Cuối cùng bọn họ cũng đã may xong và phân phát tất cả y phục mới cho tất cả mọi người. Riêng Hàn Thiên lại nhận được hai bộ, khi hắn muốn cảm ơn thì tiểu cô nương Hạ Chỉ Lam đã hất cằm, bắt chước thái độ của Tạ Tú Anh, chống nạnh hai tay mà dõng dạc nói
-- Nếu huynh còn làm hỏng bộ y phục nào nữa thì muội không bao giờ may thêm cho huynh bộ khác đâu đấy!!
Làm hắn bật cười. Cuối cùng thì Thất Tịch cũng đến, dưới phố khắp nơi treo đèn kết hoa, có thêm bao nhiêu là sạp hàng, nào là thức ăn, nào là đồ chơi. Hôm nay là ngày ông lão tốt bụng kia cười tươi nhất bởi vì kẹo hồ lô ông bán vẫn chưa hết buổi sáng đã bị mua sạch sẽ làm ông phải làm mẻ thứ hai cho buổi chiều. Mà ở ngôi chùa mà đám trẻ mồi côi sống tạm cũng là một mảnh tất bật. Hôm nay không ai đi làm cả, tất cả đều ở nhà và vâng theo sự sai bảo của Tần Dạ, bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa.
-- Này, Phong đại ca! Bọn huynh vẫn chưa vặt lông xong mấy con gà đó à?! - tiếng Tần Dạ vọng ra ngoài từ phòng bếp. Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là tiếng cục ta cục tác của mấy chú gà đang làm khổ đám nam tử.
-- Tránh ra!! Tránh ra!!! Nước sôi!! Nước sôi tới đây!! - tiếng la to của Lục Lăng làm cả đám có nhiệm vụ cắt tiết gà hoảng hồn, vội vã cắt tiết vài con rồi đem nhúng nước sôi, bàn giao lại cho đám khác vặt lông còn mình thì chạy theo phụ bắt lại mấy con khác đang cố gắng chạy trốn. Mảnh sân phía sau của ngôi chùa thế mà loạn hết cả lên. Phong Hà nằm phơi nắng trên mái nhà, nghe những âm thanh nhốn nháo bên dưới mà miệng không nhịn được khẽ nhướng lên.
-- Trông người khá vui vẻ nhỉ, tiểu thư? - Thanh Ảnh vẫn là bộ dáng uể oải thường ngày, buồn chán không có gì làm. Phong Hà khẽ nhướng mày nhìn bộ dáng không có việc gì làm kia mà tính kế
-- Vậy sao? Trông ngươi như không có việc gì làm, hay để ta cho ngươi vài việc để làm nhé! - nàng từ từ đứng dậy, đối diện với hắn mà tươi cười một cái làm Thanh Ảnh đột nhiên đổ mồ hôi hột. Thân thể đột nhiên bắn nhanh ra xa cả chục trượng, cười gượng nói.
-- Aaa! Ta quên mất lão thừa tướng có nhờ ta làm một việc quan trọng... Ta đi trước đây! - nói xong lập tức phi thân chạy biến. Phong Hà nhìn thân ảnh hắn dần biến mất thì mới mở miệng mắng một câu
-- Đồ nhát gan! - nàng hừ mũi, lại định tiếp tục phơi nắng nhưng lại nghe được một trận cãi vã nho nhỏ.
-- Tiểu Thiên.... Vậy có được không? Ta.. Ta...
-- Ca! Không phải ca đã nói sẽ tin tưởng đệ sao? Cứ vào đi, không sao đâu!
-- Nhưng...
-- Ôi da! Xem chúng ta có ai đến thăm này! - đôi huynh đệ đang đùng đẩy nhau vừa nghe tiếng nói vang lên liền giật mình, ngước mắt nhìn. Phong Hà nhoẻn miệng cười nhìn vị nam tử khá quen thuộc đang được Hàn Thiên đẩy vào. Không ngờ là vị chủ tiệm lười biếng nọ. Bây giờ trông hắn sửa soạn trông khá bảnh trai đấy chứ.
-- Phong Hà!
-- Là ngươi? - cả hai cùng thốt lên một tiếng sau đó cũng là nhìn nhau một hồi.
-- Ca? Huynh biết đệ ấy? - Hàn Thiên khó tin hỏi, bây giờ Phong Hà nàng vẫn còn cải nam trang, tuy Hàn Thiên hắn rất tin tưởng ca ca nhưng chuyện nàng là nữ nhi vẫn không nên để nhiều người biết đến là tốt nhất!
-- Là ca ca của Hàn Thiên... Bảo sao lần đầu ta gặp huynh lại có cảm giác khá quen thuộc. - Phong Hà cười một tiếng, thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, đứng trước mặt bọn họ. Phong Hà cảm thán một câu. Hàn Tĩnh cũng là cười gượng một tiếng, hắn cũng không ngờ tiểu hài lúc trước lại là người đệ đệ hắn muốn phụng sự.
-- Nhưng mà chuyện này để sau hẵn nói, ta phải giải quyết một số phiền toái không nên có trước đã! - lúc trước nàng đã nghi ngờ vị bằng hữu này của Hàn Tĩnh nhưng chưa có cơ hội tìm hiểu. Hôm qua khi Thanh Ảnh đi dọn dẹp đám kia đã bắt gặp hai người họ, khi về cũng là kể cho nàng vài chuyện thú vị.
-- Bạch gia nhị thiếu gia! Người tính lừa huynh đệ họ đến khi nào?
-- Cái...?! - huynh đệ Hàn Thiên cũng là một phen hốt hoảng, làm sao Phong Hà lại biết thân phận của Bạch Duệ Thần?! Lừa họ!? Rốt cuộc nàng đang nói cái gì!? Mà đương sự ở kia mặt dù cũng duy trì nụ cười tao nhã nhưng lại mang theo một chút run rẩy ở khóe môi...
-- Sao vậy? Không thừa nhận à? Có cần ta nói hết ra không? Bạch nhị gia?
-- Tiểu huynh đệ thật biết nói đùa... Ngươi nói cái gì ta thật sự không hiểu lắm...
-- Ồ?... Bí mật tiếp xúc với Vũ Đàm sơn trang, lén lút kết giao nhiều mối quan hệ lớn nhỏ khắp Thành Châu Diệp, thậm chí còn có quan hệ khá tốt đẹp với Diệp Gia và hơn hết... Tình báo tin tức của huynh đệ Hàn Thiên về thành Hoan Bắc... Ta nói không sai chứ? - Phong Hà tựa tiếu phi tiếu chầm chậm tiến đến trước mặt vị công tử áo trắng nho nhã nọ. Thu hết vẻ khiếp đảm trên khuôn mặt tuấn tú nọ, những thứ đó cho nàng biết, nàng chọc đúng tâm tư của hắn rồi. Hàn Tĩnh không tin vào tai mình nữa, đặc biệt là câu cuối cùng từ trong miệng tiểu hài này thốt ra
-- Này, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy! Tiểu huynh đệ, ngươi nói vậy là có ý gì! Tình báo? Không thể nào! Duệ Thần là người đã giúp ta bỏ trốn, sao có thể....
-- Đủ rồi Hàn Tĩnh! - Hàn Tĩnh không tin vào tai mình, Hàn Thiên cũng là như vậy. Trong lòng một nỗi sợ hãi đột nhiên dấy lên. Hàn gia đã biết hắn đang ở đâu! Hàn gia đã biết! Bọn họ đã biết! Hàn Thiên cả người run rẩy khi nghĩ về cái chết của cha và mẫu thân mình. Không! Hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ! Hắn không thể chống lại Hàn gia lúc này! Làm sao đây? Hắn không thể Phong Hà và những người khác liên lụy vào trong chuyện này được!!
-- Ca... Họ...
-- Tiểu Thiên! Không phải đâu! Không phải đâu! Bạch Duệ Thần, ngươi mau nói những điều tiểu huynh đệ này nói là giả đi! - Hàn Tĩnh bắt gặp vẻ kinh hãi trên khuôn mặt của Hàn Thiên vội vàng lay hai vai hắn, trấn an hắn rồi mang một tia hi vọng mà nhìn về vị bằng hữu mà Hàn Tĩnh hắn coi là tri kỉ. Nhưng đáp lại hắn lại vẻ trầm mặc của Bạch Duệ Thần....
-- Tiểu huynh đệ... Làm sao ngươi biết?!
-- Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi nghe! - Phong Hà kiên định nói. Bạch Duệ Thần cũng là cười, nhưng khuôn mặt lại co rúm lại như giằng xé với điều gì cuối cùng hắn vẫn nói
-- Mọi thứ tiểu huynh đệ nói đều đúng cả! Nhưng ngươi lại không biết, ta đúng là truyền thư tín tin tức của Hàn Tĩnh về Hàn gia nhưng ta chưa từng đề cập đến tiểu Thiên ở trong thư. Cho nên...
-- Cho nên ngươi mới thoải mái làm gian tế bên cạnh ta!! Bạch Duệ Thần, uổng công ta xem ngươi như tri kỉ! Ngươi vốn biết ta căm thù Hàn gia như thế nào! - Hàn Tĩnh nhận được một câu trả lời không mong muốn, sấn tới nắm cổ áo của Bạch Duệ thần mà gầm lên từng chữ.
-- Ta tất nhiên biết! Thông qua việc ngươi vừa nhận ngọc bài chứng minh thân phận người Hàn gia liền đập nát là ta đã biết! Huống hồ gì ngươi năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi Hàn gia! - Bạch Duệ Thần cũng không thua kém gì Hàn Tĩnh, giật cổ áo ra khỏi tay hắn, vuốt phẳng y phục của mình nói tiếp
-- Ta cũng là giúp ngươi thôi, Hàn Tĩnh! Cũng là giúp hai vị bá mẫu... Ta...
-- Đến đây là hết!!! - Phong Hà nhảy lên một trụ đá đằng đó, vỗ tay bôn bốp mà nói to, ngắt cuộc nói chuyện của hai tên nam nhi nọ.
-- Phong... Hà...? - Hàn Thiên lo sợ nhìn về phía Phong Hà, nhưng đáp lại ánh mắt hắn chỉ là một nụ cười tự tin.
-- Ngươi! Bạch nhị gia! Ta không tin ngươi cho nên... Rời khỏi đây ngay! - Phong Hà giở giọng nói, ánh mắt sắc bén liếc qua Bạch Duệ Thần, thu nét mặt của hắn vào trong tầm mắt.
-- Tại sao? Chỉ vì những chuyện không liên quan đến ngươi? - Bạch Duệ Thần hắn cảm thấy không thoải mái khi đối mắt với tiểu nam hài trước mắt này, cảm giác như cho dù hắn nghĩ gì đều bị nam hài này nắm thóp.
-- Không phải! Chỉ là ta không tin ngươi, nên ngươi có thể rời khỏi đây rồi!
-- ...ta phải làm gì để ngươi tin ta?! - Bạch Duệ Thần không đoán được tiểu hài này đang suy tính điều gì, nhưng hắn cảm thấy nên lấy niềm tin của tiểu nam hài này
-- Ồ... Muốn niềm tin của ta? Ngươi trả nổi cái giá không? - Phong Hà đột nhiên bật cười, Bạch Duệ Thần cũng là trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói
-- Cái giá là gì? - Bạch Duệ Thần chắc chắn đã thấy khóe môi nam hài kia khẽ nhếch, đột nhiên một làn gió lạnh như băng quét qua cổ hắn, một thanh đoản kiếm sắc lẹm đã kề cổ hắn từ khi nào.
-- Tiểu thư muốn tính mạng của ngươi thì ngươi cũng phải đáp ứng! - giọng Thanh Ảnh vang lên lượn lờ như âm hồn bất tán bên tai hắn, làm hắn đột nhiên nhận ra, thân phận nam hài trước mắt không tầm thường.... Hàn Thiên đã biết Thanh Ảnh qua lời của đám Dương Thần nên không lạ gì y nhưng Hàn Tĩnh lại không giống vậy, hắn cũng là chết sững khi thấy sự xuất hiện đột ngột của y, sau khi định thần lại liền bước lên muốn giải thoát cho Bạch Duệ Thần nhưng chưa bước lên được bao nhiêu đã thấy trước mắt ánh sáng bạc lóe qua liền chĩa về phía hắn. Hàn Thiên là vội vàng kéo hắn lại.
-- Đưa đại ca huynh đi giới thiệu mọi người đi! - Hàn Thiên vừa nghe nàng nói xong liền kéo Hàn Tĩnh vào trong sân sau phụ giúp. Còn nàng và Thanh Ảnh đưa tên Bạch Duệ Thần vào một căn phòng kín đáo.
-- Bây giờ thì được chưa? Tiểu thư phủ thừa tướng? Hay ta phải gọi ngươi là tam tiểu thư DIệp gia Thành Châu Diệp?
-- Hahaha! Đầu óc ngươi cũng không phải loại ngu ngốc nhỉ? Làm sao ngươi nhận ra thân thế của ta?- Phong Hà cười cười, tên họ Bạch này chỉ quan sát vài cái, suy đoán trong lời nói của Thanh Ảnh mà kết luận thân phận của nàng. Hơn nữa hắn lại có quan hệ rộng với nhiều nhân, nếu có hắn hỗ trợ kế hoạch của nàng thì tỉ lệ thành công sẽ được nâng lên...
-- Ta chắc chắn đã nhìn thấy mẫu khuyên tai bạc của vị huynh đài này ở phủ thừa tướng. Mà hắn lại gọi ngươi là tiểu thư! Nếu ta không lầm thì ở phủ thừa tướng chỉ có một tiểu thư đã qua mười lăm tuổi, từ đó suy ra ngươi chỉ có một thân phận, vị tam tiểu thư mà Diệp thừa tướng yêu thích mà thôi!
-- Hahaha! Không sai! - Phong Hà cho hắn một tràn vỗ tay
-- Thế... Tam tiểu thư... - Bạch Duệ Thần vừa nói ta tiếng "Tam tiểu thư" liền cảm thấy thanh đoản kiếm trên yết hầu mình kề sát lại vài li, hắn hết cả hồn vội sửa miệng.
-- ... Tiểu thư! Tiểu thư! Ta biết ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Xin ngươi bảo hắn thả ta ra đi!! - Bạch Duệ Thần tự nhiên hiểu được mức độ yêu thích của vị Diệp thừa tướng nọ đối với vị tôn nữ này, lại còn phái người đến bảo vệ nàng ta nữa chứ... Nhưng không phải....?
-- Thanh Ảnh! Đừng đùa hắn nữa!
-- Haha! Ta vốn không có đùa! Nếu hắn dám gộp chung đám người đáng chết đó với tiểu thư lại một chỗ, đừng nói ta, ngay lão thừa tướng cũng không tha cho hắn đâu! Ngươi hiểu chứ, Bạch nhị gia!? - Thanh Ảnh mặc dù đã thu kiếm những vẫn cho Bạch Duệ Thần một cái cười lạnh lẽo khiến hắn khá rùn mình. Gật đầu lia lịa như giã tỏi, lại suy ngẩm trong lời nói của Thanh Ảnh... Quả nhiên Diệp gia có vấn đề, tin tức vị tam tiểu thư này mất tích e chỉ là một bức màng che mắt....
-- Thanh Ảnh, ngươi nói như vậy là có ý gì? Cha ta cũng là người Diệp gia, sao tổ phụ lại có thành kiến với ông ấy như vậy? - Phong Hà khẽ nhíu mày hỏi
-- Lão thừa tướng vốn không giận gì Diệp đại nhân nhưng lại có thành kiến với việc tam thê tứ thiếp của ông ấy. Diệp gia từ xưa đến nay luôn theo truyền thống một vợ nên lão thừa tướng không chấp nhận việc này nhưng Diệp đại nhân cứ nhất quyết làm lại có lão phu nhân chống lưng nữa, nên mới tách ra được phủ thừa tướng mà sống ở đây. Tiểu thư không cảm thấy lạ sao? Sau khi Lam phu nhân mất, lão thừa tướng chỉ cho người cùng Diệp đại nhân dự lễ mừng thọ lão thừa tướng mà không bao giờ gặp những người khác lấy một lần?
-- Ngươi nói ta mới để ý... Hình như hằng năm cha chỉ đưa một mình ta đến dự lễ mừng thọ của tổ phụ...
-- Đúng vậy, vì mẫu thân của người, Lam phu nhân là do lão thừa tướng hứa hôn với Diệp đại nhân. Không yêu thương người mới lạ đấy! - Thanh Ảnh ha ha cười một cái. Trong đầu chợt hiện về khoảng ký ức lúc trước khi mà vị tiểu thư này bị mấy ả đàn bà kia đánh đập bắt nạt đến chết, sau đó đem ném ra khỏi Diệp gia. Hắn cũng là bị lão thừa tướng sai người đem hình phạt đến cho hắn. Hắn cắn răng ngồi mấy ngày mấy đêm trên đống vỏ gai, may mà nội lực hắn không phải loại tầm thường nếu không bây giờ hắn cũng không còn sức đâu mà đứng ở đây, hắn vận dụng công phu miệng lưỡi muốn gãy cả ra để xin ông tha tội mới thoát được nạn.
-- Haha! Nếu có cơ hội ta cũng phải đi gặp người một lần! - Phong Hà nghe xong cũng là cười. Bạch Duệ Thần nhìn hai người nói qua nói lại, cảm thấy mình như vô hình, không khỏi tức giận, nhưng hắn không đấu lại người ta, có cái gì để than vãn?
Sân sau của ngôi chùa. Khi Hàn Thiên nói mình còn có một vị ca ca, mọi người cũng là một mảnh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại hòa đồng trở lại. Nhất là Lục Lăng, hắn có vẻ rất thích Hàn Tĩnh, lúc nào cũng bám theo Hàn Tĩnh nghe y kể về quá khứ đáng xấu hổ của Hàn Thiên khiến hắn ta bạo nộ, kéo Lục Lăng qua một bên tỉ thí một trận. Làm mọi người cũng là một trận cười vui vẻ. Hàn Tĩnh từ khi gặp lại Hàn Thiên chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
-- Ca! Huynh quá đáng lắm! Tại sao lại kể cho tên đầu đất kia những chuyện đó chứ?! Làm hắn có cái trêu chọc đệ! - Hàn Thiên ngồi phịch xuống một bậc thang, cắn rốp một thứ trái cây lấy được trong bếp, lên tiếng trách móc ca ca mình.
-- Haha! Tiểu Thiên, đệ xấu hổ à?
-- Ai thèm xấu hổ chứ!! Chỉ là... -- Hàn Tĩnh thấy nét mặt của hắn rất lạ, phải nói là Hàn Tĩnh chưa nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Thiên bao giờ. Nó giống như... Giống như đệ ấy đã gỡ được khúc mắc trong lòng...
-- .... Chỉ là không quen... Khi có thêm người biết về quá khứ của mình...
-- Tiểu Thiên...
-- Ca không cần nói gì đâu! Có lẽ đệ đã nghĩ thông suốt rồi! Ca, huynh sẽ theo đệ mãi chứ?! - Hàn Thiên đột nhiên cười nhìn Hàn Tĩnh đầy vẻ trông đợi.
-- Tất nhiên rồi! Dù gì trong mắt ta đệ chỉ là một tiểu hài tử mà thôi!! - Hàn Tĩnh cười ha hả đấm bả vai Hàn Thiên một cái động trúng vết thương khiến hắn kêu rên lên một tiếng.
-- Đấy, lỗ mãng nữa đi! Sức đệ đến đâu mà đi đánh nhau với người khác!? - Hàn Tĩnh giở giọng mắng, nhưng tay lại xoa bóp giúp hắn bớt đau, vẻ mặt mang theo nét áy náy.
-- Đệ không sao mà! Chỉ là vết thương ngoài da thôi!
-- Ngoài da? Vậy cho ta đánh thêm vài cái đi!
-- Ca! Đệ không đùa nữa!
-- Hahahaha!!
Mọi người đã có một bữa trưa rất náo nhiệt, nhất là có thêm hai vị khách càng làm mọi người thích thú. Sau bữa trưa cũng là mỗi người một nơi, Phong Hà cảm thấy đám Nguyệt Lan dường như đang lén nàng làm cái gì đó bất ngờ cho nàng... Mà, nàng sẽ không phá đám đâu! Dù sao cũng là thất tịch, cứ để mọi người vui vẻ một chút. Nhưng mà có chút gì đó sai sai....? Tại sao nàng lại bị đám Nguyệt Lan lôi đi vậy??
-- Nguyệt Lan tỷ... Chuyện này là sao đây? - Phong Hà đen mặt ngồi trên chiếc ghế gỗ, đối mặt với chiếc gương đồng mà nhìn gương mặt mơ hồ của mình trong đó, mặc cho cả đám Nguyệt Lan tân trang cho mình từ đầu đến chân.
-- Muội cũng thật là, đường đường là một tiểu cô nương, ai lại suốt ngày vận nam trang đi suốt ngoài đường như thế?! - Nguyệt Lan vừa chải suối tóc đen của nàng vừa cằn nhằn.
-- Đúng đấy! Hôm nay là thất tịch, muội đáp ứng bọn ta một lần đi! - Tần Dạ sốt sắng nói đồng thời nghe lệnh từ tiểu cô nương Hạ Chỉ Lam mà sửa lại vạt áo cho nàng.
-- Nhưng có thể người DIệp gia....
-- Tỷ yên tâm đi! Người Diệp gia không xuống phố đâu! Huống hồ gì bọn họ ở phía tây thành cách phía đông thành chúng ta khoảng khá xa mà! - Tạ Tú Anh tươi cười trấn an.
-- Nhưng....
Phong Hà định tiếp tục phản đối nhưng bắt gặp ánh mắt oán hận của tất cả mọi người trong phòng, những từ muốn nói trực tiếp nuốt xuống dạ dày. Thở dài một hơi bất đắc dĩ, nàng đành đồng ý.
-- Hay quá!!! - cả căn phòng nhất thời vỡ òa trong tiếng reo hò vui vẻ, Phong Hà nhìn họ vui vẻ mà miệng không nhịn được nhoẻn cười. Có lẽ, nàng nên thả lỏng tâm trạng cảnh giác này. Dù sao thì, nàng hiện tại cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Phong Hà đang vui vẻ với mọi người mà không biết rằng đã có người bán đứng nàng từ trong bóng tối.
Ở một trạch viện nào đó phía nam Thành Châu Diệp, trên mái nhà là thân ảnh của một nam tử trẻ tuổi, ngũ quan không xếp vào loại tuấn mỹ nhưng cũng ưa nhìn, vận cho mình một bộ lam y phiêu đãng. Nếu nam tử này không vừa nằm dài trên mái nhà vừa với tay đến bọc điểm tâm để cạnh bên chắc chắn còn mang đến cho người nhìn cảm giác ghen tị. Nhưng không, hắn ta mặt kệ hình tượng của mình, cứ thảnh thơi nằm đó ngốn điểm tâm. Nói cho cùng hôm nay vẫn là thất tịch mà...
-- Thiệu Vấn, ngươi dám chén sạch điểm tâm ta vất vả lắm mới mua được hả!!!!!? - Chợt có tiếng rống giận từ bên dưới phát ra, một trận gió vút qua, trên mái nhà ngoài nam tử đang thảnh thơi nằm kia xuất hiện thêm một nam tử tuấn lãng khác. Hắn có ngũ quan tuấn mỹ, khí khái phong lưu một thời, vận một bộ hắc y càng làm hắn hòa vào màn đêm. Nhưng mà trên khuôn mặt đó hiện tại lại có một biểu cảm rất giận dữ.
-- Gì chứ, chỉ là một món điểm tâm phổ biến thôi mà. Vũ Mặc ngươi cũng làm quá rồi!! - Thiệu Vấn quơ quơ cây tăm tre vài cái rồi vứt đi càng khiến hắc y nhân kia bạo nộ.
-- Ngươi muốn ăn đấm à? Còn không đi mua lại cho ta? Đó là bánh quế rễ sen đặc sản trứ danh của Thành Châu Diệp đấy!! Ngươi có biết ta phải chờ bao lâu mới mua được không hả?? - Vũ Mặc tức khí đá một cước đến chỗ Thiệu Vấn nhưng hắn đã nhanh chóng thoát được, miệng không ngừng lải nhải kêu ca
-- Ngươi cũng quá keo kiệt đấy Vũ Mặc, món bánh đó ở Đế Đô bày bán rất nhiều mà, ngươi ăn không chán à? Chỉ có vài miếng điểm tâm thôi mà cũng không cho ta ăn! Hôm nay là thất tịch đấy, ăn chung không tốt sao?....
-- Ngươi còn dám nói như thế sau khi chén sạch hết không chừa lại một mẩu vụn nào à? - Thiệu Vấn cũng biết là mình nhanh miệng lỡ lời, liền vội vã tránh né công kích của Vũ Mặc đang nổi cơn tam bành. Cả hai cứ ngươi đánh ta né bay nhảy khắp trên mái nhà trong trạch viện. Bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió, Thiệu Vấn là thần sắc trầm trọng mà điểm mũi trên nhảy lên, vừa tránh được công kích của Vũ Mặc vừa tóm lấy một cây phi đao đang phóng đến mình.
-- Có thích khách!?! - Vũ Mặc nhận ra điều gì vội vã la lên rồi tầm mắt đảo quanh tìm kiếm bóng người khả nghi nhưng không có gì cả.
-- Không phải thích khách! Là người truyền tin của phủ thừa tướng... Cái này chắc là cho chủ tử đi. - Thiệu vấn cầm cây phi đao trong tay, rút mảnh giấy được ghim vào giấy nhìn lướt qua mà nói. Vũ Mặc cũng là tò mò nhìn lướt qua chỉ thấy trên đó chỉ có sáu chữ "Phương Tuyền Cầu gặp tri kỉ"
Phương Tuyền Cầu là một địa điểm nằm ở ranh giới đông thành và nam thành. Nó bắt ngang qua con sông Giang Ninh vốn chảy xuyên suốt Thành Châu Diệp và đây cũng là địa điểm để mọi người thả hoa đăng dâng ước nguyện ngày lễ thất tịch. Mà ở hai bên bờ sông đã tồn tại rất nhiều thiếu nữ thiếu nam cùng thả hoa đăng, những chiếc hoa sen bằng giấy thắp sáng nhờ ánh nến trôi nổi khắp mặt sông làm nó lung linh bội phần. Nhưng vẻ đẹp kia lại bị lấn át bởi một tiểu nữ hài, nàng ta vận một bộ xiêm y mà lam nhạt, kiểu dáng chẳng mấy cầu kỳ nhưng nó lại tạo cho người nhìn một cảm giác gì đó xao xuyến, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, non nớt của nàng cùng những bím tóc rũ trước ngực được buộc những dải màu lam xinh đẹp làm ai nhìn thấy đều phải ngừng lại một chút để nhìn ngắm. Trên môi nàng bây giờ là một nụ cười, nàng đang làm theo chỉ dẫn của bảy tám vị tiểu cô nương khác mà thả xuống lòng sông một chiếc hoa đăng xin đẹp. Đám người này không ai khác chính là đám Phong Hà.
Nhìn các nàng vui đùa bên bờ sông, trên một tầng lầu của một tửu quán gần đó, Huyền Thiên Lăng cứ như người mất hồn, mà ba tên thuộc hạ của hắn cũng là trầm mặc cuối đầu không nói gì. Hắn nhìn nụ cười đầy sức sống kia mà lòng tự hỏi đã bao lâu rồi hắn không được nhìn ngắm? Khuôn mặt nàng vẫn vậy, đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh như hồ nước dưới ánh trăng... Hắn không tài nào quên được... Nhiều lúc hắn tự hỏi tại sao mình lại si mê nàng đến vậy, nhưng câu trả lời lại không có. Hắn chỉ biết, lần đầu tiên gặp nàng cũng là lần đầu tiên lòng hắn run động... Muốn bảo vệ nàng... Muốn yêu thương nàng... Chiều theo ý nàng... Không muốn bất cứ ai tổn hại nàng... Nhưng, hắn lại quá nhu nhược! Lại không dám gặp mặt nàng, chỉ có thể lén lút phía sau bảo vệ nàng, vậy mà đám người Diệp gia đáng hận kia lại suýt tý nữa hại chết nàng!! Không biết bao nhiêu lần hắn muốn san bằng Diệp gia mỗi khi nghĩ về nàng, muốn giẫm đạp họ gấp trăm gấp ngàn lần. Hắn tự trách mình tại sao ngay từ lần gặp mặt lại không giữ nàng luôn bên cạnh mình.... Đến bây giờ hắn vẫn mong muốn như vậy...
Phương Tuyền Cầu vì lễ thất tịch nên náo nhiệt hơn những lúc bình thường, người qua người lại nhiều vô số kể, hàng hóa bày bán muốn bao nhiêu phong phú có bấy nhiêu phong phú. Trong đám đông khách qua cầu lại nổi bật lên một đôi nam thanh nữ tú, người nam vận bạch y thanh tú thoát tục cũng ngũ quan tinh tế, nụ cười ôn nhu lúc nào cũng thường trực bên khóe môi, người nữ một cánh xiêm y hồng nhuận như cành đào mùa xuân, tóc xanh búi đơn giản nói rằng nàng vẫn còn đang tuổi xuân xanh mơn mởn, khuôn mặt nàng xinh đẹp, tuy vẫn còn non nớt nhưng đã có vài nét trưởng thành. Hai người đứng trên cầu ngắm nhìn lòng sông Giang Ninh ngập tràn những đóa hoa lung linh.
-- Tử Lệ ca! Huynh cùng muội thả hoa đăng ước nguyện được không? - nữ tử nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa, vòi vĩnh kéo ống tay áo nam tử bên cạnh.
-- Được thôi, theo ý muội! - Nam tử kia không có vẻ gì khó chịu, cười một tiếng đểu nữ tử kia kéo mình đi qua bên kia bờ.
Nam tử căn bản không mấy thích thú với việc thả hoa đăng này nọ, chỉ là chiều theo ý vị muội muội mình luôn cương chiều thôi. Nam tử chỉ hơi ngước mắt nhìn quanh một lượt nhưng tình cờ chạm phải một dáng người mỹ lệ, tâm thần người nam tử liền bị đình trệ. Dáng người kia gầy nhỏ, yếu ớt như cành liễu như thể nếu mạnh tay chút thôi liền có thể bẻ gãy, một thân xiêm y màu lam chẳng phải được làm bằng bất cứ tơ lụa thượng phẩm nào vậy mà lại cho hắn cảm giác trong xanh hơn một bầu trời không mây, mái tóc đen được chải chuốc đơn giản tết thành từng bím quá đổi bình thường nhưng lại cho hắn cảm giác thế này mới hợp với nàng. Khuôn mặt nàng nhìn nghiên như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp, ngũ quan non nớt như lại bị nét cười kia làm cho sáng bừng lên, giọng cười nàng leng keng thanh thúy như tiếng chuông khiên hắn say mê không thể nào dứt ra được. Đến khi nàng rời đi hắn mới chợt hoảng hồn tỉnh lại. Thật kỳ lạ... Hắn tự nhận mình không thích tiếp xúc với nữ nhân, cũng phải loại đăng đồ tử hèn mọn vậy mà... Vậy mà... Bóng dáng mảnh khảnh gầy nhỏ đấy như mê hoặc hắn...
-- Tử Lệ ca! Huynh sao vậy?! - nữ tử thả xong đèn hoa đăng, quay người lại thì bắt gặp nét thất thần trong đôi mắt nam tử kia, nghi hoặc hỏi.
-- ... Không có gì! Nếu muội xong rồi thì chúng ta quay về đình viện thôi! - nam tử đó mỉm cười, giấu nét thất thần nơi đáy mắt, mỉm cười nói. Nữ tử cũng là gật nhẹ đầu, bước đi lên trước. Nam tử nhìn bóng lưng nữ tử xinh đẹp đi khá xa phía trước, miệng mấp máy bỏ lại một câu nói thầm phía sau.
-- Điều tra thân thế nàng...
Có lẽ người khác sẽ không chú ý nhưng có một bóng đen khẽ cuối người rồi biến mất. Mà bóng dáng mỹ lệ kia cũng đã khuất bóng sau hàng người.
-- Lại đang nghĩ gì à? -- Hàn Thiên giật mình, suýt nữa đánh rơi phần cá nướng cùng thịt thăn của mình xuống đất. Xong hắn lại nhìn sang người đang thản nhiên ngồi xuống cạnh hắn, thở dài
-- Ca, huynh đừng hù đệ như vậy! - Hàn Tĩnh cười cười, cũng không nói gì, hướng ánh mắt mình ra đống lửa lớn phía xa xa đang tụ tập không biết bao nhiêu người đang nô đùa vui vẻ và nướng những xiên cá, xiên thịt dậy mùi thơm nức mũi.
-- .... Bình tâm lại chưa? - Hàn Thiên lưỡng lự, gật nhẹ đầu một cái
-- ... Mọi người rất tốt! Đệ đừng phụ lòng họ, nhất là tiểu tử Lục Lăng cùng Đại Phong... Đệ cứ an ổn sống cùng họ, tích đủ sức mạnh để chống lại con quái vật đó đi... Những việc còn lại... Cứ để cho người ca ca vô dụng này lo liệu...
-- .... Nhưng ca, đệ.... - Hàn Tĩnh nhanh chóng chặn Hàn Thiên lại, không cho hắn nói tiếp
-- Đệ vẫn còn nghi ngờ năng lực của ca ca mình sao? Cũng giống như ta tin tưởng đệ, đệ cũng phải tin tưởng ta chứ!
-- Đệ.... - Hàn Thiên không thể phản bác, vốn dĩ trong thâm tâm hắn rất muốn đi cùng họ nhưng nỗi hận thù một bên khiến hắn lại lưỡng lự.
-- Haizz.... Tiểu Thiên... Tin tưởng ta, được chứ? -- Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Hàn Tĩnh, Hàn Thiên hắn bất giác gật mạnh đầu. Người hắn tin tưởng nhất sau bọn họ... chính là ca ca mình, không phải hắn nghi ngờ gì huynh ấy mà là hắn không muốn huynh ấy mạo hiểm một mình chống lại Hàn gia khổng lồ kia, chí ít... hắn cũng phải tự tay mình lật đổ nó!
-- Thôi nào! Chỉ cần đệ tin tưởng ta là đủ, tiểu Thiên! Thế là đủ rồi! - Hắn nhìn khuôn mặt mãn nguyện của ca ca mà lòng trầm xuống, tay bất giác nắm chặt. Kể từ lúc này hắn đã âm thầm hạ quyết tâm.
-- Ồ? Ai kia? - Hàn Tĩnh ngạc nhiên khi thấy một tiểu cô nương khả ái đang đến gần chính mình, tay còn mang theo một đĩa trái cây.
-- Tiểu Cẩm? - Hàn Thiên cũng là ngạc, mặt đột nhiên nóng ran. Tiểu Cẩm rụt rè đưa đĩa trái cây lên, lắp bắp nói, khuôn mặt ửng đỏ dễ thương chỉ khiến kẻ khác si mê.
-- À...À... Hàn đại ca! Đây... đây là món tráng miệng...
-- À, cảm ơn! -- hàn Tĩnh cười cười đón lấy, nhưng Tiểu Cẩm đã đưa xong đồ mà vẫn chưa chịu rời đi làm hắn có chút nghi hoặc.
-- Muội có chuyện gì à? -- Hàn Thiên nhìn vẻ nôn nóng, xấu hổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của Tiểu Cẩm, trong lòng bỗng dâng lên một chút yêu thích. Tiểu Cẩm bị hắn hỏi có chút giật mình, xấu hổ cuối đầu, hai tay vò vò góc áo lưỡng lự. Một lát sau, như đã quyết định điều gì đó, lấy từ trong tay áo ra một vật, nhanh chóng nhét vào tay Hàn Thiên rồi nhanh chóng bỏ chạy, lưu lại ba từ rồi mất hút.
-- Tặng cho huynh!
Hàn Thiên một phút thất thần, cho đến khi Hàn Tĩnh lén lút giật lấy đồ vật đang nằm trong tay hắn mới hoàn hồn tỉnh lại.
-- Ca, trả cho đệ!! - Hắn vội vàng lấy lại, nhét vào trong ngực áo.
-- hahaha, tiểu đệ ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi!! Hahaha!
-- Huynh ồn ào quá!! -- Hàn Thiên mặt nóng ran phản bác vội đứng dậy định đi, nhưng Hàn Tĩnh lại nhanh chóng kéo hắn lại, cười thích thú vỗ vỗ vai hắn trầm giọng hỏi
-- Khai hết cho ta nghe nào, cô nương đó là ai? Còn đệ....
Hàn Thiên giật nảy mình, nhưng hắn lại không chờ Hàn Tĩnh nói hết câu hắn đã gật đầu ừm một tiếng khiến ca ca hắn hóa đá trong chốc lát...
-- .... Đệ thật sự nghiêm túc?
-- Thật sự! - Hàn Thiên gắng gượng gật đầu thêm lần nữa.
-- ....Tiểu Thiên, cần ta giúp không?
-- Huynh tọc mạch quá rồi đấy!! Với lại, bây giờ còn quá sớm.... -- Hàn Thiên cười khổ ngăn cản Hàn Tĩnh. Tay vừa động lấy từ trong ngực ra vật lúc trước bị hắn vội vã cất mà chưa kịp nhìn kỹ. Đó là một chiếc túi thêu nhỏ với những đường may vụng về, tự nhiên lại làm hắn nhoẻn cười
"Hãy luôn vui vẻ nhé! Huynh không chỉ có một mình"
-- Thật tình... ca, đệ thật ngốc mà!
Hàn Tĩnh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho hắn một quả trái cây rồi mạnh bạo xoa đầu hắn một cái rồi nhanh chóng rời đi.
-- Huynh ấy thật là!! Mà... Mình cũng phải cảm ơn huynh ấy...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK