Đột nhiên, bỗng nghe bịch một cái, Kim Kiền ngã ngồi ra đất, miệng phát ra một tiếng thét cao vút:
“Xác, xác, xác sống á á!!!”
Ba người kia đột ngột hoàn hồn, liền vội vàng giơ binh khí lên nghênh tiếp.
Triển Chiêu bị tiếng thét lớn của Kim Kiền thu hút sự chú ý, liền nhìn lại, khóe mắt thoáng thấy Kim Kiền, nhất thời biến sắc, vội vàng hô lớn: “Bạch huynh, Mai huynh, bế khí!”.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai cả kinh, cũng chẳng quản nhiều, vội ngưng thần bế khí theo lời Triển Chiêu.
Cái túi bay vọt qua đầu ba người, hướng thẳng vào đám áo đen.
Mọi người chỉ cảm thấy cái túi đó bay lướt một vòng cung đẹp mắt lại phiêu dật, thậm chí còn nhìn thấy rất rõ có mười mấy viên dược hoàn chầm chậm văng ra từ trong túi, từ từ rớt xuống đất.
Oành!!!
Một luồng khói đen ầm ầm cuộn lên, khói đặc ùn ùn bao trùm bốn phía, trước mắt một mảnh đen kịt, tối tăm mù mịt.
Ba người Triển, Bạch, Mai tuy rằng nín thở, không thể ngửi được mùi của luồng khói đen này, nhưng chỉ dựa vào cảm giác ngâm ngẩm đau rát của hai mắt cũng có thể đoán được mùi của đám khói bụi này ắt hẳn phải kinh hồn bạt vía.
Đợi đến khi khói đặc dần dần tan đi, tầm mắt mọi người mới từ từ trở nên rõ ràng, thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Đám người áo đen chỉ biết vung đao chém giết như dã thú vừa rồi tựa như trúng phép thuật định thân, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, hai mắt mở to trừng trừng, toàn thân co quắp, mà đôi mắt vốn đỏ ngầu giờ đây đã trở lại màu đen bình thường.
Ba người hít vào thở ra bình ổn lại hô hấp, mồ hôi mỏng đầy mặt, cứ ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, các dây thần kinh toàn thân căng lên không dám lơi lỏng nửa phần, binh khí trong tay vẫn tán phát sát khí mãnh liệt như cũ.
Nhưng đợi một lúc lâu, đám người áo đen kia vẫn cứng ngắc thẳng đơ nguyên tại chỗ, chẳng mảy may nhúc nhích, không một tiếng động, âm thanh.
Ngược lại một âm thanh run rẩy mơ hồ truyền vào tai ba người.
“Phấn cương thi, Khói mê hồn, Đạn hơi độc, Động kinh tán… không được không được, xác sống phải dùng cây thập tự giá, nước thánh, tỏi, Chúa Jesus, không đúng không đúng, nên dùng súng ngắn, lựu đạn thì an toàn hơn… không ổn không ổn, phải dùng tên lửa đạn đạo, bom nguyên tử, Hằng Nga số Một, Thần Châu số Bảy…”
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Kim Kiền cuộn tròn như con tằm thành một cục, nước mũi chảy ròng ròng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang lôi từ trong túi ra nào chai nào lọ.
Bầu không khí căng thẳng tức thì bị đánh cho tan tác.
Bạch Ngọc Đường dụi dụi đôi mắt hoa đào, lại chớp chớp vài cái, cuối cùng thì nhướng mày liếc nhìn Triển Chiêu.
Nhất Chi Mai mở tròn đôi mắt phượng, hết nhìn đám áo đen trước mặt lại nhìn sang Kim Kiền, cuối cùng thì ngó Triển Chiêu, trầm mặc.
Triển Chiêu quét mắt nhìn đám áo đen một lượt, lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai, rồi liếc về phía Kim Kiền, vẻ mặt bốn phần như ngạc nhiên, ba phần như cười khổ, ba phần lại như bất đắc dĩ, cất bước đến bên cạnh Kim Kiền: “Kim hiệu úy…”
Chẳng ngờ Kim Kiền nghe thấy giọng Triển Chiêu lại đột ngột bật thẳng người lên, túm lấy Triển Chiêu thuận thế đẩy về phía trước một cái, còn bản thân mình thì vòng qua phía sau Triển Chiêu cong người lại, miệng hô lớn: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền, hãy xem Ngự Miêu của ta đây, ác linh mau lui lại tan biến đi!”.
Im lặng…
Vô cùng im ắng…
Triển Chiêu đờ người, Bạch, Mai thì kinh ngạc.
Kim Kiền thập thò ló đầu ra từ sau lưng Triển Chiêu, lúc này mới nhìn rõ đám người áo đen vốn dĩ đã sớm mất khả năng tấn công, liền thở phào một cái, lau mồ hôi lạnh trên trán lẩm bẩm: “Ngự Miêu không hổ là Ngự Miêu, đúng là vật thiết yếu để mang theo làm bùa hộ mệnh và trấn trạch trừ tà”.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bả vai hai người bắt đầu rung rung một cách khả nghi.
Trên trán Triển Chiêu nhảy ra một sợi gân xanh:
“Kim hiệu úy!”
“Có, có thuộc hạ!”, Kim Kiền hoảng hốt hoàn hồn, lúc này mới ý thức được bản thân trong lúc vô ý đã nói ra hết suy nghĩ trong lòng, nhất thời mồ hôi lạnh đầy đầu, người thì run như cầy sấy.
Đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm bóng hình gầy yếu trước mắt đang run lên không ngừng, hồi lâu sau, một tiếng thở dài phát ra từ Triển Chiêu.
“May nhờ có bột thuốc của Kim hiệu úy giải vây, Triển mỗ xin đa tạ.”
“Triển, Triển đại nhân vì sao lại nói, nói những lời ấy, đó là bổn, bổn phận của thuộc hạ, không, không đáng nhắc đến… Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với đại nhân cuồn cuộn như nước sông…”, người nào đó hiển nhiên là nói năng có chút lộn xộn.
Bạch Ngọc Đường đỡ trán nói: “Các ngươi còn muốn tâng bốc nhau bao lâu nữa đây, nơi này không tiện ở lâu…”.
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường thình lình im bặt, mục quang sắc bén bắn lên ngọn cây bên đường.
Triển Chiêu, Nhất Chi Mai cũng cùng một động tác.
Kim Kiển thuận theo ánh mắt ba người, từ từ ngước lên, liền cả kinh.
Chỉ thấy trên ngọn cây có một người im lìm đứng đó, toàn thân vận đồ đen, đeo mặt nạ bằng sắt, thân thể lặng ngắt như đá tảng, chính là thiếu niên đeo mặt nạ sắt xuất hiện ở Hãm Không đảo lúc trước.
“Là ngươi!”, Bạch Ngọc Đường quát lên một tiếng.
Thân hình của Triển Chiêu cứng lại, đôi mắt phượng của Nhất Chi Mai cũng trở nên lạnh lùng.
Thiếu niên lạnh lùng quét mắt nhìn Kim Kiền một cái, hơi nghiêng đầu: “Có giải dược, ngươi?”.
Kim Kiền chỉ cảm thấy ánh mắt thiếu niên nọ như lưỡi dao băng quét qua tế bào toàn thân, nhất thời run lên một cái.
“Giải dược gì?”, Triển Chiêu bước lên một bước dài che trước mặt Kim Kiền, chắn ngang tầm mắt thiếu niên nọ, lạnh lùng hỏi.
Thiếu niên kia ngưng một chút, ánh mắt bắn về phía Triển Chiêu: “Lần thứ hai, không bị thương. Ngươi, vận may, thực lực?”.
Triển Chiêu sa sầm mặt: “Các hạ ba phen bốn lượt tìm Triển mỗ gây phiền phức, rốt cuộc là muốn thế nào?!”.
Thiếu niên không đáp, lặng ngắt quét mắt nhìn đám áo đen trên đất một vòng, lại rút từ bên hông ra một cây tiêu bằng ngọc màu xanh lục bích, đưa lên môi thổi.
Tiếng tiêu bén nhọn chói tai, tựa như tiếng quỷ khóc cõi u minh, khiến người ta phải thót tim.Tiếng tiêu còn chưa dứt xung quanh đã vang lên vô số âm thanh quỷ dị, bọn Triển Chiêu vừa đảo mắt nhìn liền kinh sợ.
Đám áo đen xung quanh hai mắt lại biến thành sắc máu, cơ thịt trên người hệt như những con giun nhung nhúc giãy giụa.
Ba người lập tức lùi lại một bước, ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị đại chiến một trận.
Chẳng ngờ thiếu niên kia lại đột ngột buông ra một câu với âm điệu đều đều, “Đi”, mũi chân điểm một cái, thân hình từ ngọn cây đã bay cao mấy trượng, gấp rút bỏ đi.
Mà đám áo đen cũng đồng thời chạy nhanh như bay, ngay cả tên áo đen chỉ còn lại nửa cái cái đầu cũng rời đi, động tác nhanh nhẹn, tề chỉnh đều đặn, chỉ trong giây lát đã không còn bóng dáng, bỏ lại bốn người ngẩn ngơ tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Nhất Chi Mai mới thốt lên một câu: “Có đuổi theo không?”.
Triển Chiêu nhíu mày: “Những kẻ này hành tung quỷ dị…”.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt: “Lai lịch bất minh…”.
Hai người dị khẩu đồng thanh: “Không thể vọng động”.
Nhất Chi Mai có chút kinh ngạc: “Trên giang hồ đều nói Miêu Thử xưa nay không hợp, nay thấy hai vị tựa hồ rất ăn ý…”.
Bạch Ngọc Đường lập tức nhảy dựng lên hệt như con chuột bị đốt đuôi: “Ai ăn ý với con mèo thối đó, ngươi đừng có ăn nói lung tung!”, nói được nửa câu, lại như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt sa sầm, nghiêm nghị nói, “Tiểu Miêu, lẽ nào vết thương trên người ngươi trước đó cũng là…”.
Đôi mắt sáng của Triển Chiêu thoáng tối lại, gật gật đầu: “Trên đường đi đến Hãm Không đảo Triển mỗ từng bị phục kích, những kẻ mai phục đó và đám người áo đen này có chút giống nhau…”.
Nhất Chi Mai kinh ngạc kêu lên: “Nam hiệp từng gặp bọn chúng?!”, đôi mắt phượng lại đảo trên người Triển Chiêu một phen, nói tiếp, “Nam hiệp có thể an toàn thoái lui? Giang hồ truyền rằng Nam hiệp Triển Chiêu võ công cái thế, tại hạ vốn vẫn cho rằng chẳng qua là lời đồn đãi phóng đại mà thôi, bây giờ thì tin thật rồi!”.
Bạch Ngọc Đường trừng mắt lườm Nhất Chi Mai một cái: “Hắn mà cũng gọi là an toàn thoái lui? Thiếu chút nữa thì bị bọn chúng chặt thành một đống xương hầm canh rồi”.
“Đống, đống xương?!”, Nhất Chi Mai hơi biến sắc.
Triển Chiêu lộ ra nét cười khổ: “Đám sát thủ Triển mỗ đã gặp không giống đám người hôm nay, bọn chúng không có hai mắt đỏ ngầu, công lực, tốc độ cũng kém hơn nhiều, cho dù vậy, từ khi Triển mỗ bước chân vào giang hồ tới nay cũng chưa từng gặp phải đối thủ khó đối phó như thế, Triển mỗ cơ hồ phải dốc toàn lực mới miễn cưỡng có thể chạy thoát”.
“Khó đối phó?”, sắc mặt Bạch Ngọc Đường sa sầm, “Đâu chỉ là khó đối phó? Những kẻ này căn bản không phải người!”.
Nét kinh hãi trên khuôn mặt vẫn còn, Nhất Chi Mai gật đầu nói, “Mất nửa cái đầu mà vẫn còn có thể chém người được, thực là… không phải người!”.
Dứt lời, ba người nhìn nhau một cái, rơi vào trầm mặc.
“Tiểu Miêu, lai lịch những kẻ này, ngươi có manh mối gì không?”
Triển Chiêu lắc đầu.
“Nam hiệp, ngươi có từng đắc tội với quái nhân nào không?”
Triển Chiêu tiếp tục lắc đầu.
Ba người lại chìm trong trầm mặc.
“Triển đại nhân!”, một cái đầu người nhô ra ghé sát lại.
Ba người giật mình, đồng thời rũ mi mắt nhìn xuống cái đầu đột ngột xuất hiện kia.
Chỉ thấy Kim Kiền sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhỏ vì lo lắng sợ hãi đã híp thành hai đường chỉ mỏng.
“Lẽ nào trước đó đại nhân lệnh thuộc hạ trở về Khai Phong, chính là để đề phòng lúc bị mấy tên người không ra người, quỷ không ra quỷ đó tấn công, cũng không làm vướng chân vướng tay đại nhân?”
Thân hình thoáng khựng lại, Triển Chiêu chầm chậm gật đầu.
“Thuộc hạ đã phụ sự lo lắng, nỗi khổ tâm của đại nhân, thuộc hạ, thuộc hạ… thật hổ thẹn với đại nhân…”, nhất thời hai mắt Kim Kiền rưng rưng những lệ, còn lòng nàng lại cảm khái ngàn vạn lần:
Hu hu, anh, cái đồ động vật họ mèo “lưỡi không xương nhiều đường lắt léo” kia, nếu anh sớm nói sự thật ra, tôi cho dù trở về có bị cái lão Công Tôn Trúc Tử đuổi việc, cũng sẽ không ở lại mà tham gia vào phân cảnh phim kinh dị này đâu!!!
Bạch Ngọc Đường lại khẽ thở dài một cái, khóe miệng nhướng lên: “May mà Tiểu Kim không nghe lời xú miêu trở về Khai Phong phủ, bằng không hôm nay mấy người chúng ta đã lành ít dữ nhiều rồi”.
Nhất Chi Mai cũng vội gật đầu phụ họa: “Dược đạn của Kim huynh thật linh diệu thần kỳ!”.
“Kim hiệu úy”, Triển Chiêu cũng nhìn Kim Kiền, nghiêm mặt, “Vừa rồi ngươi ném ra những loại dược đạn nào?”.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai cũng đồng loạt đăm đăm nhìn Kim Kiền với vẻ mặt chờ đợi.
“Cái này…”, Kim Kiền cười khan hai tiếng, bắt đầu đếm ngón tay, “Phấn cương thi, Thanh độc hoàn, Phấn ngứa… hình như còn mấy viên Mỹ nhan hoàn… còn có mấy viên thuốc dược liệu trộm từ, khụ, là mượn từ chỗ của Công Tôn tiên sinh… mới rồi thuộc hạ lại hoảng sợ quá độ, cho nên… ờ thì…”.
“Cho nên?”, Nhất Chi Mai nheo mắt.
“Thì sao?”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
“Kim Kiền!”, Triển Chiên nhíu mày.
Kim Kiền nặn ra vẻ mặt tươi cười nịnh bợ: “Thuộc, thuộc hạ không nhớ nữa…”.
Ba người cùng ngẩn ra, rồi trầm mặc không nói.
Hồi lâu sau, Nhất Chi Mai mới quay đầu hướng về phía Triển Chiêu ôm quyền, lại quay người đi lên trước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Hoàng lịch có ghi, hôm nay không thích hợp đề xuất hành, quả nhiên, quả nhiên…”.
Bạch Ngọc Đường vỗ phạch một cái mở quạt ra, thong thả đi theo sau Nhất Chi Mai: “Người của Khai Phong phủ, quả nhiên thâm tàng bất lộ, không giống bình thường”.
Kim Kiền cười khan hai tiếng, vội vã cất bước đi theo Bạch Ngọc Đường: “Triển đại nhân, sắc trời không còn sớm nữa, không còn sớm nữa”.
Triển Chiêu nhìn bóng lưng Kim Kiền, khe khẽ thở dài, đôi mày lưỡi mác hơi chau lại rồi cũng nhấc chân đi về phía trước.
Mây nhẹ trời đêm bao dã cảnh, gió mát khí lành lướt cỏ cây, bốn bóng người nối tiếp nhau mà đi, bốn vạt áo bốn màu phất phơ múa lượn, toả sáng trong đêm đầu hạ chốn ngoại ô, thực hài hòa.
Cho đến khi một âm thanh không hài hòa vang lên.
“Triển đại nhân, vết thương trên lưng ngài toác ra rồi, chi bằng để thuộc hạ thay thuốc cho đại nhân, có được không?”.
“…”
“Ha ha, Tiểu Miêu, Tiểu Kim nói đúng đấy!”
“Kim huynh, đây là loại thuốc trị thương nào vậy, vì sao lại thơm nức mũi thế… Mà hương thơm này sao lại quen thuộc đến vậy?”
“…”
“Nam hiệp, ngươi rút kiếm ra làm gì?!”
“Xú miêu, cứ việc tới đi, Bạch ngũ gia sợ ngươi chắc?!”
“Triển, Triển đại nhân, vẫn nên thoa thuốc trước…”
“Kim Kiền, nếu ngươi còn tiến thêm một bước, Triển mỗ sẽ tước bổng lộc của ngươi!”
“Triển đại nhân vì sao lại nói ra những lời như vậy, lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với đại nhân dạt dào như nước sông chảy mãi…”
“Tiểu miêu, trị thương không được để chậm trễ nửa phần đâu đó!”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi bỏ ngay thuốc xuống cho ta!”
Giọng nói sang sảng mang theo nội lực thâm hậu vang lên, dọa cho lũ chim hai bên đường trong rừng bay nháo nhác hết lên.
Trên ngọn cây bách trong rừng, một thiếu niên đeo mặt nạ sắt đứng đó, y phục toàn thân một màu đen sì khẽ phất phơ lay động theo ngọn cây, con ngươi vô hỷ vô nộ, vô cảm vô tình đang nhìn chằm chằm vào bốn cái bóng trên đường.
Đột nhiên, một trận kình phong quét đến, cành cây lay động rì rào trong gió, đến khi trận gió thổi qua, trên ngọn cây đã sớm không còn ai, bóng hình thiếu niên nọ tựa hồ như bị gió thổi tan biến, chẳng còn dấu vết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK