về hòn đảo khác. Toonka nhìn Cale trong hồi lâu, rồi quay về chỗ ở, bởi hắn không còn thấy xoáy nước thú vị nữa. Nhưng đó là chuyện mà Cale không biết hề biết tới.
Cale nói với Rồng đen.
"Ngươi có biết ta cảm thấy tức giận nhất vào khi nào không?"
- Vào lúc nào?
Rồng đen thấy Cale nở nụ cười thư thả.
"Tưởng là rác nên mới vứt đi một cách rẻ mạt, nhưng hóa ra lại là cục vàng. Đặt biệt là khi cục vàng đó còn là thứ mà ta đang rất cần"
Khóe miệng của Rồng đen lúc nhúc.
- Ta đã học được một điều hay
"Không đâu, còn nữa cơ"
- Còn nữa?
"Phải"
Cale trả lời một cách thong thả.
"Khi mà nhất định phải mua lại cục vàng ấy với giá đắt hơn giá ban đầu"
-.....chắc sẽ uất ức lắm.
Thay vì trả lời, Cale nở nụ cười trẻ hư và bắt tay vào công việc trước mắt. Cậu hạ cánh xuống một hòn đảo khác.
"Không có gì ở đây cả"
Sau khi rồi Rồng đen đã kiểm tra chắc chắn, Cale hướng lòng bàn tay về phía biển. Thình thịch! Cale cảm nhận được trái tim đang hoạt động mạnh mẽ.
'Quả nhiên là [Sinh lực trái tim] đã cường hóa [Âm thanh của gió]'
Cậu cảm nhận được sức mạnh của luồng gió xuất phát từ chân và hướng tới lòng tay.
Khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy 1 giây.
Huỳnh!
Gió tụ lại dữ dội trong lòng bàn tay của Cale. Cậu hợp nhất gió trong hai lòng bàn tay thành một.
Chíccccccccc-------
Hai lốc xoáy bé va vào nhau tạo ra âm thanh như tiếng lửa cháy và phả nhiệt. Vậy nhưng, do là sức mạnh có cùng chủ nhân nên xoáy gió nhanh chóng hợp thành một khối. Cale quăng thứ ấy lên không trung.
Quoành!
Rồi Cale giáng [Khiên bất hoại] lên nó. Khối gió văng thẳng vào bên trong lõi của xoáy nước.
Soaaạttttt---- Khối gió và luồng gió bên trong xoáy nước hòa lẫn với nhau.
Cale bay lên trời bằng ma thuật của Rồng đen và ngừng nhìn khung cảnh ấy. Ít nhất thì xoáy nước có thể chịu được trong 6 tháng. Nếu không thể chịu được trong 1 năm thì Cale sẽ cảm nhận được sự tiêu hủy của xoáy gió, khi ấy cậu sẽ đưa ra quyết định khác.
"Tới hòn đảo khác thôi"
Rồng đen vỗ cánh và tăng tốc. Cale tiếp tục ném thêm vài khối gió xuống biển như thế, rồi cậu lấy sạch nước ở trong vũng nước là cơ duyên mà cậu đã phát hiện.
Ngày tiếp theo, Cale tới bến thuyền từ sáng sớm.
"Bob"
Cale chỉ cho Toonka thấy thuyền và thuyền viên. Toonka nhìn trong hồi lâu, rồi lên tiếng.
"Hãy tới sau hai tháng nữa. Vì lúc ấy thế giới sẽ thay đổi"
Cale nghĩ rằng tuyệt đối không được tới Vương Quốc Whipper trong hai tháng tới. Cậu nhìn thấy sự điên loạn trong mắt của Toonka. Hắn ta đang trong tư thế sắp hóa điên.
"......đi nhanh đi"
Cale nhanh chóng tránh xa Toonka. Rồi cậu nhìn thuyền viên với ý bảo nhanh chóng xuất phát. Thấy vậy, Toonka hơi ngập ngừng rồi hỏi.
"Ngươi yếu hả?"
"Ờ"
Câu trả lời thanh thoát và sắc như lưỡi dao của Cale khiến Toonka chìm vào trong suy nghĩ với khuôn mặt hoang mang. Vậy nhưng hắn ta lập tức bước lên thuyền.
"2 tháng sau nhất định phải tới đấy"
"Rồi, rồi"
Cale tiễn Toonka đi một cách qua loa, rồi quay lưng với thuyền. Lúc ấy cậu nghe thấy giọng nói oang oang của Toonka từ phía sau.
"Tên ta là Toonka! Hãy nhớ lấy!"
Cale quay lại sau nhìn. Con thuyền cỡ trung lướt đi trên mặt biển lấp lánh nắng sớm. Cậu thấy Toonka đứng trên con thuyền ấy, vừa vẫy tay, vừa hét lên.
Trông không khác gì khung cảnh Nhân vật chính rời đi trong truyện tranh dành cho thiếu niên. Cale quay người đi không chút luyến tiếc với khuôn mặt như đã lỡ nhìn thấy thứ không nên thấy. Cậu nghe thấy giọng nói bảo mình phải ghi nhớ tên của Toonka, nhưng Cale nhất định không quay người lại.
Cale cảm thấy no bụng khi nghĩ tới hai tháng sau. Bởi vì cậu sẽ kiếm được một lâu đài vững chãi cùng với số tiền đủ xài cả đời.
Cale trở về chỗ ở và gặp những người khác. Cậu vuốt ve On và Hong - hai con mèo chỉ rúc trong phòng kể từ khi tới biển, rồi nói.
"Không cần tới cũng được mà"
"Không đâu. Tôi cần phải cảm ơn cậu và cả xin lỗi vì đã bất ngờ khiến cậu bị ướt"
On và Hong há hốc miệng, ngẩn ra nhìn Witira. Lũ nhóc không phải ứng gì đặc biệt khi thấy Paseton, nhưng lại cho phản ứng khác khi nhìn thấy Witira.
Witira quan sát sắc mặt của Cale và cẩn thận hỏi.
"Cơ thể cậu có ổn không?"
"Gì đâu, vẫn luôn thế"
Nhờ [Sinh lực trái tim] mà trạng thái của Cale luôn tốt hơn mức bình thường. Chỉ cần ngủ một hai tiếng thôi là mọi mệt mỏi tan biến.
Cậu nói với Witira - người đột nhiên im lặng và cả Paseton ngồi bên cạnh cô.
"Giờ hai người có thể ngừng cảm ơn tôi được rồi. Nếu phải nghe thêm nữa thì tôi sẽ thấy lời cảm ơn trở nên mất giá. Cả lời xin lỗi cũng vậy"
"Vâng. Cảm ơn cậu"
Cale vô cảm nhìn Witira - người tỏ ra kính trọng cậu và đồng thời dò xét cô ta. Huyết thống của Vua Cá Voi. Khác với tộc trưởng của các tộc Nhân thú bình thường, Vua Cá Voi là người thống trị một nửa đại dương. Ở địa vị như thế, Vua Cá Voi không khác gì Vua của một Vương Quốc cả.
'Sao lại giấu địa vị trong khi đã để lộ thân phận Người Cá Voi chứ?'
Vậy nhưng Cale không để lộ sự thắc mắc mà cậu cảm thấy từ tối hôm qua. Cale đang nghĩ rằng, cậu sẽ cố hết sức để không lộ chuyện mình biết chi tiết về Tộc Cá Voi.
"Lại cảm ơn nữa. Tôi đã bảo là ngừng đi mà"
Cale nói với chị em trông như tranh vẽ.
"Thật mừng vì hai chị em đã gặp được nhau. Giờ hai người có thể đi"
Sau khi đã gửi trả Toonka về, giờ Cale muốn nhanh chóng gặp Lãnh chúa của lãnh địa Ubarr và trở về Henituse. Dù cậu vẫn có việc phải làm tại lãnh địa Henituse, nhưng không phải cậu cần nghỉ ngơi trước khi tới Vương Quốc Whipper hay sao?
Lúc ấy.
"Mm, Thiếu gia Cale"
Witira, giọng nói của cô xinh đẹp như giọng nói của Tiên cá trong truyền thuyết. Tiên cá, sự tồn tại khủng khiếp dùng chất giọng xinh đẹp để khiến con người lao đầu xuống biển.
Cale cảm thấy lạnh gáy khi nghĩ tới Tiên cá. Cậu quay đầy và nhìn Witira. Cale có một cảm giác bất thường.
"Chúng tôi có một kẻ địch rất lâu đời. Vì là người đã điều trị cho Paseton nên hẳn cậu cũng biết, đó là Nhân Ngư."
Biết chứ. Biết rõ chứ.
"Vậy nhưng em trai tôi, Paseton đã tìm ra nguyên nhân bọn chúng đột nhiên trở nên mạnh hơn"
Lại nói cái quái gì thế. Cale cau mày. Paseton tiếp lời chị gái.
"Tôi bị Nhân Ngư rượt đuổi vì biết được nguồn gốc việc bọn chúng trở nên mạnh lên"
Paseton - Cá voi Hỗn huyết bị Nhân Ngư rượt đuổi và chết. Có lý do khiến cho cậu ta bị rượt đuổi, đó là thông tin quan trọng tới cuộc chiến giữa Nhân Ngư và Cá Voi.
"Tôi được biết Thiếu gia-nim là người của gia tộc Henituse"
".....vậy thì sao?"
Witira và Paseton không trả lời Cale ngay, và trao đổi ánh mắt với nhau. Hành động ấy của họ cũng khiến Cale cảm thấy không thoải mái. Witira nhìn Cale và nói.
"[Dạ Lâm]. Tôi muốn tới nơi đó. À không, nhất định phải tới"
Trước cái tên mà cậu không thể nghĩ tới, Cale vô thức huỵch toẹt ra.
"Lãnh địa của chúng tôi?"
[Dạ Lâm]. Một trong 5 Kỳ quan(*) của Tây Đại Lục, là nơi Choi Han đã sống trong hàng chục năm. Và cũng là nơi mà Nhà Bá Tước Henituse đã canh giữ vì Vương Quốc qua bao đời.
"Xin nhờ cậu. Chúng tôi đã chuẩn bị 'cái giá' hợp lý. Liệu chúng tôi có thể đi cùng cậu chứ?"
Cá Voi lớn cùng Cá Voi nhỏ nhìn Cale bằng ánh mắt tha thiết. On và Hong dùng chân trước gõ lên đầu gối Cale. Tụi nhóc đang thể hiện ước nguyện được đi cùng Cá Voi. Lúc ấy cánh cửa mở ra cùng với tiếng 'Cốc, cốc, cốc'.
Là Maes của tộc Sói.
"Thiếu gia-nim, tôi mang trà và đồ ngọt tới rồi ạ"
Hai đứa trẻ Tộc Sói bê khay và ấm trà bước vào. Bearcox quan sát việc này từ ngoài cửa.
- Ta ngầu và đẹp hơn
Nghe thấy lời lẩm bẩm trong đầu của Rồng con, Cale nhắm mắt. Cậu có cảm giác như đang đứng giữa tâm của xoáy nước hỗn loạn.
"Mm, Thiếu gia-nim?"
Cale giơ tay lên khi nghe thấy Witira hỏi một cách cẩn trọng. Phản ứng ấy của Cale khiến Witira im bặt. Những đứa trẻ tộc Sói đi ra, căn phòng trở nên yên lặng. Khi ấy Cale từ từ mở mắt.
Tư thế ngồi dựa vào sô pha một cách thoải mái. Mái tóc đỏ rối lên một cách đẹp đẽ. Khác với những thứ ấy, đôi mắt nâu đậm sâu tới mức không thấy được đáy.
Witira và Paseton nghe thấy giọng nói khô khốc khi đang ngắm nhìn đôi mắt ấy.
"Trước tiên thì hãy nói kĩ xem"
"Chúng tôi ở phía Bắc, còn Nhân Ngư ở phía Nam. Sinh sống ở hai đầu cực khác nhau nhưng đã trải qua nhiều cuộc chiến lớn bé"
Paseton nói và nhìn Cale. Cale dựa người vào sô pha và hất cằm với ý bảo nói tiếp. On và Hong liếc nhìn khuôn mặt của Cale, và lén lút nhấc đầu ra khỏi đùi của cậu, rồi đi vào một góc phòng. Đó là nơi có Rồng đen.
"Cuộc chiến giữa phía Nhân ngư muốn xây dựng Vương quốc biển và phía chúng tôi muốn ngăn chặn điều đó. Vậy nhưng 6 tháng trước..."
Đôi mắt của Paseton trở nên trầm lặng.
"Hành động của Nhân Ngư trở nên bất thường từ lúc ấy"
Trở nên bất thường? Cale nhớ lại nội dung trong truyện viết về Nhân ngư.
"Bọn chúng ngấm ngầm vượt qua đường ranh giới để gây sự với chúng tôi"
Đúng vậy. Đó cũng là phần mà Cale biết. Từ lúc ấy, Nhân ngư bắt đầu kế hoạch thống trị và xây dựng Vương Quốc biển. Nghe thấy những nội dung mà cậu đã biết khiến Cale cảm thấy an tâm hơn một chút. Khi ấy Paseton nói.
"Tôi đã tìm ra nguyên nhân chính xác vì sao lại thế"
Rốt cuộc là vì gây dựng Vương Quốc biển chứ gì.Tộc Cá Voi xuất hiện hiện trong tập 4, 5 đã biết được điều này, và Choi Han đã hành động để ngăn cản điều này đó thôi.
"Mục đích của chúng là chiếm đoạt hải lộ nối liền Đông Đại Lục và Tây Đại Lục."
"Gì cơ?"
Cale dựng thẳng người dậy và nhìn Paseton. Cậu vô thức hỏi.
"Hải lộ là chuyện của con người mà?"
Có một số hải lộ nối liền Đông đại lục và Tây đại lục, đó đều là những con đường mà con người tìm ra. Vậy nhưng, đó là những con đường xa xôi nguy hiểm, với cả sự giao thương giữa Đông - Tây đại lục vẫn chưa mấy phát triển.
Hơn nữa, có một thỏa thuận ngầm về hải lộ giữa sinh vật trên đất liền và sinh vật dưới nước. Sinh vật biển sẽ không can dự tới hải lộ.
Thay vào đó, sinh vật trên cạn sẽ không can dự tới chuyện dưới lòng biển. Bởi vậy mà Choi Han đã gặp rất nhiều rào cản khi can dự tới chuyện dưới biển. Vậy nhưng Nhân ngư lại vi phạm thỏa thuận ư?
Witira lên tiếng.
"Ban đầu chúng tôi cứ nghĩ rằng, đó là hành động của vị Vua mới của tộc Nhân ngư vì muốn dẫn đầu việc hình thành Vương Quốc biển. Nhưng thông tin mà Paseton tìm ra thì lại khác"
Ha. Cale thở dài. Cậu uống tách trà đã trở nên ấm.
'Lại biết thêm một chuyện vô bổ nữa'
Vấn đề ở chỗ đây là chuyện lớn hơn nhiều so với những chuyện mà cậu lỡ biết từ trước tới nay. Chuyện này còn lớn hơn cả chuyện của Hoàng Thế Tử.
"Và còn có một điều bất thường khác"
"Khoan đã"
Cale ngăn Witira nói tiếp. Và cậu nói.
"Tại sao Dạ lâm lại xuất hiện ở đây. Nói chuyện đó thôi" (Trans: Tại anh bảo kể kỹ đó chứ)
Có vẻ sẽ có chuyện rất lớn ập lên đầu Cale, nếu cậu còn nghe tiếp. Cale dần dần cảm thấy bất an. Cậu thấy Witira nở nụ cười kín đáo.
Tại sao Cale lại thấy nụ cười của Người Cá Voi xinh đẹp trông đáng sợ như vậy?
"Vâng, giờ là chuyện đó đây!"
Witira trả lời rạng rỡ. Còn Cale thì tối sầm lại.
"Như đã nói, khoảng một, hai tháng trước tộc Nhân ngư trở nên mạnh hơn. Và chúng tôi đã biết được về 'nguyên liệu' khiến bọn chúng mạnh hơn"
Cale nhắm mắt. Rồi cậu từ từ mở mắt với tâm trạng rối bời, và nói với hai chị em Cá Voi.
" 'Nguyên liệu' ấy có ở [Dạ Lâm]"
"Đúng vậy! "
Làm sao mà có chuyện lố bịch như thế này được cơ chứ? Thứ khiến cho sinh vật biển mạnh lên lại nằm ở [Dạ Lâm] của Đại lục ư? Cale cảm thấy hoang mang.
Hơn tất cả thì làm sao mà Nhân ngư có thể tới [Dạ Lâm] được chứ? Không hiểu sao Cale cảm thấy bứt rứt.
Paseton quả quyết nói với đôi mắt lấp lánh.
"Rõ ràng tôi đã nghe được bọn chúng nói là đầm lầy ở trong [Dạ Lâm]. Mặc dù nhờ vậy mà tôi bị rượt đuổi. Cho nên, chúng tôi cần tới đó và tìm ra 'nguyên liệu' ấy là thứ gì"
Cale không cần phải nghe thêm nữa.
[Dạ Lâm]. Làng Harris của Choi Han. Cale nghĩ tới 10 đứa trẻ Tộc Sói đang đứng ngoài cửa. Rồi cậu liếc nhìn góc phòng. On và Hong đang tách nhau ra một khoảng. Giữa khoảng trống ấy chắc chắn có Rồng đen đang tàng hình.
- Nhìn gì hả, Nhân loại?
Cale đã định xây một điền trang cho bọn chúng mà.
- Quả nhiên ta là ngầu nhất phải không? Gì chứ, ta đồng ý cho ngươi nhìn tiếp đấy
Cale huỵch toẹt.
"Rắc rối rồi đây"
"Vâng?"
Cặp chị em Cá Voi mở to mắt. Vậy nhưng Cale không nhìn họ và suy nghĩ.
Cậu sẽ nhận được lợi gì?
Cale phải biết một điều khác, trước khi biết mình sẽ nhận được lợi ích gì.
"Con người không thể can dự vào chuyện của biển"
Witira trả lời ngay.
"Chuyện đó tất nhiên là tôi biết. Chúng tôi sẽ không gây thiệt hại tới thiếu gia Cale, tất cả mọi chuyện đều do chúng tôi tùy tiện gây ra"
Cô ấy tiếp tục đề cập tới phần mà Cale đang thắc mắc.
"Với lại tộc Nhân Ngư mới là bên bắt đầu trước. Vì bọn chúng phải cần bàn tay của sinh vật trên cạn, nếu muốn với tay tới [Dạ lâm]"
"Vậy nhưng rủi ro vẫn lớn. Cô biết điều đó chứ?"
"Vâng"
Cale hỏi điều thứ hai mình cần biết.
"Vậy giá cả là?"
Cale đề cập tới sự nguy hiểm mà mình phải chịu trước khi hỏi về thù lao. Witira nở nụ cười, rồi từ từ mở lời.
Cale biết điều mà cô ta định nói. Đó chính là điều kiện mà Vua Cá Voi đã đề cập với Choi Han.
"Hải lộ"
Khóe miệng của Cale từ từ nhếch lên.
"Hiện tại có một hải lộ mà các Nhân ngư ưu tiên chiếm đoạt. Đó là con đường mà con người vẫn chưa phát hiện ra, hải lộ an toàn nhất."
Cale hỏi dù đã biết.
"Ở đâu nhỉ?"
Witira không biết điều này, mà ngạo nghễ nói.
"Vùng biển của chúng tôi"
Vùng biển phía Bắc của Tây Đại Lục.
"Khu vực của tộc Cá Voi"
Cale cười phì và hỏi.
"Không phải khu vực của Cá Voi mới nguy hiểm nhất sao? Nơi những kẻ mạnh nhất đại dương sinh tồn cơ mà?"
"Vậy nhưng đó là nơi an toàn đối với cậu. Cậu sẽ nhận được quyền sử dụng nơi đó"
Nhìn cô gái đang ngạo mạn, Cale huỵch toẹt.
"Tôi có cần đâu?"
".......vâng?"
Chỉ là hải lộ nhỏ nhoi. Cale hoàn toàn không cần nó. Không phải là cho hẳn cả hải lộ, mà là cho quyền sử dụng, cái đấy chả có tý cần thiết gì đối với Cale - người muốn sống thoải mái.
Vậy nhưng.
"Thêm một điều kiện nữa đi"
Hải lộ sẽ khiến gia tộc của cậu giàu có và mạnh hơn. Tất nhiên là Basen, đứa em trai sẽ trở thành Gia chủ tương lai sẽ phải vất vả. Cale nói với Vua Cá Voi đời tiếp theo, đang trông có vẻ đầy nghi vấn.
"Khi tôi cần, hãy cho tôi mượn sức mạnh của các người"
"Sức mạnh ư?"
"Phải, sức mạnh. Trong 2 lần"
Khi mà các kị sĩ phương Bắc xâm lấn xuống vùng đất phi nhiêu và ấm áp. Lúc ấy chỉ cần vùng đông bắc bộ này có thể an toàn, thì Cale sẽ vô sự. Xoáy nước ở vùng biển của lãnh địa Ubarr. Hải quân. Tại sao Cale lại nhúng tay vào những chuyện này? Cậu cần sách lược đối phó vì mạch truyện đã chệnh đi quá nhiều.
"Can dự vào chuyện của con người có hơi...."
Cale cười phá lên khi thấy Witira tỏ vẻ không tán thành.
"Bảo tôi chịu nguy hiểm mà mấy người lại không dám chịu điều tương tự?"
"....Chúng tôi là chủng tộc ưa chuộng hòa bình"
"Hình như đó không phải là lời mà loài luôn gây chiến với Nhân ngư có thể nói?"
Tộc Cá Voi cảm nhận được nguy hiểm từ Tộc Nhân ngư đang trở nên mạnh hơn. Đó là cảm giác bị uy hiếp mà lần đầu tiên họ cảm nhận được. Vì hòa bình của bản thân, họ muốn nhanh chóng loại bỏ sự uy hiếp ấy.
Cale nói Witira - người không nói được lời nào.
"[Dạ Lâm] là một trong những [Dị Điểm]. Các người nghĩ có thể an toàn ở đó vì mạnh sao? Nhất là những kẻ không biết rõ về đất liền như hai người"
Dù sao thì Cale cũng định tới làng Harris.
"Tôi sẽ giúp cho"
[Dạ Lâm] - nơi Choi Han đã sinh sống trong hàng chục năm. Vậy nhưng Choi Han không thể biết hết tất cả về [Dạ Lâm]. Mà chỉ biết được một mảnh nhỏ.
Và người biết nhiều về [Dạ Lâm] sau Choi Han là Cale.
"Có vẻ tôi biết đầm lầy đó là nơi nào"
Witira thấy Cale cười và nói một cách nhã nhặn.
"Tộc Cá Voi mong muốn một cuộc sống bình yên trên cương vị kẻ mạnh nhất cơ mà?"
Cale thấy tư thế của Witira thay đổi. Cô ấy chuyển từ tư thế nhờ vả sang tư thế giao dịch.
"Đúng vậy. Thiếu gia Cale nói đúng"
Tộc Cá Voi bảo vệ sự hòa bình. Họ có thể làm thế vì họ có sức mạnh. Chẳng phải Tộc Cá Voi đã lật tung cả đại dương và chinh chiến với tộc Nhân ngư khi bọn chúng trở nên mạnh hơn đó sao?
"Tôi, Witira, người thừa kế của Tộc trưởng tộc Cá Voi chấp nhận điều kiện của cậu"
Witira thấy Cale vẫn bình thản kể cả khi cô nói ra thân phận của mình.
"Cô là người thừa kế hả? Tốt rồi. Có thể hoàn thành giao dịch ngay tại đây được nhỉ?"
Trái lại thì Cale trở nên thích thú vì có thể nhanh chóng kết thúc. Cale chìa tay ra cho Witira và nói.
"Giờ tôi phải dùng kính ngữ chăng?"
Witira nắm lấy bàn tay của cậu và nói.
"Không cần đâu, thiếu gia Cale. Tôi cần phải giấu thân phận"
"Chỉ mình tôi biết thân phận ấy?"
"Đúng vậy"
Cale và Witira bắt tay. Chỉ thế thôi là đủ. Khi cặp chị em Cá Voi rời đi, Cale dựa mình thật sâu vào trong ghế sô pha. Cậu nhìn vào không trung và nói.
"Này"
Rồng đen xuất hiện và đáp lại một cách cục cằn.
"Đừng có gọi ta là 'này' "
"Chứ gọi là gì?"
Cale thấy Rồng đen đáp xuống ghế đối diện và nhăn mũi.
"Ngươi tự nghĩ đi, Nhân loại"
"Không phải trước tiên ngươi nên gọi ta là Cale thay vì 'Nhân loại' sao?"
Rồng đen hứ một cái, rồi quay ngoắt đi lảng tránh không trả lời, Cale nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ. Vậy nhưng cậu nói chuyện công việc trước.
"Ngươi, không muốn có nhà của mình hả?"
Cale đã nghĩ về điều này từ trước. Nếu đã đem theo Rồng đen như thế này, thì chẳng phải nên cho nó một ngôi nhà tương đương với đẳng cấp của sự tồn được gọi là Vua của thiên nhiên hay sao?
"Nhà?"
Rồng đen vỗ cánh. Thường thì Rồng có tính tự lập cao. Tất nhiên là đứa nhóc này hơi khác một chút nhưng dù vậy thì vẫn khá giống mà? Cale gật đầu một cách bình thản khi nghe Rồng hỏi lại.
"Đuổi ta hả?"
Cánh của Rồng đen run bần bật. Mana xung quanh gợn lên và chuyển động. Trông nó có vẻ giận dữ. Cale lập tức trả lời.
"Mm, nếu nói chính xác thì là một điền trang"
"......điền trang?"
"Ờ, điền trang để thỉnh thoảng, ngươi, On, Hong và mấy đứa tộc Sói tới chơi. Rồi nghịch mấy trò thú vị ở đó"
Tất nhiên là không phải 'chơi đùa' gì, mà khả năng cao sẽ trở thành cuộc thảm sát Quái thú trong [Dạ Lâm]. Rồng đen ngừng run cánh và nằm thoải mái trên ghế sô pha rồi nói.
"...ta sẽ chọn đất cho điền trang"
Đôi mắt của Rồng đen cứ chớp chớp như đang buồn ngủ, nhưng đột nhiên ánh mắt của nó trở nên sắc bén, nó nói với Cale.
"Thay vào đó, ngươi hãy chọn tên cho ta. Thời hạn 1 tháng"
Mặc kệ gương mặt của Cale có ngẩn ra hay không, Rồng đen nhắm nghiền mắt và chìm vào giấc ngủ ngày. Nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên miệng Rồng đen. Cale quay đầu khi nghe thấy tiếng khúc khích. On và Hong ngừng cười và giả vờ không biết gì rồi hỏi cậu.
"Bao giờ mới về nhà vậy?"
"Em thích cá nhưng ghét biển"
Cale trả lời lũ mèo.
"Sắp rồi"
Hai ngày sau, Cale được tiểu thư Amiru và Gia đình Ubarr tiễn, cậu bước lên xe. Khi xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Cale gạt rèm cửa sổ và nói.
"Tắt đạo cụ đi được rồi"
Đạo cụ tàng hình ma thuật lập tức bị ngắt khi Cale dứt lời. Cặp chị em Cá Voi xuất hiện. Và Rồng đen cũng xuất hiện theo.
Trong khoảnh khắc, Paseton giật mình, còn Witira thì trợn mắt. Rồng đen gối đầu lên đùi Cale và nhìn cặp chị em Cá Voi đang ngẩn ra.
"Nhìn gì?"
".....thì ra là ngài. Người đã phát động mana lúc đó"
Rồng đen và Witira nhìn nhau chằm chằm. Cả hai đang thăm dò sức mạnh của đối phương. Và họ còn muốn thực nghiệm để kiểm chứng.
Lúc ấy.
Tap. Cale đặt tay lên đầu Rồng con.
"Yên lặng nào"
Cale nói khẽ và Rồng đen không nói gì nữa, nó nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Bên trong xe trở nên yên lặng.
Và mấy ngày sau, Cale nhăn mặt hết mức có thể khi tới thành phố Rain thuộc lãnh địa Henituse.
"Thiếu gia Cale"
"Ồ!"
Tin đồn từ thủ đô đã lan đến tận đây từ lúc nào. Cale nhìn những người đang tung hô đoàn xe của mình với ánh mắt phức tạp.
Chẳng lẽ những người kia đã quên hết tin đồn và kí ức về kẻ vô lại rồi sao? Tất nhiên là cậu vẫn thấy một số người dân sững người hoặc tránh né khi nhìn thấy xe ngựa của cậu.
Lúc ấy. Cậu nghe thấy lời hoan hô khác.
"Ngân quang Thiếu gia!"
"Khiên chắn Thiếu gia! Khiên chắn!"
Khuôn mặt của Cale lại nhăn thêm. Không có cách nào để không phải nghe mấy cái danh hiệu gây ngứa ngáy ấy sao?
Phó đoàn trưởng lọt vào trong tầm nhìn của cậu. Cưỡi ngựa và theo cạnh hộ vệ đoàn xe, Phó đoàn trưởng ưỡn ngực với khuôn mặt đầy hãnh diện. Chạm mắt với Cale, hắn ta nhanh nhảu nói.
"Câu chuyện anh hùng của Thiếu gia-nim đã lan tới đây rồi! Haha"
Hắn ta cẩn thận sáp ngựa lại gần xe và nói.
"Danh hiệu Ngân quang Thiếu gia thật sự rất ngầu đấy ạ. Tôi thật sự rất ghen tị đấy, thiếu gia-nim"
Cạch. Cale đóng sập cửa sổ ngay trước mặt Phó đoàn trưởng.
Dù cặp chị em Cá Voi nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, nhưng Cale chứ thế khoanh tay và nhắm mắt.
Lúc ấy Rồng đen rón rén gõ chân trước lên đùi của cậu. Cale hơi hé mắt ra và nhìn xuống dưới. Trước ánh mắt ấy, Rồng đen hiếm khi mới cẩn thận lên tiếng.
"Tới nhà rồi à?"
Cale trả lời một cách vô cảm.
"Phải. Tới nhà của chúng ta rồi"
On và Hong vươn vai, còn Rồng đen thì vỗ cánh. Lúc ấy, giọng nói của Phó đoàn trưởng vang lên từ phía sau cửa sổ đã đóng.
"Thiếu gia-nim thật là. Lúc nào cũng ngại ngùng hết!"
"Ô ô, Ngân quang Thiếu gia!"
Cậu nghe thấy giọng nói vai rền của Phó đoàn trưởng, cùng với tiếng tung hô của ai đó. Cái gã kia thật là! Cale không hề mở mắt một lần nào cho tới khi đến nhà Bá Tước. Kẻ vô lại đã quay về nhà từ thủ đô.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK