Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả nếp nhăn cũng chất lại gần sống mũi thanh cao anh ta, rồi Eldrie từ từ thả lỏng vai. Anh hạ ánh mắt lên mặt bàn trong khi tự lẩm bẩm.

“…… Hiển nhiên, tôi cũng thế, tôi thấy thật khó chấp nhận kế hoạch biến một nửa cư dân thành những người lính vô hồn có xương bằng kiếm của Administrator - sama. Mà nếu không chàng trai đó…… Kirito và bạn cậu ta, Eugeo, có lẽ chẳng ai có thể ngăn chặn kế hoạch đó diễn ra. Chưa nói đến nếu như theo lời Bercouli - dono, rằng người đã hướng dẫn hai người họ, thật sự từng đứng ngang hàng với Administrator - sama, với vai trò là một Giáo Sĩ Tối Cao khác, Cardinal - sama, tôi khó lòng mà chỉ ra được tội lỗi của Kirito. Ấy thế…… nếu là vậy, tôi còn thấy thật khó để nuốt trôi!!”

Như thể tống hết mọi điều chất chứa đè nén trong ngực mình lâu nay, Eldrie hét lên.

“Nếu những kỹ năng của tên phản đồ đó, Kirito, áp đảo ngay cả kỹ năng của Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng ta như Người đã nhắc đến, Alice - sama, tại sao cậu ta không cầm kiếm lên mà chiến đấu?! Tại sao cậu ta lại bị rơi vào một trạng thái thê thảm vậy và tiếp tục níu Người xuống tận vùng biên thùy này?! Nếu cậu ta đã ám sát Administrator - sama để bảo vệ dân cư, thế thì giờ này đây đáng lý cậu ta phải đang lao tới Đông Phương Đại Môn chứ?!!”

Lời của Eldrie, như thể khạc ra lửa, không hề có chút dấu hiệu nào là chạm tới được trái tim của Kirito. Đôi mắt khép hờ cậu ấy chẳng phản chiếu gì ngoài ánh lửa dập dờn trong bếp lò.

Sự yên lặng kéo trùng xuống nặng nề kéo dài bị cắt ngang bởi giọng điềm tĩnh của Alice.

“…… Tôi xin lỗi, Eldrie. Dù sao tôi cũng không thể đi cùng cậu được. Không có cách gì với hiện trạng của Kirito cả…… Tôi chỉ đơn giản là mất đi sức mạnh để cầm kiếm. Tôi không nghĩ là mình có thể thắng cậu một điểm nếu chúng ta tỉ kiếm lúc này.”

Đôi mắt Eldrie choàng mở to như thể vừa tỉnh lại. Khuôn mặt đầy kiêu hãnh của vị hiệp sĩ nhăn nhó y như một thằng bé.

Lần này khuôn mặt ấy nở nụ cười chịu thua.

“…… Vậy sao. Thế tôi không còn gì để nói nữa……”

Chầm chậm vươn tay phải ra, anh ta bắt đầu niệm một Thần Thuật. Câu chú nhanh tạo nên 2 Nguyên tố Thủy Tinh và biến chúng thành những chiếc ly rượu cực kì mỏng.

Nhấc chai rượu lên từ bàn, anh ta bật chiếc nút cứng chỉ với đầu ngón tay. Anh đổ từ chai một ít chất lỏng màu đỏ thẫm vào cả 2 ly trước khi đặt xuống.

“…… Nếu tôi biết trước chúng ta sẽ nói lời biệt ly bằng ly rượu này, tôi đã mang theo chai 200 năm tuổi xuất xứ Đông Đế Quốc trong bộ sưu tập của tôi.”

Eldrie nhấc 1 ly lên, uống hết trong một hớp, rồi nhẹ nhàng đặt lại lên bàn. Anh cúi đầu chào và đứng lên, tà áo choàng trắng tinh tung bay.

“Tôi xin chào biệt Người tại đây, sư phụ. Chừng nào Eldrie này còn sống, lời chỉ dẫn kiếm thuật và Thần Thuật của Người đối với tôi sẽ không bao giờ phai.”

“…… Mọi lời chúc tốt đẹp nhất. Tôi cầu mong cậu bình an.”

Khẽ gật đầu lại trước Alice, người bằng cách nào đó nói lên những câu đấy từ miệng mình, vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất dậm giày lên sàn khi quay bước đi. Alice không thể không lảng mắt khỏi tấm lưng ngập tràn kiêu hãnh không gì lay chuyển.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Một tiếng kêu rít của Takiguri ở sân trước, rồi theo đó là tiếng vỗ cánh. Tiếng của Amayori, khịt mũi bởi sự miễn cưỡng khi chia tay anh nó, khiến ngực Alice nhói lên.

Dù chẳng bao lâu sau tiếng vỗ mạnh mẽ đã xa dần, Alice tiếp tục ngồi yên không lay động.

Ngay trước khi Sinh Mệnh những chiếc ly từ Nguyên tố Thủy Tinh cạn kiệt, cô nhẹ lấy đầu ngón tay nhấc một ly lên môi. Chút rượu đầu tiên cô nếm trong nửa năm nay để lại dư vị đắng và gắt hơn là ngọt trên lưỡi. 2 chiếc ly rỗng tan thanh ánh sáng nhạt khi chúng phân rã vài giây sau.

Cô đậy cái nút bấc vào chai rượu chưa cạn lại, rồi đứng lên. Đi tới chỗ bếp, cô cất tiếng gọi Kirito vẫn còn im lìm.

“…… Em xin lỗi, hẳn là anh đã mệt lắm. Dù sao cũng đã qua giờ đi ngủ lâu rồi. Giờ, chúng ta đi ngủ nhé.”

Dịu dàng vỗ tay lên vai cậu để làm cậu đứng lên, sau đó cô dẫn cậu tới phòng ngủ liên thông. Cô thay bộ đồ đen sang đồ ngủ sạch trước khi đặt cậu nằm lên giường ở cửa sổ.

Ngay cả khi đã mang chiếc chăn xếp ở chân cô lên và đắp lên người cậu tới cổ, đôi mắt Kirito vẫn khép hờ, nhìn đăm đăm lên trần nhà không chớp một cái.

Căn phòng chìm vào bóng tối màu xanh nhờ nhờ khi cô thổi tắt cây đèn trên tường. Ngồi xuống cạnh Kirito, cô nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực tiều tụy và bờ vai trơ xương của cậu trong vài phút; chỉ khi đó mí mắt cậu mới khép lại, như thể năng lượng trong cậu bị tắt nguồn vậy.

Cô đợi đến khi hơi thở của Kirito đang ngủ ổn định rồi mới rời khỏi giường và tự thay sang bộ đồ ngủ màu trắng. Trở lại căn phòng khác, cô kiểm tra Amayori qua cửa sổ, sau đấy thổi phù 2 ngọn đèn dầu mà quay lại phòng ngủ.

Kéo chăn trên giường, cô chui vào bên cạnh Kirito khi hơi ấm yếu ớt của cậu ôm lấy cô.

Dẫu khi nhắm mắt thì cô sẽ lập tức ngủ ngay mà không chậm trễ, nhưng cơn buồn ngủ hôm nay lại hoàn toàn vắng mặt.

Màu trắng lòa mắt của tấm áo choàng phập phòng trên lưng Eldrie khi anh ta rời đi vẫn còn in dấu bên trong mí mắt, làm mắt cô day dứt.

Niềm kiêu hãnh ấy hẳn cũng đã ngập tràn trên lưng cô vào những ngày đó. Sự kiên quyết không thể lay động dâng lên xuyên suốt người cô như là nguồn năng lượng để bảo vệ Nhân Giới, cư dân của nó, và cả quyền lực Giáo Hội Chân Lý với thanh kiếm của cô.

Tuy vậy, sức mạnh đó đã rời bỏ cô, không còn một tí.

Cô có một câu hỏi cho Eldrie——cho người học trò cũ của cô. Chính xác thì cậu chiến đấu vì gì, khi mà giờ đây cả Giáo Hội và Giáo Sĩ Tối Cao đều là kẻ dối gạt?

Nhưng cô không thể hỏi. Không ai trong các Hiệp Sĩ Hợp Nhất được cho biết toàn bộ về âm mưu kinh hãi của Giáo Sĩ Tối Cao trừ Bercouli và cô. Ngay cả Eldrie cũng không biết sự thật về «Mảnh Vỡ Ký Ức» và «người thân thương nhất» của cậu – đã bị biến thành một phần con Sword Golem – vẫn còn trên tầng cao nhất đã được niêm phong lại.

Vì thế, anh ta vẫn còn tin vào Giáo Hội Chân Lý. Anh ta vẫn chờ đợi, một cách hy vọng, tới ngày 3 vị Nữ thần sẽ gửi một Giáo Sĩ Tối Cao khác xuống Thánh Đường để dẫn dắt họ trên con đường không thể sai lầm.

Nhưng cô nên làm gì, khi là người nhận biết rõ cả các vị Nữ thần và Thiên Giới chỉ là trò đại lừa?

Nó dễ hiểu đến một cách hoàn hảo, nhưng Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli phải giấu đi một nửa sự thật trước các hiệp sĩ để họ chuẩn bị cho chiến tranh sắp tới. Sự ngần ngừ hiện giờ trong ngực cô chắc chắn sẽ lây nhiễm cho các hiệp sĩ khác nếu cô đi cùng với họ.

Không ai biết liệu Phòng Vệ Quân được xây dựng vội vàng có thể chống lại cuộc tổng tiến công của Lực Lượng Bóng Tối không. Nếu chúng vượt qua được Đông Phương Đại Môn, những con quái vật khát máu không sớm thì muộn cũng sẽ hành quân tới ngôi làng xa xôi này. Không có biện pháp nào để tránh thảm họa đó sao——một giọng nói vô danh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Alice mỗi khi cô nghĩ ngợi chuyện đấy.

2 câu nói đến từ chiếc bảng pha lê bí ẩn sau cuộc chiến với Giáo Sĩ Tối Cao, trước Kirito ngã sụp.

——Hãy đến World End Altar.

——Đi thẳng xuống phía nam sau khi ra khỏi Đông Phương Đại Môn.

Cô không hề có ký ức về cái tên này, «World End Altar» trong Thần Ngôn. Tuy nhiên, cô biết nó có thể tìm thấy khi ra khỏi Đông Phương Đại Môn. Sự hoang dã của Dark Territory: đất đen đúi như than và trời chìm trong màu máu. Một khi đã bước vào thì tiến hay lùi đều không dễ.

Ngay cả nếu cô vượt qua được những khó khăn ác liệt để tới bàn thờ đó, cái gì sẽ đợi cô ở đấy? Thật sự có ai đó——hoặc gì đó——có thể bảo vệ cư dân Nhân Giới trước Lực Lượng Bóng Tối……?

Alice nghiêng đầu trên chiếc gối và nhìn sao cậu trai nằm ở bên kia chiếc giường.

Trườn trong chăn, cô tiến tới bên Kirito. Với tay ra sau một lát chần chừ, cô níu lấy cậu như một đứa trẻ sợ ác mộng.

Dù Alice có kéo tấm thân gầy thảm thương kia lại gần thế nào, chàng trai đã khiến con tim cô rung động dữ dội như lửa cháy tuyệt nhiên không phản ứng. Tim cậu vẫn nhảy từng nhịp lờ đờ; hàng mi khép lại của cậu hoàn toàn vô cảm. Cậu ấy…… không, thứ ấy có khi không còn là gì ngoài một cái vỏ rỗng không với linh hồn đã bị thiêu rụi toàn bộ.

Nếu giờ kiếm cô nằm trong tay phải cô——

Cô có thể sẽ đặt dấu chấm cho tất cả, cắm phập 2 con tim đang kề sát nhau của họ cùng một lúc.

Suy nghĩ thoáng chốc ấy chực tràn thành nước mắt Alice mà rơi lên gáy Kirito.

“Nói em nghe đi, Kirito…… Em phải làm gì đây……”

Câu hỏi của cô, không ai trả lời.

“Em nên…… làm gì……”

Ánh trăng tuôn đổ từ khoảng hở giữa những tấm rèm hợp nhất rồi biến mất trong những giọt lệ càng lúc càng nhiều, không ngớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK