Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn rùng mình dữ dội đột ngột ập đến khiến mắt tôi vụt mở.

Tôi vốn chỉ định dựa lưng vào tường và khép mắt lại một lát, nhưng có vẻ tôi đã thiếp đi tự lúc nào. Vào lúc bồn chồn thức dậy, tôi đã quên hết cơn ác mộng đáng sợ vừa xong… nỗi sợ và âu lo vẫn đang dai dẳng đeo bám trong đầu tôi cho thấy vậy.

Tôi vừa nhấc phần thân trên dậy vừa liếc sơ qua mọi thứ xung quanh nhưng có vẻ chưa có gì thay đổi so với lúc trước.

Tôi đang ở trên một mái bằng chật hẹp được xây vào bức tường phía ngoài của Thánh Đường Trung Tâm, có lẽ là khoảng tầng tám mươi tám. Ánh nắng đã chìm xuống chân trời từ cách đây khá lâu và bầu trời giờ đang bị đêm đen bao phủ cứ như bị đổ mực lên vậy. Thế nhưng dù có săm soi kĩ đến đâu, tôi vẫn chỉ có thể thấy được những ngôi sao qua kẽ hở giữa các đám mây, chẳng có vầng trăng mà tôi mong chờ. Dường như từ lúc tôi nghe thấy tiếng chuông tám giờ tối điểm cũng đã được một lúc rồi, nhưng vẫn sẽ mất một lúc nữa nữ thần mặt trăng mới bắt đầu tái cung cấp nguồn tài nguyên không gian ít ỏi của mình.

Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice, người đã đồng ý thỏa thuận đình chiến, không rõ có phải đang tỏ ra thận trọng với tôi không mà lại ngồi cách tôi khá xa, ôm đầu gối và mắt nhắm nghiền lại, tại một vị trí mà chỉ cần xích sang phải một chút thôi là vào tầm phản ứng của một con gargolye… à không, «minion» khác. Cá nhân tôi mong muốn trò chuyện với cô ấy trong khoảng thời gian yên ắng này để tìm cơ hội tránh cuộc chiến sắp tới, nhưng có vẻ cô ấy không hề định nói chuyện phiếm với tôi. Vấn đề sẽ được giải quyết bằng cách đâm Alice với con dao găm được làm tỉ mỉ bởi Cardinal mà Eugeo đang giữ, nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu cậu ấy có mặt ở đây.

Chẳng biết bây giờ cậu ấy đang làm gì–?

Giờ nghĩ mới thấy, trong hai năm vừa qua kể từ khi tôi gặp cậu ấy trong khu rừng phía Nam làng Rulid, đây là lần đầu tiên chúng tôi rơi vào một hoàn cảnh mà dù muốn chúng tôi vẫn không thể gặp nhau được. Chúng tôi thường nằm trên bãi cỏ hoặc cưa đôi một chiếc giường ở nhà trọ rẻ tiền nào đó mà miệng thì cứ càu nhàu trong suốt cuộc hành trình đến thủ đô và vẫn luôn ở chung một phòng trong kí túc xá ngay cả sau khi chúng tôi ghi danh vào Học Viện Tu Kiếm. Chúng tôi ở bên nhau như một lẽ tự nhiên và tôi đã không thực sự ý thức được sự hiện diện của cậu ấy, nhưng đến khi bị tách ra tôi mới thấy khó chịu đến lạ.

Không—tôi chắc chắn rằng điều đó không thể được miêu tả bởi những từ ngữ đơn giản như vậy được.

Ở thế giới ảo siêu việt được gọi là Underworld này, tôi đã tìm được một người bạn cùng giới mà có lẽ tôi có thể gọi là người bạn thân đầu tiên trong đời. Nói ra thì đúng là rất xấu hổ nhưng tôi không thể không thừa nhận điều đó.

Trước khi bị giam cầm trong trò chơi tử thần SAO, tôi coi đám con trai ở trường là những đứa trẻ và luôn chỉ giữ quan hệ bạn cùng lớp với họ.

Cái khuynh hướng vô phương cứu chữa ấy của tôi cũng chẳng thay đổi nhiều ngay cả khi bị giam cầm trong tòa thành bay trôi nổi trong thế giới ảo đó. May mắn thay, tôi xoay xở kết bạn được với nhiều người lớn rất chín chắn như Klein và Agil, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi đã thân thiết đến độ để có thể bộc lộ mọi thứ từ tận đáy lòng mình. Thậm chí dù với tình cảm sâu nặng với Asuna, thời điểm duy nhất tôi có thể bộc lộ điểm yếu lòng mình là ngay trước khi Aincrad sụp đổ, khi ý thức của cả hai chúng tôi đều bên bờ vực biến mất.

Chẳng phải là tôi nghĩ mình có khả năng đặc biệt khác với người ta hay gì đâu. Thực tế tôi không có điểm gì đáng tự hào ở trường cả, cả về mặt thể thao lẫn học tập.

Với cái kiểu luôn đếm thứ hạng của mình trong số vài phần trăm người chơi đứng đầu gồm có nhóm tiên phong, hồi bị bắt giữ trong SAO, hẳn tôi phải mê mẩn cái niềm vui khi đứng trên người khác lắm. Những yếu tố khiến tôi trở thành một trong các người chơi đứng đầu là sự «quen thuộc» của bản thân qua niềm đam mê các thế giới VR kể từ khi những trò chơi fulldive được phát triển cũng như các «kiến thức» tích lũy được từ thời gian thử nghiệm bản beta của SAO, những yếu tố hoàn toàn không liên quan đến năng lực cá nhân của tôi.

Tuy nhiên ngay cả sau khi thoát khỏi SAO, tôi vẫn không thể duy trì được bản thân, tức cái mặt nạ của tôi mà không tiếp tục chứng minh «sức mạnh trong thế giới VR» của mình. Tôi lại bị giam hãm bởi nhận thức của những người xung quanh, họ xem tôi là người anh hùng đã hoàn thành trò chơi tử thần, Kirito, thay vì một người trần mắt thịt, một Kirigaya Kazuto yếu ớt. Hay đúng hơn, tôi không thể chối bỏ rằng chính tôi là người đã khiến họ nghĩ như vậy. Mặc dù sâu trong lòng, tôi biết rõ rằng việc duy trì cái vẻ can đảm ấy sẽ chỉ đẩy tôi ra xa hơn với những gì thực sự quan trọng.

Vì thế, khi tôi gặp Eugeo và nhận ra rằng tôi có thể thoải mái đứng trước mặt cậu ấy mà không cần phải vờ vĩnh gì cả, được sống thật với con người mình, điều này đã làm tôi thực sự ngạc nhiên và suy nghĩ về nguyên nhân.

Là do Eugeo là một Fluctlight nhân tạo khác với tôi ư? Hay bởi vì cậu ấy không biết gì về người hùng của SAO, Kirito? Không, không phải vậy. Lí do lớn nhất chắc chắn là—vì năng lực của Eugeo vượt xa tôi tại Underworld này, một thế giới vừa thực vừa ảo theo một khía cạnh nào đó.

Tài năng dùng kiếm thiên bẩm của cậu ấy là rất lớn. Dù có so sánh mặt nào đi nữa, giả như nhận thức, khả năng phán đoán hay tốc độ phản ứng, cậu ấy đều vượt xa tôi, người đã trải qua những trận chiến khắc nghiệt trong thế giới VR. Nếu nói mạch chiến đấu gắn liền với Fluctlight của tôi là một chiếc CPU silicon ngày trước, thì mạch của Eugeo là một chiếc CPU kim cương đời mới nhất. Có thể tại thời điểm hiện tại tôi vẫn còn trông giống một người thầy, nhưng đó chẳng qua là vì tôi có nhiều kinh nghiệm và kiến thức hơn mà thôi. Nếu Eugeo tiếp tục tiến bộ với nhịp độ như bây giờ, cái ngày mà chúng tôi đổi vai sẽ không còn quá xa.

Cái «Phái Aincrad» nghe trang trọng như vậy nhưng thực ra chỉ là kinh nghiệm chiến đấu sâu rộng đã in vào cơ thể tôi mà thôi, nhưng tôi lại không khỏi cảm thấy hạnh phúc lạ thường và vô cùng hài lòng khi Eugeo tiếp thu nó như cát hút nước. Các «kiếm kĩ» từ lâu đã hình thành nên cơ sở cho cái tôi của tôi, dù rằng tôi cũng chỉ xem nó là kĩ xảo dùng trong trò chơi, nhưng dường như nó đã lần đầu tiên trở nên hữu hình sau khi được tôi luyện và trổ hoa ở Eugeo – Tôi thậm chí có thể tuyên bố rằng tôi cảm thấy như vậy.

Nếu tôi có thể giải quyết thành công mọi vấn đề xoay quanh Underworld và mang ý thức của Eugeo đến thế giới thực, tôi sẽ đưa cậu ấy vào ALfheim Online—giao diện của light cube gần như chắc chắn rằng có thể tương thích với các thế giới VR dựa trên The Seed—rồi giới thiệu cậu ấy với Asuna, Leafa, Klein cũng như với những người còn lại. Giới thiệu rằng cậu ấy là đệ tử đầu tiên thừa hưởng kiếm pháp của tôi, và cũng là một người bạn thân thiết.

Tôi không chờ được đến lúc đó. Tôi tin rằng thời điểm đó sẽ là lần đầu tiên nhiều người đã ủng hộ và giúp đỡ tôi sẽ thực sự….

“Tại sao ngươi lại cười toe toét như vậy?”

Một giọng nói đột nhiên đến từ cánh phải và tôi chớp mắt, chấm dứt cơn mộng mơ trong đầu.

Quay mặt về phía đó, tôi trông thấy Alice đang nhìn tôi với vẻ mặt như thấy tôi kinh tởm lắm. Tôi chùi miệng bằng mu bàn tay phải và nói.

“Không, tôi chỉ là… đang suy nghĩ một chút về những việc sau này…”

“Chỉ có vậy mà nở một nụ cười ngớ ngẩn đến thế, chắc ngươi phải lạc quan lắm, hay có khi ngươi chỉ đần độn mà thôi. Ngay cả việc chúng ta thoát khỏi gờ đá này còn không chắc chắn nữa là.”

Vẫn cái giọng chua cay thường lệ. Tôi không biết con người cũ của hiệp sĩ Alice, tức Alice của làng Rulid ra sao, nhưng nếu tính cách của cô ấy vẫn vậy ngay cả khi đã khôi phục được kí ức, tôi có thể dễ dàng hình dung cảnh cô ấy bốp chát với những người như Sinon hay Lisbeth nếu cô ấy thoát ra ngoài thế giới thực cùng với Eugeo, và tôi giới thiệu họ cho các chiến hữu của mình.

Quả thực vẫn còn cả núi vấn đề cần giải quyết thì cái kết đẹp trong mộng tưởng của tôi mới có thể xảy ra. Vấn đề được ưu tiên hàng đầu là thoát khỏi cái mái bằng đầy những dãy tượng minion gớm ghiếc này, nhưng ngoài sự thiếu hụt nguồn tài nguyên không gian cần thiết để tạo piton thì tài nguyên ý chí và sức chịu đựng của tôi… hay nói một cách cụ thể là cơn đói đang hành hạ dạ dày rỗng tuếch của tôi, gần như đã đạt đến giới hạn.

Ấn nhẹ bụng bằng bàn tay phải của mình, tôi trả lời với khuôn mặt nghiêm trọng nhất có thể.

“Tôi chắc rằng chúng ta có thể tiếp tục leo tường khi trăng lên. Miễn là chúng ta có thể tạo ra pi…những cái mũi nhọn ấy thì không có gì khó khăn cả. Và trông như ở bên trên không có đặt một con minion nào nữa…. Chỉ là, bỏ vấn đề thần lực sang một bên, nghĩ đến việc leo bức tường dốc này thêm vài chục mel nữa làm tôi đói lả cả người…”

“Ta thấy ngươi không chín chắn ở chỗ đó đấy. Chỉ bỏ có một hai bữa mà thôi, ngươi là một đứa trẻ chắc?”

“Ừ, phải, dù sao thì tôi vẫn là một đứa trẻ, ý tôi là, tôi vẫn tạm được coi là một đứa trẻ đang lớn mà. Không như hiệp sĩ hợp nhất thượng thừa các cô, nếu không ăn thì Sinh Mệnh của tôi sẽ tụt cái xuống cái bịch.”

“Ta nói trước điều này, nếu không ăn uống gì thì hiệp sĩ hợp nhất chúng ta cũng sẽ bị sụt giảm Sinh Mệnh!”

Alice tuyên bố như vậy với ánh mắt lạnh lùng.

Ngay lúc đó, một tiếng động dễ thương phát ra từ dạ dày của cô, tôi không nhịn được mà vô ý ôm miệng cười.

Mặt ngài hiệp sĩ lập tức chuyển đỏ và khi thấy tay phải cô nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm bên hông, tôi hốt hoảng lùi ra xa khoảng năm mươi cm.

“Khoan, chờ đã, cho tôi xin lỗi! Nói cũng đúng, cô vẫn đang sống ngay cả khi là một hiệp sĩ hợp nhất. Mà đang sống thì đói là lẽ tự nhiên.”

Tôi vừa co người lại vừa nói ra những từ ngữ không được văn vẻ cho lắm, bỗng tôi có cảm giác có thứ gì đó đang bị bóp lại trong túi quần trái của tôi. Tự hỏi đó là cái gì, tôi thọc tay vào túi, khi ngón tay tiếp xúc với nó thì tôi bỗng nhớ ra và thấy biết ơn sự thông thái và tính tham lam của mình.

“Ô, trời giúp ta rồi. Nhìn này, tôi vừa tìm thấy thứ này hay lắm.”

Thứ tôi rút ra là hai cái bánh mì thịt hấp. Tôi đã nhét chúng vào hai túi lúc rời khỏi Phòng Đại Thư Viện của Cardinal. Một nửa số đó đã ăn cùng Eugeo vào bữa trưa, nhưng tôi đã quên béng đi nửa còn lại. Sau từng đấy trận đánh ác liệt thì chúng đã bị dập ít nhiều, nhưng tôi không thể yêu cầu thứ gì đó tốt hơn trong hoàn cảnh hiện tại được.

“Tại sao những thứ đó lại ở trong túi của ngươi?”

Alice làm vẻ mặt như thể vô cùng sửng sốt và bỏ tay khỏi thanh kiếm.

“Tôi đập vào túi và thấy có hai cái bánh bao thịt.”

Sử dụng một câu nói mà Alice chắc chắn không thể hiểu được để tung hỏa mù[1], tôi nhanh chóng mở «Cửa sổ» để chắc chắn chiếc bánh vẫn còn nhiều Sinh Mệnh. Tuy trông xơ xác nhưng chúng lại có độ bền cao đến kinh ngạc vì được tạo ra bởi những vật thể sách cổ xưa của Cardinal.

Nói thì nói vậy chứ nhai những miếng bánh lạnh buốt và khô khan như này thì sẽ không cảm nhận được một chút hương vị nào cả. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đưa tay trái của mình lên và đọc một lệnh.

“System call. Generate thermal element.”

Tuy không đủ để tạo piton, nguồn không gian vẫn còn đủ để tạo một nguyên tố nhiệt nhỏ, một chấm sáng màu cam chập chờn, lập lòe xuất hiện trên lòng bàn tay tôi. Tôi bắt đầu niệm lệnh tiếp theo trong khi đưa hai chiếc bánh bao thịt đang cầm trên tay lại gần nguyên tố.

“Bur..”

-st; một bàn tay nhanh như chớp vươn ra phía bên cạnh ghìm chặt miệng tôi trước khi tôi có thể tiếp tục.

“Mghh!?”

“Ngươi là một tên ngốc à? Chúng sẽ bị cháy đen ngay lập tức nếu ngươi làm thế!”

Sau khi la mắng tôi với một đôi mắt chứa đầy giận dữ, sững sờ và khinh miệt, Alice giật hai chiếc bánh bao thịt từ tay phải của tôi. Aah; khoảnh khắc tôi phát ra tiếng kêu đầy đau khổ ấy thì thứ nguyên tố nhiệt bên trong tay trái của tôi cũng dần biến mất như thể hòa tan vào không khí. Cô hiệp sĩ không nhìn tôi nữa và vung cánh tay trái mềm mại của cô lên đồng thời cũng phát ra một chất giọng thần thánh, du dương.

“Generate thermal element… aqueous element… aerial element.”

Trên ba đầu ngón tay của cô, từ ngón cái đến ngón giữa, xuất hiện lần lượt các thứ ánh sáng màu cam, xanh lam và xanh lá cây. Tôi nghiêng đầu không hiểu y của Alice trước khi cô tiếp tục sử dụng thêm thần thuật và cử động các ngón tay của mình để xử lí ba nguyên tố một cách phức tạp. Đầu tiên cô tạo ra một vòng xoáy hình cầu bằng nguyên tố gió và đặt hai chiếc bánh bao thịt vào trong vòng xoáy đó. Tiếp đến, cô thêm vào nguyên tố nhiệt và nguyên tố nước rồi chạm vào chúng để khiến chúng burst [nổ tung].

Shuu! Âm thanh đó vang lên trong khi bức tường gió lập tức hóa thành màu trắng tinh. Mặc dù bên ngoài này hơi yên ắng, hơi nóng chắc hẳn đang xoay tròn trong bức tường chắn đó. Ra vậy, nó sẽ gây ra hiệu ứng tương tự khi chúng ta sử dụng nồi hấp.

Sau khoảng ba mươi giây, cả ba nguyên tố hoàn thành phần việc của mình và tan rã mà biến mất. Hai chiếc bánh bao thịt rơi xuống tay của Alice từ giữa không trung, chúng mang hình dạng tròn vo, hơi ấm bốc lên như thể chúng vừa được làm ra vậy.

“Đưa tôi một cái nào… khoan đã, ahhh!?”

Khi chìa tay ra và thấy Alice chuẩn bị ngoạm cả hai chiếc bánh bao thịt đang cầm trên tay, tôi phát ra một tiếng kêu thảm thiết. May thay, nafg hiệp sĩ vĩ đại này dừng lại ngay trước khi chúng chạm đến miệng cô và nói thầm “Ta đùa đấy” cùng với khuôn mặt cứng nhắc rồi đưa một chiếc cho tôi. Nắm lấy chiếc bánh với cảm giác nhẹ nhõm, tôi thổi nó trước khi cắn một miếng lớn.

Mọi sự tồn tại trong Underworld đều như một giấc mơ, chúng được khơi dậy từ ký ức sâu rộng của con người—tôi hiểu điều đó, nhưng kết cấu bên ngoài của những chiếc bánh bao hấp và nhân thịt mọng nước dù chỉ trong giây lát nhưng vẫn đưa tôi tới chốn cực lạc. Món ăn quý giá đi vào dạ dày của tôi, hay nói chính xác hơn là một phần trong kí ức Fluctlight của tôi trong chỉ ba miếng cắn, tôi bật ra tiếng thở dài khi phải thưởng thức cái cảm giác mãn nguyện và bất mãn trong cùng một lúc.

Bên cạnh tôi, Alice cũng ăn hết chiếc bánh bao thịt của mình chỉ trong bốn miếng cắn và cũng thở ra một hơi u sầu như tôi. Cảm thấy xúc động rằng cô nàng hiệp sĩ hợp nhất tuyệt vời giống như một sự hiện thân của chiến trận này cũng mang một chút nét nữ tính, tôi thản nhiên nói.

“Ra vậy… tôi cứ tưởng không thể hấp một chiếc bánh bao thịt chỉ với các nguyên tố mà không dùng các dụng cụ khác cơ đấy. Nhưng cũng đúng thôi nhỉ, cô là chị của đầu bếp cừ khôi Selka mà…”

Nó xảy đến khi tôi nói điều đó lớn tiếng.

Lại một lần nữa, một bàn tay vươn ra với tốc độ dữ dội và nắm chặt lấy gáy của tôi. Tuy nhiên lần này biểu cảm trên khuôn mặt của Alice không phải là hoang mang hay khinh miệt.

Mắt cô nổi lên một thứ ánh sáng mạnh mẽ tưởng như pháo hoa, đôi má nhuốm màu trắng nhạt, và môi run lên một chút. Gần như xách tôi lên chỉ với bàn tay phải của mình, cô hiệp sĩ phát ra một giọng khàn.

“Ngươi, vừa nói gì cơ?”

Lúc này tôi mới nhận ra mình vừa nói hớ một điều vô cùng nghiêm trọng, nhưng giờ thì đã quá muộn.

Cô nàng hiệp sĩ hợp nhất giáp vàng đang trừng mắt nhìn tôi từ khoảng cách hai mươi cm gần như chắc chắn chính là Alice Schuberg, người bạn thời thơ ấu của Eugeo và là chị gái của nữ tu sĩ học việc Selka ở làng Rulid, nhưng cô ấy lại không nhớ gì về điều đó. Khoảnh khắc mà cô bị đưa đến Centoria Trung Tâm tám năm trước đây và bị biến thành một hiệp sĩ hợp nhất qua «Nghi lễ Tổng Hợp», một phần những kí ức quan trọng của cô bị lấy đi và bị thay thế bởi một «module kính thần», thứ ngăn cô nhớ lại bất cứ điều gì xảy ra trước nghi lễ.

Alice hiện tại tin rằng cô được triệu tập từ Thiên Giới để duy trì hòa bình và trật tự thế giới, và cũng để chiến đấu với sự xâm lăng của bóng tối— không, cô được thiết lập để tin rằng như vậy. Đối với cô ấy, quyền lực của Giáo Hội Chân Lý và Giáo Sĩ Tối Cao của nó, Administrator, là tuyệt đối, cho nên hẳn không hề có khả năng cô ấy chịu chấp nhận chuyện Administrator bắt cóc những người có tiềm năng lớn trên khắp thế giới chỉ để thỏa mãn dục vọng thống trị của mình.

Ngay từ đầu, vì nghĩ rằng dù cố đến mấy Alice vẫn sẽ không lay chuyển, Eugeo và tôi mới quyết định dùng cái kế hoạch đưa Alice vào trạng thái đóng băng tạm thời bằng cách sử dụng con dao găm do Cardinal ban tặng. Dù không thể lường trước được tình thế hiện tại, nhưng chắc hẳn tôi vẫn còn một việc phải làm—tránh chiến đấu với Alice trong khi tái hợp với Eugeo, và tạo thời cơ để sử dụng con dao găm mà cậu ấy đang giữ.

Hốt hoảng vì nói hớ một câu mà làm hỏng cả kế hoạch, tôi vội vàng vắt óc suy nghĩ. Rõ ràng biểu hiện của Alice cho thấy đây không phải một tình huống mà tôi có thể lấp liếm bằng cách bảo rằng tôi bị loạn ngôn từ.

Dù tôi có nghĩ sao thì cũng chỉ có hai lựa chọn mà thôi. Chiến đấu với Alice ngay tại đây và bây giờ, làm cô ấy bất tỉnh mà không tung ra đòn chí mạng rồi đem cô ấy lên tầng thứ chín mươi lăm—hoặc thu hết can đảm lại và kể cho cô ấy mọi chuyện.

Cái tôi sẽ chọn phụ thuộc vào điều mà tôi tin rằng Alice có thể làm. Một trận đấu nếu tôi tin rằng kĩ năng dùng kiếm của cô ấy dưới cơ tôi. Hoặc một cuộc đối thoại nếu tôi tin rằng trí tuệ của cô vượt xa tôi.

Sau khi tập trung suy nghĩ trong vài giây, tôi quyết định. Đối mặt với ánh mắt bùng cháy như một ngọn lửa xanh của Alice, tôi mở miệng nói.

“Như tôi vừa nói, cô có một đứa em gái. Tôi sẽ kể cho cô… dù không biết cô có chấp nhận phần nào hay không, nhưng tôi sẽ kể cho cô biết mọi điều mà tôi tin là sự thật.”

Có lẽ cảm nhận được một điều gì đó đằng sau nhưng lời nói ngắn gọn của tôi, lần này Alice lại là người do dự trước khi bất ngờ mở bàn tay phải của mình ra sau một vài giây.

Cô hiệp sĩ tiếp tục quỳ gối và dồn cái nhìn chằm chằm vào tôi, người vừa ngã xuống trên cái mái bằng ở phía sau. Tôi cho rằng hành động lắng nghe những lời nói của tôi trong một tình huống như thế này đã là nằm ngoài phép tắc cư xử của một hiệp sĩ hợp nhất. Bên trong cô ấy, lý trí thúc đẩy cô kết liễu mạng sống của tôi trong một nhát chém chắc hẳn đang trải qua một cuộc chiến gay gắt chống lại mong muốn có thêm hiểu biết.

Dường như đã hạ quyết tâm, Alice rốt cuộc cũng từ từ hạ eo xuống và nói với tư thế ngồi nghiêm trang.

“…Nói đi. Nhưng hãy lưu ý rằng… nếu ta nhận thấy bất kì sự giả dối nào trong những lời nói của ngươi, ta sẽ chém chết ngươi ngay đấy…”

Nghe cái giọng trầm và ngột ngạt đến từ Alice, tôi hít một hơi thật sâu và thu hết dũng khí trong lòng mình trước khi gật đầu cộc lốc.

“…Cứ việc. Nếu cái quyết định chém chết tôi thực sự đến từ cô. Nếu muốn hỏi tại sao tôi lại nói vậy… thì đó là bởi vì có một chỉ thị bên trong cô, nó được truyền lại bởi một người nào khác nhưng lại ẩn giấu bên trong tâm trí cô.”

“Ngươi đang nói về nhiệm vụ của các hiệp sĩ hợp nhất đấy à?”

“Đúng vậy.”

Ngay cái lúc tôi gật đầu, đôi mắt của Alice thu hẹp lại với thái độ thù địch. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi phát hiện ra sự dao động xúc cảm yếu ớt từ sâu thẳm trong đôi mắt ấy. Đó chắc chắn chính là tâm hồn thực sự của Alice. Tôi nói tiếp với ý định dẫn dắt những lời nói của mình theo hướng đó.

“Các hiệp sĩ hợp nhất được triệu tập từ Thiên Giới bởi sứ giả của các nữ thần, Giáo Sĩ Tối Cao của Giáo Hội Chân Lý Administrator, để giữ gìn trật tự và công lý… hẳn các người cho là vậy. Tuy nhiên, những người duy nhất tin như thế là những người ở trong Thánh Đường Trung Tâm. Hàng nghìn người sống trong Nhân giới không hề cho là thế.”

“Ngươi… vừa phun ra thứ ngớ ngẩn gì vậy?”

“Cô cứ hỏi bất cứ ai là biết, cứ xuống dưới đó mà hỏi những người sống tại thủ đô. Hãy hỏi họ điều gì được ban cho các nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc tổ chức hàng năm. Họ sẽ trả lời rằng. Đó là vinh dự được bổ nhiệm làm hiệp sĩ hợp nhất của thánh đường.”

“Bổ nhiệm làm… một hiệp sĩ hợp nhất ư…? Không thể có chuyện đó được, thật là lố bịch. Ta quen rất nhiều hiệp sĩ hợp nhất, nhưng không một ai trong số đó thừa nhận mình từng là con người.”

“Ngược lại mới đúng. Không có ai chưa từng là con người cả.”

Tôi duỗi thẳng lưng và nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng hiệp sĩ, liều mình gọi tên phần người nhất định tồn tại ở sâu bên trong đôi mắt của Alice.

“Alice. Tôi tin là cô không hề nhớ gì nào về những người đã sinh ra cô ở chốn Thiên Giới hay nơi cô đã lớn lên. Kí ức đầu tiên của cô chắc hẳn là cảnh tượng Administrator đang nhìn thẳng vào cô và nói rằng cô là một hiệp sĩ thần được phái đến từ trên đó, kiểu như vậy đúng không?”

“…….”

Có vẻ tôi đã nói trúng phóc, Alice vằ nhấc phần thân trên lên một chút vừa cắn môi.

“…Đó là… bởi vì các hiệp sĩ hợp nhất khi hạ giới đã bị nữ thần Stacia phong ấn những kí ức về Thiên Giới… và sẽ được trở lại vùng đất thánh một lần nữa sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ và xóa sổ hết những sinh vật xấu xa ở Dark Territory… được lấy lại những kí ức về cha mẹ và anh chị em của mình… Giáo Sĩ Tối Cao… đã nói vậy mà…”

Giọng nói kiên quyết của nàng hiệp sĩ giáp vàng nhỏ dần và biến mất.

Ngay lúc đó, tôi hiểu ra. Từ đáy lòng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice luôn tha thiết tìm kiếm kí ức về gia đình của mình, ngay cả khi cô không tự ý thức được điều đó. Sở dĩ vì vậy mà vừa rồi cô mới phản ứng mạnh với cái tên của Selka.

Lựa chọn lời nói một cách cẩn thận, tôi tiếp tục giải thích.

“Những lời của Administrator cũng đúng được một phần. Kí ức của các hiệp sĩ đúng là đã bị phong ấn. Nhưng người làm điều đó không phải nữ thần Stacia, mà là chính Giáo Sĩ Tối Cao. Và thứ bị phong ấn không phải là những kí ức ở Thiên Giới, mà là những kí ức từ khi sinh ra và lớn lên ở Nhân Giới. Điều tương tự cũng xảy ra với các hiệp sĩ hợp nhất khác, như Eldrie chẳng hạn. Anh ta sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Bắc Đế Quốc Norlangarth, giành chiến thắng trong Đại Hội Thống Nhất năm nay, và có được vinh dự trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”

“Nói dối…! Đệ tử của ta, Hiệp Sĩ Ba Mươi Mốt, sao có thể xuất thân từ lũ quý tộc cấp cao thối nát đó được chứ…”

“Nghe đây, Eldrie gục xuống trong trận đấu của chúng tôi không phải do bị chém. Trên người anh ta không có một vết thương nặng nào cả đúng không? Đó là vì đồng đội của tôi đã nhớ ra tên thật của anh ta, Eldrie Woolsburg, và làm kích thích những kí ức bị phong ấn về mẹ của anh ta. Eldrie đã cố gắng nhớ lại mẹ mình. Nhưng dù cố đến mấy anh ta vẫn không thể làm được. Đó là lẽ tự nhiên; những kí ức đó đã bị Administrator tách ra khỏi tâm trí của anh ta và được cất giữ an toàn trên tầng cao nhất của thánh đường.”

“Những kí ức… về mẹ của cậu ta…?”

Đôi môi của Alice khẽ rung lên. Hai mắt cô rời khỏi khuôn mặt của tôi và thơ thẩn nhìn vào không khí.

“Eldrie… có một người mẹ… là quý tộc ư…?”

“Không chỉ riêng anh ta đâu. Hẳn phải có phân nửa số hiệp sĩ hợp nhất từng là các cao thủ kiếm thuật đã chiến thắng Đại Hội Thống Nhất và phần lớn trong số đó là những đứa trẻ quý tộc được huấn luyện đặc biệt về kiếm thuật từ khi còn nhỏ. Giới quý tộc giao con cái cho Giáo Hội Chân Lý để đổi lấy lượng lớn tiền bạc, của cải và đất đai. Quy luật đó đã duy trì được hơn một trăm năm rồi.”

“…Ta không thể tin được… câu chuyện của ngươi quá sức hoang đường.”

Nàng hiệp sĩ giáp vàng, người tin vào sự thánh thiện hoàn hảo của Giáo Hội Chân Lý và các hiệp sĩ hợp nhất mà không có một chút nghi ngờ nào, lắc đầu sang trái rồi phải như một đứa trẻ để bác bỏ ý niệm đó.

“Các quý tộc cấp cao của bốn đế quốc… ta không thể khẳng định rằng tất cả các quý tộc đều như nhau, nhưng chúng không thể bỏ được cái tính yếu đuối, xa hoa trong cách sống của mình. Đó là ý nghĩa cho sự hiện hữu của chúng ta, những hiệp sĩ hợp nhất tồn tại là để bảo vệ Nhân Giới. Vậy mà… ngươi dám khẳng định rằng Eldrie và các hiệp sĩ khác xuất thân từ giới quý tộc cấp cao ô uế, hết sức sa đọa… không thể có chuyện đó. Ta không thể tin được.”

“Giới quý tộc cấp cao trở nên sa đọa là vì những địa vị cao trong xã hội và các đặc quyền được cấp cho họ bởi Giáo Hội Chân Lý. Nhưng chính vì vậy mà những đứa trẻ quý tộc có thể nhận được sự giáo dục về kiếm thuật và thần thuật từ khi còn nhỏ. Ở các vùng hẻo lánh, trẻ con được ban Thiên Chức khi chỉ mới mười tuổi và chúng không thể giành ra thời gian quý báu để tập những thứ như kiếm thuật… Và những người tài năng nhất trong những đứa con nhà quý tộc đó tham dự Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc và người chiến thắng duy nhất thì được triệu tập đến Thánh Đường Trung Tâm… Alice, cô đã bao giờ gặp một nhà vô địch nào ở thánh đường chưa?

Alice ngoảnh mắt đi với vẻ hơi khó chịu trước câu hỏi của tôi và nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không… —Nhưng có nhiều tu sĩ và những đệ tử của họ sống ở các tầng dưới của thánh đường, cho nên… có thể nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất đã trở thành một trong số họ và tu luyện mỗi ngày mà…”

Không phải thế. Tôi lập tức định phủ nhận điều đó, nhưng lại chợt đóng cái miệng hơi hé của mình.

Sau khi lấy lại được thanh kiếm quý báu của mình ở tầng thứ ba của thánh đường mà không gặp phải bất cứ tu sĩ nào, Eugeo và tôi đã vượt qua năm mươi tầng mà không vòng vèo gì cả—tuy rằng hai mươi tầng trong số đó là chúng tôi bị hai hiệp sĩ trẻ con Fizel và Linel lôi đi, vì bị tê liệt bởi nọc độc trong thanh kiếm của chúng. Tuy vậy, tôi cũng suy đoán được chúng xuất thân từ đâu.

Những tu sĩ ấy có lẽ chỉ làm khổ sai cho Giáo Hội Chân Lý ở các tầng dưới của thánh đường, đa phần trong số họ hẳn không được nhận vào từ bên ngoài mà sinh ra và lớn lên ngay trong giáo hội. Như Fizel và Linel chẳng hạn. Từ cách nhìn của Administrator thì điều đó cũng giống như sản xuất các đơn vị chức năng từ bên trong tòa tháp vậy.

Chắc chắn Alice không biết gì về mặt tối của giáo hội. Cũng không cần phải đề cập đến chủ đề đó vào lúc này và tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho cô ấy.

“Không, cô đã gặp họ, những nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất. Chỉ là cô không nhận thức được thôi. Kí ức của hiệp sĩ hợp nhất các cô không chỉ bị sửa đổi bởi bàn tay của Administrator trong “Nghi lễ Tổng Hợp”.. mà còn cả sau khi trở thành hiệp sĩ nữa.”

“Hoang đường!”

Alice hét to cùng với khuôn mặt ngẩng lên.

“Không thể như thế được! Không thể có chuyện Đấng Giáo Sĩ Tối Cao lại làm một việc tầm thường như vậy với kí ức của…”

“Bà ta đã làm đấy!”

Tôi cũng hét lên đáp lại.

“Sau cùng thì, tất cả các cô không chỉ không có bất cứ một kí ức về những nhà vô địch của đại hội… mà còn cả các tội phạm đã bắt giữ cơ mà!”

“T..Tội phạm…?”

Alice cau mày và mím miệng lại một lần nữa. Nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô dưới những ánh sao, tôi đột ngột dứt khoát.

“Đúng vậy. Cô đưa tôi và cộng sự của tôi từ Học Viện Tu Kiếm tới thánh đường bằng con phi long. Cô vẫn còn nhớ điều đó chứ?”

“…Sao ta quên được chứ. Hai tên các ngươi là những tên tội phạm đầu tiên ta được lệnh bắt về.”

“Nhưng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Deusolbert Synthesis Seven đã không nhớ gì về cô. 8 năm trước đây…”

Sau khi ngập ngừng một chút, tôi thu hết can đảm lại và nói ra «cái tên đó».

“…Ông ta đã đưa tới đây bằng chính đôi tay mình từ làng Rulid ở khu vực ngoại ô phía Bắc, một Alice nhỏ tuổi.”

Khuôn mặt của Alice tái nhợt hơn cả bức tường đá cẩm thạch sau khi cô nghe những lời tôi nói. Đôi môi của cô nhợt nhạt, run rẩy và thốt ra những tiếng lẩm bẩm khô cằn.

“Ngôi làng Rulid… ta được sinh ra ở đó ư…? Deusolbert-dono đã bắt ta đi như một tội phạm ư…? Tức là ta đã từng phạm phải một trong những điều cấm kị… ý ngươi là vậy phải không…?”

Tôi khẽ gật đầu trước giọng nói ngập ngừng của cô ấy.

“Đúng vậy. Trước đó, tôi đã nói rằng một nửa số Hiệp Sĩ Hợp Nhất là những người chiến thắng trong Đại Hội Thống Nhất, phải không? Một nửa còn lại là những người được đưa đến Thánh Đường như các tội phạm. Những ai có đủ ý chí mạnh mẽ để chống lại Danh Mục Cấm Kỵ sẽ bộc lộ sức mạnh vô song sau khi họ trở thành hiệp sĩ. Administrator hẳn đã bắn một mũi tên trúng hai đích, biến những con người đó thành những con tốt của mình, nhằm khuyếch trương quyền lực của Giáo Hội …Còn về cô.”

Alice có thể chấp nhận hoặc bỏ ngoài tai những lời nói của tôi. Đây quả là một thời điểm quan trọng.

Tôi nhìn nàng Hiệp Sĩ Hợp Nhất với ánh mắt đăm chiêu hết sức có thể. Ngồi thụp xuống tảng đá trên cái mái bằng và co vai lại một cách khổ sở, Alice quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt nhắm nửa như thể đang đợi một sự thật nào đó về mình.

“Tên thật của cô là Alice Schuberg. Sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ mang tên Rulid tại một vùng hẻo lánh ở phía Bắc, nằm tại chân của Dãy Núi Tận Cùng. Cô bằng tuổi Eugeo… đồng đội của tôi, nên chắc hẳn cô phải 19 trong năm nay. Cô bị đưa tới Thánh Đường 8 năm trước, điều đó có nghĩa là sự việc xảy ra khi cô mới 11. Cô đi thám hiểm hang động trải dài Dãy Núi Tận Cùng cùng với Eugeo… rồi sau khi thoát ra, cô đã hơi vượt quá nó, vượt quá biên giới giữa Nhân Giới và Dark Territory. Nói cách khác, điều cấm kị mà cô đã phạm phải là «Xâm phạm vào Dark Territory». Cô không lấy cắp bất cứ thứ gì hay làm thương bất cứ ai…không, thay vào đó, cô còn giúp một Hắc Hiệp Sĩ bên rìa cái chết…”

Nói đến đó, tôi mím miệng lại.

Eugeo từng miêu tả Alice cho tôi chi tiết đến vậy sao…?

Chắc chắn là vậy rồi rồi. Sao tôi có thể biết chính xác toàn bộ mọi thứ của 8 năm về trước được, khi mà tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy trong Underworld khoảng 2 năm trước đây. Nhưng bất chấp điều đó, tôi có thể nhìn thấy rất rõ trong tâm trí mình cảnh Hắc Hiệp Sĩ vừa rơi xuống vừa vẽ ra một vệt máu dài còn Alice thì chạy ra phía đó, như thể tôi đã tự mình chứng kiến nó vậy. Có vẻ tôi còn có thể tái hiện âm thanh khi đôi tay Alice chạm vào mặt đất đen như mực của Dark Territory từ sâu trong đôi tai của mình.

Khung cảnh mà tôi tưởng tượng ra từ câu chuyện của Eugeo chắc hẳn phải trộn lẫn với một số kí ức thực tại mà tôi không để ý đến. Tôi ngẩng mặt lên, thuyết phục bản thân mình như vậy, nhưng có vẻ Alice không thể làm tâm trí bình tĩnh được trước những lời nói ngắt quãng, gượng gạo của tôi. Đôi má xanh xao của cô khẽ rung lên và một giọng nói yếu ớt, gần như là không thể nghe thấy được, phát ra.

“Alice Schuberg … Đó là, tên ta…? Rulid…. Dãy Núi Tận Cùng…. Ta không nhớ được gì cả…”

“Đừng ép bản thân mình phải nhớ ra, cô sẽ giống như Eldrie đấy.”

Tôi bối rối ngắt quãng những lời nói của Alice. Sẽ thật hỗn loạn nếu «Module Kính Thần» của Alice trở nên không ổn định và làm cô bất động như trường hợp của Eldrie, khiêu khích các hiệp sĩ khác đến kéo cô về khi nhận thấy sự bất thường. Tuy vậy, Alice nhìn chằm chằm vào tôi với một đôi mắt đã ổn định lại một chút và nói một cách kiên quyết ngay cả khi giọng nói của cô có chút run run.

“Sao ngươi có thể nói vậy khi đã tiết lộ nhiều đến thế chứ. Ta…muốn biết tất cả mọ. Ta chưa tin những lời nói của ngươi… nhưng ta sẽ quyết sau khi ngươi nói hết những gì phải nói.”

“…Được rồi. Chỉ là, có vẻ tôi không biết nhiều đến thế về con người cũ của cô đâu. Cha cô tên là Gasupht Schuberg, và là trưởng làng Rulid. Không may là, tôi không biết tên mẹ của cô, nhưng như tôi nói trước đó, cô có một đứa em gái. Tên cô bé là Selka và cô bé là một tu sĩ tập sự phục vụ trong nhà thờ ở Rulid, kể cả đến bây giờ cũng nên. Tôi từng nói chuyện với Selka khi còn được chăm sóc ở nhà thờ cách đây 2 năm. Cô bé là một đứa trẻ ngoan, là người luôn ngưỡng mộ chị gái của mình…cô vẫn còn trong tâm trí của cô bé sau khi bị đưa đến Thánh Đường. Rõ ràng cô cũng từng là một tu sĩ học việc khi còn sống ở Rulid và được coi là một thiên tài trong lĩnh vực Thần Thuật. Cô bé đã nỗ lực hết mình để theo kịp bước chân của chị gái mình, để trở thành một sơ tuyệt vời.”

Alice không phản ứng gì ngay cả khi tôi đã nói hết tất cả.

Sự run rẩy ở cô trước đó đã ngừng lại và khuôn mặt trắng như sứ của cô không có một sắc thái nào cả. Có thể là cô đang cố gắng nhớ lại từ sâu cùng trong ký ức của mình rất nhiều cái tên mà tôi đã nói, nhưng có vẻ không có một cơ hội thành công nào ở đây.

—Vậy là vô vọng sao…

Tôi tự nhủ trong lòng mình. Tôi nghĩ rằng có thể làm thức tỉnh một số ký ức, kể cả khi «Mảnh Vỡ Ký Ức» đã bị lấy mất, nếu tôi từ từ cung cấp thông tin cho cô ấy khi cô ở trạng thái bình tĩnh —nhưng có lẽ, phong ấn mà Administrator gắn vào có một sức mạnh nằm ngoài dự tính của tôi.

Tôi đoán người duy nhất có thể đưa Alice trở về với chính mình là Cardinal cùng với quyền giám sát viên của cô ấy. Điều đó gắn liền với việc thu hồi Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice được cất giấu an toàn bởi Administrator tại một nơi nào đó.

Đôi môi của Alice mấp mé, khẽ phát ra một âm thanh ngắn.

“Selka.”

Và rồi, thêm lần nữa.

“Selka…”

Lần này, đôi mắt màu xanh đậm hướng về phía bầu trời đầy sao ở phía trên.

“…Ta không thể nhớ được. Cả khuôn mặt lẫn giọng nói của cô bé. Nhưng… đây không phải lần đầu tiên ta gọi cái tên này. Miệng, cổ họng của ta… trái tim của ta, chúng nhớ.”

“…Alice.”

Tôi nín thở và kêu lên, nhưng như thể sự tồn tại của tôi không còn nằm trong đôi mắt của Alice nữa, cô vẫn tiếp tục thì thầm trong lặng lẽ.

“Chúng đã gọi nó không biết bao nhiêu lần. Ngày ngày, đêm đêm…. Selka… lka…..”

Tôi nhìn chăm chăm vào Alice khi sự ngờ vực của cô ấy chuyển thành một dạng chất lỏng trong suốt, hình thành những chuỗi hạt, ứa ra trên hàng mi của cô, lấp lánh dưới những ánh sao. Nước mắt cô không ngừng chảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống viên đá cẩm thạch giữa tôi và Alice.

“Đấy là sự thật, phải không… ta có một gia đình… Một người cha và một người mẹ… và một đứa em gái cùng máu mủ… ở đâu đó dưới những bầu trời đêm này…”

Giọng nói ấp úng đó cuối cùng cũng biến thành một tiếng nấc yếu ớt.

Tôi đưa bàn tay phải của mình ra theo bản năng nhưng bị Alice gạt đi cùng với tấm lưng của cô.

“Quay đi chỗ khác!”

Hét lên với một giọng đẫm lệ, Alice thúc tay phải vào ngực của tôi một cách thô bạo và liên tục lau nước mắt của mình với tay trái. Nhưng những giọt nước mắt ấy đã không ngừng lại, rốt cuộc thì nàng hiệp sĩ chỉ còn biết ôm đầu gối và gục mặt xuống, đôi vai nàng bắt đầu run lên bần bật.

“Uu…. ughh… uuu…”

Trước khi tôi nhận ra, thứ gì đó chợt xóa nhòa đôi mắt mình khi nhìn cô Hiệp Sĩ Hợp Nhất khóc nức nở với tiếng kêu khó nhọc.

Mình sẽ—

Mình sẽ đánh bại Administrator và đưa Alice trở về với quê nhà của cô ấy.

Một lần nữa thu hết quyết tâm của mình lại, tôi cuối cùng cũng nhận ra lý do đằng sau những giọt nước mắt muộn màng dâng lên trong đôi mắt mình.

Kể cả nếu mọi thứ đi theo đúng kế hoạch, cuộc gặp mặt với Selka ở làng Rulid cũng sẽ không đẫm nước mắt như thế này. Thời điểm cô lấy lại được ký ức bị phong ấn của mình, Alice sẽ nhớ lại được những ngày tháng cô đã cùng với Eugeo và Selka ở làng Rulid, và nhiều khả năng sẽ quên đi những năm tháng làm Hiệp Sĩ Hợp Nhất cho Giáo Hội.

Nói cách khác, tính cách này, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice sẽ tan biến.

Mọi thứ sẽ trở về đúng như cũ. Mặc dù cố thuyết phục bản thân như vậy, nhưng tôi vẫn không thể ngăn bản thân mình khỏi thương hại nàng hiệp sĩ đang khóc nức nở với tầm lưng cuộn tròn như một đứa trẻ.

Thật đáng thương và vô vọng cho Alice Synthesis Thirty khi phải không ngừng mong mỏi từ tận đáy lòng mình hơi ấm của gia đình, thứ cô đã đánh mất và vụt khỏi tầm với của mình trong suốt nhiều năm sống ở Thánh Đường.

Phải mất một lúc những tiếng khóc dữ dội mới ngớt dần rồi trở thành những tiếng khóc thút thít.

Về mặt khác thì tôi cũng đã lau khô xong dòng nước mắt chảy từ 2, 3 phút trước rồi chuyển sang suy nghĩ về kế hoạch của chúng tôi từ giờ trở đi.

Đa số ý tưởng mà tôi có thể nghĩ ra đến giờ sẽ như thế này.

Chúng tôi sẽ tiếp tục leo tường khi mặt trăng lên và trở vào trong tòa tháp từ tầng 95. Phần nào tránh được cái kế hoạch phải chiến đấu với Alice ở đó, chúng tôi sẽ tái ngộ với Eugeo. Cho dù có phải sử dụng con dao găm được làm tỉ mỉ bởi Cardinal mà cậu ta đang giữ hay không, thì sẽ phụ thuộc vào tình trạng của Alice.

Sau đó, chúng tôi sẽ phải đánh bại trở ngại lớn nhất của mình, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One, hoặc là thuyết phục ông ta— thật là một sự trợ giúp lớn nếu Eugeo đã đánh bại ông ta, nhưng tôi nghĩ rằng kì vọng như thế là quá nhiều—rồi xông vào tầng cao nhất của Thánh Đường, nơi kẻ thù cuối cùng của chúng tôi, Administrator, đang ngủ.

Chúng tôi hạ gục Giáo Sĩ Tối Cao trong khi bà ta đang ngủ, lấy «Mảnh Vỡ Ký Ức» của Alice được cất giấu ở chỗ nào đó trong phòng, rồi trả lại tính cách cùng với ký ức cho cô ấy.

Cuối cùng, tôi sẽ thiết lập liên lạc với nhân viên của Rath trong thế giới thực qua bảng điều khiển hệ thống để yêu cầu họ duy trì Underworld hiện tại và ngừng các «giai đoạn nạp thử nghiệm» sắp tới — nói cách khác, ngừng cuộc xâm lăng đến từ Vùng Đất Bóng Tối…

Đó là một chuỗi nhiệm vụ cực kì khó khăn làm tôi thấy nản dù chỉ nghĩ về nó. Tôi không thể làm gì khác ngoài nghĩ về tỉ lệ thành công của chúng chỉ ít hơn 50, không, 30%.

Tuy vậy, tôi không thể cứ dậm chân tại chỗ được nữa. Một khoảng thời gian dài, 2 năm trong Underworld, không, có lẽ là dài nhất kể từ cái ngày tôi đăng nhập vào trò chơi tử thần, SAO, thay vào đó, đó có thể là tất cả đối với tôi để được gặp những con người mới như Eugeo, và để có một lý do để bảo vệ họ.

Kayaba Akihiko đã nói điều này trong khi nhìn vào sự sụp đổ của Aincrad trên bầu trời hoàng hôn đỏ thẫm. Rằng ông ta muốn tạo ra một thế giới khác. Tôi không dự tính sẽ kế thừa mục đích của người đàn ông đó, nhưng thứ được gán mác một «thế giới khác» đang hiện ra ngay trước mắt tôi.

«The Seed» được truyền lại cho tôi bởi một bản sao tính cách của Kayaba, đã làm không biết bao nhiêu thế giới VR nảy mầm và nở rộ trong thế giới thực. Dù là ngẫu nhiên hay không thể tránh khỏi, các Lightcube lưu trữ linh hồn của Eugeo và những cư dân khác trong Underworld tương thích với cốt lõi The Seed. Nếu tôi cố tìm một thứ gì đó quan trọng từ sự cố SAO, vượt qua những gì Kayaba đã cố gắng để đạt được—tôi chắc chắn sẽ tìm thấy nó ở đây, trong Underworld này; đó là những gì tôi cảm nhận được.

Tôi đã không còn đường lui. Sau tất cả, tôi đã tiến gần nhường này so với cái đích, tầng cao nhất của Thánh Đường Trung Tâm, dành ra toàn bộ 2 năm kể từ khi tôi tỉnh dậy ở khu rừng phía nam của Rulid.

Tuy nhiên, đó là khi tôi phải thực sự quan tâm tới thứ mà tôi không thể lờ đi được nữa, dẫu cho nó có vô nghĩa nhường nào.

Tôi nghi ngờ việc mình có thực sự muốn hoàn thành hết những mục tiêu từ tận đáy lòng mình; đó là thắc mắc duy nhất của tôi…

“Ngươi nói điều này đôi lần trước đây rồi, phải không?”

Ôm đầu gối và nhắm mắt lại, Alice đột nhiên lẩm bẩm như vậy.

Tôi tạm ngừng các ý nghĩ phức tạp, rối ren và ngẩng mặt lên. Một giọng nói yếu ớt nghe vẫn buồn bã đến chỗ tôi.

“Sau khi bức tường của tòa tháp bị phá vỡ và chúng ta bị ném ra ngoài… ngươi nói rằng ngươi đã lên kế hoạch cho cuộc nổi dậy này để sửa những lỗi lầm của Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính và bảo vệ Nhân Giới.”

“Ừ… Đúng vậy.”

Tôi gật đầu với mái tóc vàng rủ xuống lưng của Alice. Cô hiệp sĩ từ từ mấp mé làn môi sau một vài giây im lặng.

“…Ta chưa tin hẳn mọi thứ ngươi nói. Tuy nhiên, có vẻ đúng là những bức tượng minion từ Vùng Đất Bóng Tối được đặt ở phần tường ngoài của tòa tháp… và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất không phải đến từ Thiên Giới, mà được tập hợp từ Nhân Giới với kí ức bị phong ấn. Nói cách khác… Ta không thể phủ nhận việc Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính đã lừa dối chúng ta, những tôi tớ trung thành…”

Tôi nín thở và chăm chú lắng nghe những lời nói của Alice.

Các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, với ký ức bị gỡ bỏ và bị gài vào Fluctlight của mình một Module Kính Thần, sẽ trở nên trung thành tuyệt đối với Administrator. Thực tế, dù Eugeo và tôi có cố gắng thuyết phục họ thế nào đi chăng nữa, không một Hiệp Sĩ Hợp Nhất nào từ trước đến nay chúng tôi đã gặp có thể lên tiếng nghi ngờ Giáo Hội.

Với sự suy xét đó trong tâm trí của mình, thật sự sốc khi Alice có thể nói ra những gì vừa nghĩ. Có phải cô thực sự có thứ gì đó mà những Fluctlight Nhân Tạo khác không có? Tôi nhìn chằm chằm mà không gây ra tiếng động, nhìn cô hiệp sĩ giáp vàng tiếp tục thì thầm trong khi giữ hai chân mình đứng thẳng.

“Nhưng mặt khác, mệnh lệnh ban đầu Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính ban cho Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng ta là ngăn cản cuộc xâm lăng từ Dark Territory. Ngay cả bây giờ, hơn 10 hiệp sĩ đang chiến đấu trên những con rồng của họ tại Dãy Núi Tận Cùng. Nếu Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính không lập nên Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn, Nhân Giới có thể đã bị tấn công bởi các lực lượng bóng tối.”

“Điều đó…”

—Tuy nhiên, thế giới đáng ra không phải như thế.

Nguồn lực lớn mạnh độc nhất của Hiệp Sĩ Hợp Nhất, hay nói cách khác, điểm kinh nghiệm, là thứ ban đầu được trao cho nhiều người dân. Như những gì Eugeo và tôi đã làm ở hang động phía Bắc, những cư dân trên thế giới sẽ giương kiếm lên theo cách riêng của mình và chiến đấu lại cuộc xâm lăng của những chiến binh golbin, để trở nên mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, Administrator đã lấy đi khả năng ấy của họ.

Tuy nhiên cô ấy sẽ không hiểu kể cả nếu tôi có nói điều đó lúc này. Quay mặt về phía tôi, Alice, người vừa không nói lên lời, phát ra một giọng mềm mại mà từ tốn.

“Ngươi nói ngôi làng mang tên Rulid, nơi ta sinh ra và lớn lên… và là nơi cha mẹ và em gái của ta sinh sống đến bây giờ, nằm ở ranh giới phía Bắc, dưới chân của Dãy Núi Tận Cùng. Nói cách khác, nó sẽ bị tàn phá đầu tiên một khi cuộc xâm lăng từ Dark Territory bắt đầu. Chính xác thì ai sẽ bảo vệ toàn bộ vùng đất hẻo lánh, bao gồm Rulid, kể cả khi hai người các ngươi đánh bại toàn bộ các Hiệp Sĩ Hợp Nhất và kề con dao lên cổ họng của Giáo Sĩ Tối Cao? Đừng nói với ta rằng hai ngươi định tự mình tiêu diệt toàn bộ thế lực bóng tối?”

Những giọt nước mắt trên đôi mắt cô vẫn chưa khô hết, nhưng giọng nói thực sự kiên quyết của Alice đã khiến tôi không thể trả lời ngay lập tức. So với quyết tâm bảo vệ Nhân Giới hiện rõ lên trong Alice, tôi vẫn còn giấu kín quá nhiều thứ.

Kìm nén thôi thúc thú nhận mọi thứ tại đây—bao gồm việc đây thực sự chỉ là một thế giới nhân tạo, tôi mở miệng.

“Vậy đổi lại hãy để tôi hỏi… cô có thực sự tin Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn đã chuẩn bị đầy đủ và có thể đẩy lùi một cuộc tổng tấn công từ các thế lực của Dark Territory mà không có ít nhiều nghi ngờ?”

“………”

Lần này Alice là người không nói lên lời. Tôi nhìn trở lại về bầu trời đêm phía trước rồi tiếp tục nói trong khi lục lại ký ức của 2 năm trước.

“Có phải tôi từng nói mình cùng với đồng đội chiến đấu với một đội golbin xâm nhập từ Dark Territory? Ngay cả đối với các tên Golbin, binh lính yếu nhất của các thế lực bóng tối, cũng có một lượng kiếm kĩ và sức mạnh hung bạo đáng sợ. Có hàng tá bọn chúng ở Dark Territory và trên hết, có đầy các Hắc Hiệp Sĩ cưỡi trên những con rồng như các cô và các Hắc Thuật Sư với những minion của mình, phải không? Nếu tất cả bọn chúng tổng tấn công, kể cả tất cả các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cùng xông lên, với sự hậu thuẫn của Administrator, các người sẽ không thể phòng thủ hoàn toàn với một đội quân nhỏ như vậy.”

90% chỗ đó được truyền lại bởi Cardinal, nhưng có vẻ Alice cũng nghĩ như vậy và không trả lời ngay lập tức như mọi khi. Một khoảng ngắn trôi qua trong im lặng trước khi một giọng đau khổ được nặn ra, cô cúi mặt xuống.

“…Đúng vậy…thậm chí oji-sama… Hiệp Sĩ Bercouli dường như cũng có những lo âu tương tự trong đáy lòng mình. Đội quân tinh nhuệ của Dark Territory đã vào khoảng con số chục nghìn, và nếu tất cả bọn chúng hành quân qua «Đại Đông Môn», một mình Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn có lẽ sẽ không thể giữ chân chúng lại, ông ta nói thế… — nhưng ngay cả như vậy, sự thật là Nhân Giới không còn ai có khả năng chiến đấu đáng gờm ngoài chúng ta. Ngươi từng nói rằng những đứa trẻ đến từ tầng lớp quý tộc được rèn luyện kĩ năng dùng kiếm và các Thần Thuật từ rất sớm, nhưng chúng lại chỉ theo đuổi cái đẹp của một đòn đơn kích, hầu như không thể cầm cự trong một trận chiến thật sự. Rốt cuộc thì không còn một lựa chọn nào khác cho những Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng ta ngoài chiến đấu trên những con rồng của mình, tin tưởng vào sự bảo hộ của 3 nữ thần. Ta tin rằng ngươi hiểu tình hình mà, phải không?”

“Đúng như cô nói… Nhân Giới giờ đây có lẽ không còn ai có khả năng chiến đấu với các thế lực bóng tối ngoài các Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”

Tôi cẩn thận trả lời, mắt vẫn hướng về phía trước.

“Nhưng đó là hậu quả được tạo ra bởi dục vọng của Administrator. Bà ta sợ một sức mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát tuyệt đối của mình nổi lên giữa Nhân Giới. Chính xác đó là lý do bà ta tập hợp những nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất và những kẻ phạm phải Danh Mục Cấm Kỵ, phong ấn ký ức của họ, và biến họ thành những hiệp sĩ trung thành. Nói cách khác, Administrator không tin những con người trong thế giới này, dù chỉ một chút… ”

“…..!”

Dường như Alice vừa thở dốc. Nhưng cô không lập tức bác bỏ như mọi khi. Cầu nguyện những lời nói của mình sẽ chạm tới trái tim cô, tôi tiếp tục cường bồi thêm những lời nói của mình.

“Nếu Giáo Sĩ Tối Cao đặt niềm tin vào những người dân sống ở Nhân Giới và hình thành một quân đội được trang bị tốt, cho họ được huấn luyện đầy đủ, một quân lực tương đương với Dark Territory sẽ tồn tại ở Nhân Giới vào lúc này. Tuy nhiên, bà ta đã không làm vậy. Bà ta để cho các tầng lớp quý tộc thượng lưu, đáng lẽ phải là những kẻ đầu tiên cầm kiếm lên và chiến đấu, lại có một cuộc sống nhàn nhã, buông thả, để rồi tâm trí của chúng trở nên mụ mẫm… Như hai kẻ mà Eugeo và tôi đã phải vung thanh kiếm của mình lên ở Học Viện Kiếm Thuật.”

Vụ việc Raios Antinous và Humbert Zizek lăng nhục Tizei và Ronye xảy ra chỉ mới xảy ra 2 ngày trước. Nếu quá trình nạp thử nghiệm xảy đến mà không có bất cứ một thay đổi nào trong tình hình này, Nhân Giới sẽ phải đối mặt với cuộc tổng tấn công từ Dark Territory, vô số thảm kịch sẽ xảy ra.

“Tuy nhiên… chưa hẳn đã mất hết mọi thứ. Vẫn còn thời gian trước khi các thế lực của Dark Territory tiến tới, dù tôi không biết là một hay hai năm… nếu Nhân Giới cố gắng hết sức mình tạo dựng một đội quân lớn cho đến lúc đó…”

“Những thứ như vậy sẽ không bao giờ xảy ra!”

Cuối cùng Alice cũng thốt lên.

“Không phải chính ngươi đã nói vậy sao? Rằng những tên quý tộc trong thế giới này thối nát biết chừng nào?! Ngay cả khi có mệnh lệnh cầm kiếm lên vì cuộc chiến sắp bắt đầu, bốn hoàng tộc và những tên quý tộc chắc chắn sẽ chỉ giả vờ vâng lệnh trong khi bảo vệ mạng sống và của cải của chúng!”

“Ừ, chắc chắn rồi, hầu hết những tên quý tộc không có dũng khí chiến đấu với thế lực bóng tối. Nhưng một phần trong số các quý tộc vẫn giữ được sự kiêu hãnh của một quý tộc và xen kẽ rất nhiều giữa những quý tộc cấp thấp cùng với những người dân có ý chí bảo vệ gia đình, thị trấn của họ… và cả thế giới này bằng mọi giá. Nếu số lượng lớn các trang bị tích lũy trong tòa tháp này được phân phối cho tất cả bọn họ và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất dạy họ cách tăng cường các kiếm kĩ và Thần Thuật, không phải không thể xây dựng một đội quân lớn trong vòng một năm.”

“Những người… dân…?”

Tôi gật đầu với Alice, người đang sửng sốt lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Thậm chí nếu cô không ép họ mà chỉ chiêu mộ những quân tình nguyện, tôi chắc chắn là cô có thể tập hợp được một lượng kha khá. Ý tôi là, đã có các quân đoàn bảo vệ thi trấn và làng mạc ở khắp mọi nơi. Nhưng… nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, sẽ không có một cơ hội nào để thực hiện nó.”

“…….Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính….sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó….”

“Phải rồi. Chắc cũng không thể vòng vo với bà ta được. Sau cùng, đội quân mà Administrator không thể bắt ép trung thành với mình sẽ trở nên sợ bà ta như sợ các thế lực bóng tối vậy. Nói tóm lại, điều đó dẫn đến một kết luận. Chúng ta chỉ có thể triệt hạ tầm kiểm soát tuyệt đối của bà ta, Administrator, và tận dụng tối đa thời gian ít ỏi còn lại để dựng lên một hàng phòng thủ có khả năng chống lại cuộc xâm lăng sắp tới.”

Nói những thứ như vậy bên cạnh cô ấy, tôi không thể không cảm thấy một sự hoài nghi lớn.

Tổ chức tạo ra Underworld và tiến hành thí nghiệm vĩ đại này, «Rath», rõ ràng có quan hệ mật thiết với Kikuoka Seijirou, một thành viên năng động của Lực Lượng Phòng Vệ. Trong trường hợp đó, mục tiêu của thí nghiệm có liên quan chặt chẽ đến nỗi không lẫn đi đâu được tới quốc phòng ở thế giới thực. Tôi có thể tưởng tượng cách họ sử dụng các Fluctlight Nhân Tạo, như Eugeo và Alice, để kiểm soát vũ khí chẳng hạn.

Mặc dù tôi hoàn toàn không thể chấp nhận một điều như vậy, mới đây tôi lại đề nghị chúng ta phải huấn luyện hàng chục nghìn người trong Nhân Giới thành các binh lính.

Không biết một chút gì về những suy nghĩ đáng hổ thẹn bên trong tôi, Alice mím môi lại, có thể là vì một lí do nào đó tách biệt so với tôi.

Cô nàng chắc đang phải cân nhắc giữa lòng trung thành của mình với Giáo Hội Chân Lí khắc sâu trong tâm trí mình và những lời nói của một kẻ xâm nhập mà cô đã tự mình bắt giữ. Dù với biểu hiện nghiêm túc, Alice chắc đang phải trải qua những xung đột và đau khổ hơn những gì tôi tưởng tượng trong trái tim cô.

Không lâu sau—

Một lời nói cụt ngủn đến chỗ tôi, lướt trên những ngọn gió đêm.

“….Ta có thể gặp họ chứ?”

“Eh…?”

“Nếu ta hợp tác với ngươi… và lấy lại ký ức bị phong ấn của mình, ta có thể lại gặp Selka… em gái của mình chứ?”

Tôi cắn mạnh răng hàm của mình xuống trong khoảnh khắc đó.

Một cuộc gặp. Một cuộc gặp với cô bé sẽ không phải là một vấn đề gì cả. Nhưng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK