Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong viện, nhiệt độ đột nhiên tụt xuống.

“Ai da, bận rộn đã lâu, bụng cũng đói rồi, không biết tiểu ca Nhan gia đang làm cái gì, xuống bếp ngó cái, ngó cái...”, Y tiên ho khan hai tiếng, lắc lắc cổ, thong thả đi về phía nhà bếp.

Những người còn lại đương nhiên là theo sát phía sau, nhanh chóng tránh xa hai cái người đang trừng mắt lườm nhau kia.

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền đảo một lượt từ Độc thánh sang Triển Chiêu, một bước nhích qua, hai bước lùi đi, cuối cùng cũng chuồn khỏi phạm vi công kích nhau bằng ánh mắt của hai người họ, lom khom theo sau mọi người.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, Kim Kiền liền nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân rất nhẹ, nàng bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu và Độc thánh một trước, một sau cũng bước theo, hai người vừa đi vừa chém giết nhau kịch liệt bằng ánh mắt, Kim Kiền nhìn mà rùng mình kinh hãi, thầm nghĩ: Vì sao Nhị sư phụ và Tiểu Miêu cứ gặp nhau là đỏ mắt tía tai hệt như kẻ thù vậy, lẽ nào là bát tự không hợp, chòm sao không xứng, ngũ hành bát quái không hài hòa?

Nghĩ một hồi, Kim Kiền chỉ thấy đầu óc mình đặc sệt, còn hai người phía sau phát hiện Kim Kiền đang quay đầu nhìn, liền đưa mắt bắn sang Kim Kiền, khiến nàng giật nảy mình, vội quay lên, hai chân vọt nhanh bước cạnh Y tiên, khi đó mới cảm thấy an tâm hơn mấy phần.

Chúng nhân đi xuyên qua hậu viện tới bên ngoài nhà bếp ở tây sương phòng, vừa tới cửa nhà bếp, liền ngửi thấy mùi thức ăn bay vào mũi. Đẩy cửa ra nhìn, liền thấy Nhan Tra Tán đang đứng trước bệ bếp lò, tay phải cầm xẻng, tay trái nhấc chảo, đảo thức ăn rất nhanh, thủ pháp thành thục, lát sau rau trong chảo đã tỏa hương nức mũi.

Nhìn thấy mọi người, Nhan Tra Tán cúi đầu thi lễ nói: “Nhan mỗ còn một món canh vẫn chưa làm xong, chư vị xin hãy đợi một lát”, nói đoạn, lại quay đi bận rộn tiếp.

Trong lúc khói dầu bốc lên mờ ảo, chàng thư sinh với khuôn mặt thanh tú, tay áo mộc mạc xắn lên, để lộ hai cánh tay trắng trẻo, tay cầm chảo hất lên hất xuống, thêm nước điều vị, động tác nhanh gọn lưu loát, hệt như nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát, Kim Kiền nhìn mà choáng váng, trong đầu đột nhiên bật ra tám chữ vàng to đùng, “giỏi việc sảnh đường, khéo tài bếp núc”.

Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày bốn món rau, một món canh, tuy không có thịt không có cá, chỉ là rau xào xanh mướt giản dị, nhưng cũng đầy đủ cả hương lẫn sắc, khiến chúng nhân nhìn mà thèm nhỏ dãi.

“Cơm rau dưa thanh đạm, chư vị nếu không chê, xin mời dùng”, Nhan Tra Tán mỉm cười nói.

Chúng nhân từ sớm đã không chờ được nữa, vừa ngồi xuống, liền nhấc đũa dùng bữa.

“Ngon, ngon, Bạch Ngọc Đường ta đã thưởng thức món ăn khắp đại giang nam bắc, nhưng mỹ vị như thế này cũng hiếm nơi có được”, Bạch Ngọc Đường nhìn Nhan Tra Tán cười nói, “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được”.

“Tay nghề của Nhan huynh rất tuyệt”, Triển Chiêu cũng tán thưởng.

Còn Nhất Chi Mai và Kim Kiền vẫn đang nhoài trên bàn gắp cật lực món rau xanh mà bình thường họ thậm ghét, không rảnh để mà đánh giá bình phẩm.

Hoàng Can vốn chưa động đũa, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng hưởng thụ của mọi người, không nhịn được mùi hấp dẫn mà đưa một miếng lên miệng, sau đó liền gắp liên tùng tục.

Chỉ có Độc thánh và Y tiên là vẫn bình thản, còn ra vẻ soi mói bắt bẻ.

“Rau hôm nay không được tươi bằng hôm trước”, Y tiên nói.

“Canh hơi nhạt”, Độc thánh nói.

Mồm thì nói như vậy, nhưng động tác của hai người chẳng mảy may chậm lại chút nào.

Nhất thời, trên bàn ăn các lộ cao thủ võ lâm tận lực thi triển hết sở học bình sinh, mấy đôi đũa tranh đoạt đấu nhau kịch liệt, như gió cuốn mây tan, chỉ trong chốc lát, bốn món rau, một món canh đã sạch bách, mà mọi người vẫn còn thấy thòm thèm.

“Tay nghề của Nhan huynh chẳng hay học được từ đâu?”, Nhất Chi Mai xoa bụng, ợ lên một tiếng, hỏi.

“Nào có học từ đâu đâu”, Nhan Tra Tán cười nói, “Phụ mẫu Nhan mỗ mất sớm, bỏ lại hai huynh đệ chúng tôi nương tựa vào nhau, Nhan mỗ từ nhỏ đã phải vào bếp nấu cơm hầm canh, đơn giản là vì hai chữ ‘ấm no’, lâu dần, cũng đúc rút được một vài điều tâm đắc, chẳng qua cũng chỉ là mấy món ăn dân dã thô lậu, chư vị có thể đưa vào miệng đã là cho Nhan mỗ thể diện rất lớn rồi”.

“Cho dù là đầu bếp nổi tiếng của tửu lâu ở Biện Kinh cũng không có tay nghề như vậy, Nhan huynh quá khiêm nhường rồi”, Bạch Ngọc Đường cười nói.

Nhan Tra Tán lại ôm quyền thi lễ.

Kim Kiền chép chép miệng, lẩm bẩm: “Không ngờ tên tiểu quỷ Tiểu Dật kia lại có một huynh trưởng hiền tuệ như vậy, thật sự là có phúc ghê”.

Kim Kiền vừa nói xong, lúc này chúng nhân mới phát hiện, trong phòng thiếu một người.

“Nhan huynh, vì sao không thấy Tiểu Dật huynh đệ?”, Triển Chiêu nhìn quanh một vòng hỏi.

“Tiểu Dật vừa xuất môn đi đưa cháo rồi”, Nhan Tra Tán nói, “Từ mười mấy ngày trước khi bà con thôn Du Lâm chúng tôi trúng độc tới nay, cả người đều mềm nhũn, nửa tỉnh nửa mê, mỗi ngày chỉ có thể đút ít cháo loãng để duy trì thể lực, cho nên những ngày này Nhan mỗ và Tiểu Dật đều y theo lời dặn dò của hai vị tiền bối, hầm cháo thuốc cho bà con dùng”.

Nhan Tra Tán còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hoảng loạn vội vã, Tiểu Dật sắc mặt trắng bệch xông vào, thở hổn hển kêu lên: “Không, không xong rồi...Tiểu Nha nhà bên và...và bác...bác Lý...đều...đều miệng sùi bọt mép, cả người co giật, sắp không xong rồi...”.

“Cái gì?!”, chúng nhân thình lình đều nhảy dựng khỏi ghế.

“Độc lão đầu, ngươi và tên nhóc tóc trắng ở lại đây trông thuốc cho tốt, những người còn lại, đi theo ta!”, Y tiên sắc mặt sa sầm nói.

Chúng nhân tự biết tình hình nghiêm trọng, liền vội vàng theo Y tiên lao đi như tên bắn.

Chỉ có Nhất Chi Mai biến sắc, chuồn lên được hai bước cũng muốn đi cùng: “Tại hạ cũng đi!”. Nhưng chưa đi được vài bước, Nhất Chi Mai đã bị Độc thánh túm trở lại.

“Tên nhóc lông trắng, ở lại đây! Canh nồi thuốc!”

Nhất Chi Mai nhìn khuôn mặt âm trầm trắng tái của Độc thánh, muốn khóc mà không có nước mắt.

Tại..tại hạ không muốn đơn độc đứng đực ra đây cùng với vị Độc thánh mưa nắng thất thường này đâu!

******

Chúng nhân vội vã chạy sang nhà bên Nhan gia, đi qua sân viện bước vào phòng thì thấy hai cha con đang nằm trên giường đất, một người tuổi chừng trung niên mặt đầy râu, người còn lại là cô bé tầm bảy, tám tuổi, quần áo họ mặc đầy những mụn vá, sắc mặt xanh tím, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật không ngừng hệt như lên cơn động kinh.

Chúng nhân đều kinh hãi.

Y tiên nhíu chặt đôi mày, sau khi xem xét sắc mặt và chẩn mạch xong, lập tức rút một túi vải từ thắt lưng, mở ra thành một dải vải dài chừng ba thước, trên đó mấy trăm cây ngân châm được gài rất ngay ngắn trật tự, cây nào cây nấy sáng lấp lánh. Hai tay Y tiên đặt trên ngân châm, thoắt cái đã xuất ra mười mấy cây ngân châm kẹp trong tay, cổ tay lắc một cái, chuẩn xác cắm trên mấy huyệt đạo của hai người đang hôn mê, thủ pháp tinh diệu, thế gian hiếm thấy.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hai người đang nằm trên giường đất liền bình thường trở lại, cơ thể cũng dần thôi co giật. Chúng nhân đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Nha, Tiểu Nha, muội không sao rồi!”, Tiểu Dật nhào tới, xoa đầu cô bé đang nằm trên giường đất, mắt rưng rưng nói.

“Tiểu tử Nhan gia, lập tức đưa chúng ta đi những nhà khác xem thế nào!”, Y tiên quát.

“Vâng, vâng!”, Tiểu Dật gạt nước mắt rồi chạy vọt lên trước dẫn đường, chúng nhân theo sát, thi triển khinh công lao vút đi. Chưa đầy nửa tuần hương, đã thăm khám xong những nhà khác trong thôn, ngoại trừ hai cha con, hàng xóm của Nhan gia là có hiện tượng khác lạ, thì những thôn dân còn lại vẫn đang trong tình trạng hôn mê như trước.

Chúng nhân quay trở lại nhà hai cha con nọ.

“Tiền bối, hai người này rốt cuộc là...”, Triển Chiêu nhìn hai cha con hỏi.

“Độc tính phản phệ!”, Y tiên cau mày đáp, mắt lại nhìn Kim Kiền.

Mí mắt Kim Kiền giật giật, theo trực giác nhìn sang Triển Chiêu, nàng nhận thấy nét kinh hãi trong mắt Triển Chiêu hệt như mình.

“Độc, độc tính phản phệ? Vậy, vậy Thái hậu há, há không phải cũng...”, Hoàng Can lắp bắp nói, mồ hôi rơi như hạt đậu.

“Các ngươi không cần lo lắng quá như vậy, lần này độc tính phản phệ chính là do thế lực bên ngoài tác động”, Y tiên nhìn Triển Chiêu và Kim Kiền nói.

“Những lời này của tiền bối giải thích như thế nào?”, Bạch Ngọc Đường sốt sắng hỏi.

Y tiên lại không đáp thêm, chỉ trầm mặc nhìn Kim Kiền. Ánh mắt chúng nhân cũng đồng thời chuyển qua Kim Kiền, có chút khó hiểu.

Da đầu Kim Kiền tê dại: Chậc...xem ra cái bệnh thích kiểm tra, giày vò mình mọi lúc mọi nơi của Đại sư phụ lại tái phát rồi.

Thầm thở dài một tiếng, Kim Kiền tiến lên cầm lấy cổ tay vị đại thúc kia chẩn mạch, chỉ trong nửa khắc, càng xem càng biến sắc: “Một khắc trước có kẻ nội công thâm hậu dùng nội lực phát động vào tâm mạch người này, khiến cho độc tính tăng vọt dẫn đến phản phệ!”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều biến sắc.

“Dùng nội lực phát động vào tâm mạch?!”, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường hơi nheo lại, hàn quang lạnh thấu xương lóe lên, “Là kẻ nào lại làm ra việc đê tiện như vậy?!”.

Chúng nhân đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng không hẹn mà cùng chiếu thẳng vào Hoàng Can.

“Hả?!! Nhìn ta làm gì?! Không phải ta làm!”, Hoàng Can mặt trắng như tờ giấy, liên tục lắc đầu xua tay.

“Một khắc trước, ngoại trừ Hoàng đại nhân xuất môn gánh nước, những người còn lại đều đang ở hậu viện Nhan gia, nửa bước cũng chưa từng rời đi”, Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Hoàng Can.

Nói trắng ra là, những người khác đều có chứng cớ ngoại phạm, chỉ riêng Hoàng Can ngươi không có. Kim Kiền thầm nghĩ.

“Ta...ta...lúc...lúc đó...là Y tiên tiền bối phái ta đi mà!”, Hoàng Can lùi dần ra sau, run rẩy cất tiếng.

Ánh mắt chúng nhân lại càng lạnh lẽo.

“Thật sự không phải là ta!!”, Hoàng Can gào khan.

“Không phải hắn!”, đột nhiên Y tiên lên tiếng.

Ánh mắt chúng nhân lại bắn về phía Y tiên chíu một cái.

“Kẻ thúc độc có nội công âm quỷ, không phải là danh môn chính phái, hơn nữa dựa vào sắc mặt của khâm sai đại nhân, ta đoán nội công hắn thuộc loại cương dương”, Y tiên nhìn Hoàng Can một cái giải thích.

Hoàng Can thở phào một tiếng: “Không sai, không sai, công phu ta luyện là của chính phái!”.

“Nội công âm quỷ?”, Triển Chiêu trầm ngâm thốt ra bốn chữ, lát sau, nói: “Không có ai trong chúng ta tu luyện loại nội công này...lẽ nào...”.

“Là người ngoài!”, Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán và Kim Kiền đồng thanh hô lên.

Trong phòng nhất thời im lặng như tờ.

Mười ngày trước, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm đều trúng kỳ độc, kẻ nào hạ độc và vì sao lại hạ độc, đều không rõ. Ba ngày trước, Thái hậu trúng kỳ độc, triệu chứng giống hệt như thôn dân thôn Du Lâm cách đó hơn trăm dặm, kẻ nào hạ độc, vì sao lại hạ độc và hạ độc như thế nào, cũng không hề có chút manh mối.

Hơn nữa, độc tính quỷ dị khó lường, cơ hồ không thuốc nào giải được, mà duy nhất chỉ có thánh phẩm Thanh Long châu là có thể giải độc này lại không cánh mà bay, không rõ tung tích. Nếu không phải đúng lúc Y tiên, Độc thánh đi ngang qua, ngẫu nhiên chế ra giải dược, thì nhất định toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm và Thái hậu đương triều sẽ táng mạng nơi hoàng tuyền.

Hôm nay, lại có người ở dưới mí mắt của các cao thủ giang hồ như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lẻn vào trong thôn dùng nội công thúc độc, dụng tâm hiểm ác, thủ đoạn tàn độc, thực khiến người ta giận sôi gan.

Mọi người suy nghĩ tỉ mỉ trước sau một hồi, đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, hệt như bị kẻ khác dẫn dắt rơi vào hố sâu khôn cùng, bất luận có giãy dụa tìm tòi thế nào thì trước mặt cũng chỉ đen đặc một mảnh.

“Hừ, xem ra chúng ta đã bị theo dõi rồi!”, Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói.

“Kế sách duy nhất hiện nay, chính là khẩn cấp luyện chế giải dược cứu người!”, Triển Chiêu quay người hướng Y tiên ôm quyền nói, “Y tiên tiền bối, xin hỏi các thôn dân ở đây có thể chuyển đi được không?”.

“Nếu di chuyển không quá xa thì không đáng ngại”, Y tiên đáp.

“Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta đưa các thôn dân rời đến nhà Nhan huynh, chúng ta thay nhau tuần tra canh gác, thứ nhất có thể bảo vệ được thôn dân không bị hại lần nữa, thứ hai cũng là để bảo vệ giải dược!”, Triển Chiêu đề nghị, “Tiền bối thấy thế nào!”.

“Như vậy rất tốt”, Y tiên nhìn Triển Chiêu, gật đầu đáp.

Chúng nhân lập tức y theo lời Triển Chiêu, chia nhau ra hành động, đưa các thôn dân đang hôn mê trong nhà mình chuyển đến Nhan gia, không đầy nửa canh giờ, gian chính, gian phụ, trái nhà của Nhan gia đều chật kín thôn dân.

Y tiên, Độc thánh lại chẩn mạch thăm bệnh cho các thôn dân một phen, chuyện này không cần miêu tả tỉ mỉ cũng rõ. Tiếp đó, Triển Chiêu lại cắt cử người tuần tra ban đêm lần lượt theo thứ tự.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai đương nhiên là lực lượng canh giữ trung kiên; Y tiên, Độc thánh bởi vì vai vế rất cao, không ai dám sai khiến hai người, tất nhiên không nằm trong danh sách những người được chọn để đi tuần tra đêm; Hoàng Can vốn tính toán dựa vào thân phận khâm sai để được ưu tiên, miễn trừ thì lại bị Độc thánh hừ mũi một tiếng liền đổi chủ ý, xung phong tiến lên nhận việc, gia nhập đội quân gác đêm.

Kim Kiền dưới tình huống hai vị sư phụ phủi tay mặc kệ chỉ có thể kiên trì gánh trọng trách thức đêm luyện dược, may là Nhan Tra Tán cũng xung phong đảm nhận việc thức đêm canh thuốc cùng, khi ấy mới khiến Kim Kiền cảm thấy cân bằng phần nào.

Về phần Tiểu Dật, từ sau khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Nha nhà bên bị phát độc, liền một tấc cũng không rời cô bé, lúc thì lau mồ hôi cho người ta, lúc thì giúp cô bé đắp lại chăn, Kim Kiền thấy mà thổn thức một trận: Thật đúng là ‘Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên!’

*************

Trăng khuyết treo cao, đêm lạnh như nước. Giờ Tý, Kim Kiền đem mấy vị thuốc bỏ vào trong nồi, thở phào một tiếng, quay người ngồi xuống, vừa xoa cánh tay đau nhức vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Cả một ngày trời, nào thì dùng ‘mỹ nhân kế’ để mua thuốc, nào thì di dời bệnh nhân, nào thì thức đêm luyện chế giải dược, tăng ca làm thêm giờ, phụ trách công tác quá mức nặng nề, chậc, đúng là mệt chết người rồi!

“Mệt chết đi...”, lại ngáp dài một cái.

“Kim hiệu úy nếu mệt mỏi quá thì hãy đi vào phòng chợp mắt một chút, việc canh lửa cứ để Nhan mỗ lo, Kim hiệu úy hãy an tâm nghỉ ngơi đi”, Nhan Tra Tán ngồi cạnh nồi thuốc nói.

“Nhan huynh, không phải là tôi không muốn ngủ, chỉ là trong nhà huynh còn chỗ nữa sao?”, Kim Kiền xoa mắt đáp.

Gian chính, gian phụ, sương phòng, ngay cả trong bếp của Nhan gia cũng đầy các thôn dân thôn Du Lâm, đừng nói là chỗ ngủ, mà ngay cả nơi đặt chân cũng chẳng có.

“Nhan mỗ nhất thời quên mất ”, Nhan Tra Tán có chút ngượng ngùng nói, “Xin Kim hiệu úy lượng thứ”.

“Không sao, không sao”, Kim Kiền không để ý khoát khoát tay, “Tôi nói này tiểu ca Nhan gia, huynh không thể cứ một câu Kim hiệu úy, hai câu Kim hiệu úy mà gọi tôi như vậy, nghe cứ không tự nhiên thế nào ấy, đều là người một nhà cả, cứ gọi tôi là Kim Kiền đi!”.

“Sao có thể được?!”, Nhan Tra Tán nghiêm mặt, “Nhan mỗ bất tài, tuy chẳng phải kẻ thông tuệ gì, nhưng cũng biết lễ nghĩa trung hiếu là gốc rễ của quốc gia, Kim hiệu úy là hiệu úy của Khai Phong phủ, Nhan mỗ chẳng qua chỉ là một bá tính bình dân, sao có thể gọi thẳng tên, bỏ đi lễ giáo, quên đi luân thường được”.

“...”, da mặt Kim Kiền giật giật, “Nhan huynh xuất khẩu thành chương, bội phục, bội phục”.

Nhan Tra Tán mỉm cười: “Chẳng qua thuở nhỏ Nhan mỗ theo phụ thân đọc mấy cuốn sách, văn chương chỉ biết sơ sơ mà thôi, nào có thể xứng với lời khen tặng xuất khẩu thành chương được, có chỗ nào đáng để bội phục đâu? Chính hai vị tiền bối Y tiên, Độc thánh, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, Mai đại hiệp, Hoàng đại nhân và cả Kim hiệu úy, mới là những người khiến kẻ khác bội phục”.

Da mặt Kim Kiền lại co giật một trận. Y tiên, Độc thánh, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, Mai đại hiệp, Hoàng đại nhân và cả Kim hiệu úy...sao tên tôi lại xếp sau tên Hoàng Can vậy, thật khiến người ta buồn lòng đó!

“Đặc biệt là Kim hiệu úy, tuổi còn trẻ, nhưng y thuật cao thâm, lại được hai vị võ lâm tiền bối Y tiên, Độc thánh coi trọng, hơn nữa tâm tư kín kẽ, đầy một bụng diệu kế, ‘Liên hoàn mỹ nhân kế’ hoàn toàn nhịp nhàng ăn khớp với nhau, thực khiến kẻ khác phải rửa mắt mà nhìn, quả là thiếu niên anh hùng!”

“Nhan huynh quá khen, quá khen!”, thì ra người đứng cuối cùng mới là người quan trọng nhất!

Kim Kiền sướng đến nỗi mắt híp lại thành hai đường chỉ, không ngừng gật gù: “Nhan huynh cũng kém gì đâu, người người đều nói ‘đụng chuyện vô dụng nhất là thư sinh’, câu này dùng cho Nhan huynh e là phải sửa lại một chút, nên sửa thành ‘gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh’”.

“Cái gì mà ‘gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh’? Tiểu Kim, ngươi lại nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”, một giọng nói mang ý chế giễu truyền tới.

Bóng trắng mờ mờ chợt lóe lên phía trước, rồi Bạch Ngọc Đường đáp xuống trước mặt hai người.

“Bạch đại hiệp”, Nhan Tra Tán vội đứng dậy ôm quyền.

“Ngồi đi!”, Bạch Ngọc Đường khoát tay, “Mấy nghi thức xã giao này Ngũ gia ta chẳng để vào mắt”.

Nhan Tra Tán lại vội vàng ngồi xuống.

“Ngũ gia đã đi tuần về rồi?”, Kim Kiền tùy ý vẫy vẫy tay, chào hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngồi khoanh chân xuống, “Tiểu Kim, ngươi nói cái gì mà ‘gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh’ vậy?”.

Kim Kiền rung đùi đắc ý nói: “Gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh chính là Nhan huynh, đầu đội vai gánh, khéo việc sảnh đường, giỏi tài bếp núc, chuyện gì cũng làm được!”.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Vì sao lại là đầu đội vai gánh?”.

“Ngũ gia không nhớ chuyện trưa nay lúc chúng ta di chuyển các thôn dân sao?”

“Như thế nào?”

“Ngũ gia, chúng ta đều là người luyện võ, vác người dọn dẹp đương nhiên chỉ là chuyện vặt, nhưng Nhan huynh chỉ là một thư sinh, ngài nghĩ mà xem, những thư sinh chúng ta từng gặp trước đây đều quặt quẹo ốm yếu, gió thổi một cái là ngã, nào có ai được như Nhan huynh đây cõng bảy, tám hán tử to lớn, mà mồ hôi chẳng đổ, hơi thở không gấp?”

“Đúng là như thế”, Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Nhan mỗ từ nhỏ gia cảnh bần hàn, cha mẹ lại mất sớm, cho nên những công việc đồng áng đều phải làm hết, tự nhiên cũng có chút khí lực...”, Nhan Tra Tán mặt đỏ hồng, cố gắng giải thích, nhưng hai người Kim, Bạch hiển nhiên vốn chẳng nghe gì.

“Khéo việc sảnh đường, giỏi tài bếp núc là như thế nào?”, Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

“Nhan huynh đối nhân xử thế, lời nói việc làm đều ôn hòa có lễ, đây chính là khéo việc sảnh đường; một tay nấu ăn, kỹ nghệ cao siêu, chính là giỏi tài bếp núc.”

Bạch Ngọc Đường như ngộ ra, ngưng một chút, lại xoa cằm nói: “Tiểu Kim, sao ta cứ cảm thấy những lời này của ngươi giống hệt lời của bà mối lúc làm mai cho mấy cô nương ế chồng vậy?”.

Khuôn mặt trắng trẻo của Nhan Tra Tán hơi hồng lên, dưới ánh lửa nom cứ hệt như trái đào chín mọng.

“Bạch Ngũ gia nói sai rồi, lời của bà mối, tám phần là thổi phồng dựng chuyện, mà lời của tôi, hoàn toàn là sự thật, không sai nửa phần!”, Kim Kiền miệng vừa giật giật, vừa đáp lại.

Cái con chuột chết này, lại dám đập bể hình tượng của mình! Mình vất vả lắm mới nghĩ ra được mấy lời khen ngợi đó, thế mà dám nói giống như lời bà mối?!

“Thì ra là như thế...”, Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, liếc Nhan Tra Tán, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng không kìm được, phì cười thành tiếng: “Ha ha, Tiểu Kim, ngươi đùa cũng vui quá đi!”.

Bạch Ngọc Đường vừa cười vừa vươn tay định xoa đầu Kim Kiền. Nhưng tay Bạch Ngọc Đường còn chưa chạm được vào tóc Kim Kiền thì chỉ sờ thấy vỏ kiếm lạnh lẽo.

“Có chuyện gì mà Bạch huynh cao hứng như vậy?”, Triển Chiêu một thân áo lam, chậm rãi bước ra khỏi sắc đêm, đến sau lưng Kim Kiền.

Vỏ kiếm mà Bạch Ngọc Đường sờ phải chính là thanh bảo kiếm Cự Khuyết.

“Tiểu Miêu, ta kể cho ngươi, Tiểu Kim đã đặt cho Nhan huynh một biệt hiệu, gọi là ‘Gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh’, khen Nhan huynh lên tận trời, khắp Đại Tống này chỉ có một mà thôi!”, Bạch Ngọc Đường vút một cái đã nhảy đến bên cạnh Triển Chiêu, cười lớn nói.

Nhan Tra Tán chỉ cảm thấy đôi con ngươi sáng quắc của Triển Chiêu liếc nhìn mình một cái, thoáng cái, hệt như bị giội nước lạnh từ đầu đến chân, nhiệt độ trên mặt nhất thời bay sạch sẽ.

“Chẳng qua mấy câu kia, nghe thế nào cũng thấy giống hệt như những lời bà mối nói lúc làm mai. Ta thấy Tiểu Kim chắc định mai mối cho Nhan huynh, tìm một cô vợ, kiếm ít tiền lì xì rồi...”

Nhan Tra Tán lại cảm thấy ánh mắt lạnh băng kia liền biến thành gió xuân hây hẩy, sưởi ấm vạn vật.

“Đúng đó!”, Kim Kiền đột nhiên vọt tới trước mặt Nhan Tra Tán, cầm lấy hai tay Nhan Tra Tán, ánh mắt sáng rực, “Nhan huynh, sau này nếu huynh nhìn trúng cô nương nhà nào thì phải nói cho tôi biết đấy, tôi nhất định sẽ làm mai giúp huynh, đến lúc đó tiền lì xì mai mối, giá cả ưu đãi tuyệt đối!”.

Nhan Tra Tán nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mặt mình, kinh hãi trợn tròn hai mắt, đang không biết nên trả lời thế nào, lại thấy Kim Kiền thình lình lùi ra sau, định thần nhìn kỹ, thì ra là bị Triển Chiêu túm cổ áo kéo lại.

“Kim Kiền!”, giọng Triển Chiêu hơi trầm xuống, sắc mặt trong màn đêm thoạt nhìn có chút mờ mờ ảo ảo.

“Nhan mỗ về phòng xem mọi người một chút....” Nhan Tra Tán vẫn còn hoảng hồn vội vàng đứng bật dậy chạy vèo đi.

“Tiểu Kim quả không hổ là Tiểu Kim, ngay cả ‘gặp chuyện gánh vác chỉ có thư sinh’ kia cũng bị dọa cho chạy mất...”, Bạch Ngọc Đường cố nín cười, phe phẩy quạt, cũng rời đi, ‘Ngũ gia ta ra ngoài xem chừng một chút, miễn cho Mai huynh và Hoàng khâm sai ở cùng nhau nhàm chán quá mức, không cẩn thận lại ngủ mất...’.

Kim Kiền ho khan hai tiếng, ngước lên nhìn Triển Chiêu lấy lòng nói: “Triển đại nhân tuần đêm vất vả rồi, chi bằng trước hãy nghỉ ngơi một lát, cho khỏe...”.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi bên cạnh đống lửa, nhắm mắt, không nói.

Kim Kiền nghiêng đầu hết nhìn Triển Chiêu, lại ngó bốn phía xung quanh, rồi ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, nghiêm sắc mặt nói: “Triển đại nhân xin cứ yên tâm nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ ở đây canh chừng cho ngài!”.

Mí mắt Triển Chiêu rung rung, im lặng.

Ánh trăng bàng bạc, gió đêm phơ phất, nước thuốc trong nồi sủi tăm bốc lên làn khói mờ mờ, nhè nhẹ vấn vít quấn quanh, hai thân hình thẳng tắp như cán bút bên cạnh đống lửa, một vòng lại một vòng, quấn lấy, tan đi...tan đi rồi lại xoay tròn, vương vấn chẳng rời.

Dần dà, thân hình gầy nhỏ kia bắt đầu từng chút một từng chút một, chầm chậm ngả vào vai bóng dáng áo lam thẳng tắp nọ.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu vai trĩu xuống, hương thuốc quen thuộc đưa vào mũi, hàng mi dài hé mở, đưa mắt liếc qua, thấy đầu Kim Kiền dần dần trượt xuống cổ tay mình, cọ cọ mấy cái tìm vị trí thoải mái, miệng hơi há ra, chép chép vài cái, rồi vùi đầu say sưa ngủ.

Triển Chiêu hơi nghiêng người một chút, để người nào đó gối lên cổ tay mình thoải mái hơn, đôi mắt sáng như sao ấy nhắm lại, chính chàng cũng không phát hiện ra ý cười đang dần đong đầy khuôn mặt tuấn tú của mình.

Dưới ánh trăng, bóng màu lam vẫn ngồi xếp bằng, thân thẳng như cán bút, chỉ là trong lòng lại có thêm một bóng hình gầy nhỏ gối lên ngủ đến không biết trời trăng gì.

Đột nhiên, thân hình gầy nhỏ kia giật giật, miệng thốt ra mấy từ: “Bạch, Bạch Ngũ gia...”.

Triển Chiêu mở bừng mắt, hàn quang trong đôi mắt sáng mơ hồ chuyển động.

“Chuột bạch, ngươi lại đến Khai Phong phủ...bắt, bắt nạt Tiểu Miêu...đánh lộn...y phục của Tiểu Miêu rất đắt đó...đồ chuột chết...”

Ánh mắt dần nhu hòa trở lại.

“Nhất Chi Mai...”

Đôi mắt sáng nheo lại vẻ không vui.

“Không, không được đến Khai Phong phủ trộm đồ...Khai Phong phủ đã rất...nghèo rồi...”

Đôi mắt lại trở về trạng thái bình thường.

“Tiểu Miêu...Tiểu Miêu...”

Đôi mắt kia bỗng banh mở, vẻ lúng túng xẹt qua con ngươi sáng rực.

“Triển, Triển đại nhân...Triển đại nhân...”

Tiếng gọi nhỏ bé yếu ớt hệt như tấm lưới trong suốt, quấn lấy người nào đó đang hít thở có chút khó khăn.

“Thuộc, thuộc hạ...đối, đối với Triển đại nhân...”

Trong con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ chấn động, tựa như hồ nước tĩnh lặng bị một viên ngọc thạch ném vào, gợn lên tầng tầng lớp lớp con sóng nhỏ, dần lan rộng.

“Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với Triển đại nhân...cuồn cuộn như nước sông chảy mãi...không ngừng...Triển...Triển đại nhân, thuộc hạ không muốn đứng trung bình tấn...”

Những rung động thoáng cái bay biến mất, lửa giận dần nhen nhóm, con ngươi đen nhánh bỗng trở nên sáng hơn bao giờ hết.

“Kim hiệu úy, ngươi muốn ngủ tới khi nào nữa?!”, tiếng quát trầm thấp như sấm nổ bên tai Kim Kiền.

Kim Kiền giật mình một cái, mở bừng mắt, đôi mắt nhỏ đảo một cái, liền phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Triển Chiêu, nhất thời kinh hãi, ba hồn bảy vía bay mất quá nửa, lộn nhào trong lòng Triển Chiêu rồi lồm cồm bò ra sau, môi run run, hồi lâu cũng không thốt ra nổi một chữ.

Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?! Vì sao chỉ trong nháy mắt mình đã ở trong lòng Tiểu Miêu?! Chắc, chắc không phải bệnh mộng du của mình lại tái phát, trong lúc mộng du sắc tâm nổi lên, đã vồ lấy Tiểu Miêu mà sàm sỡ?!!

Nghĩ đến đây, toàn thân Kim Kiền nhất thời toát mồ hôi lạnh, vội vàng đưa mắt lên liếc trộm Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt nhìn thẳng, con ngươi sáng quắc, nhìn thế nào cũng thấy dọa người.

“Kim hiệu úy, sau khi về Khai Phong phủ, ngươi không cần đứng trung bình tấn nữa”, đôi mắt Triển Chiêu tối đi, cất giọng nhàn nhạt.

“Hả?!”, Kim Kiền ngạc nhiên.

“Đổi thành đứng trung bình tấn trên cọc hoa mai!”

“Hả? Hả?! Hả?!!”

Vì sao aaaaaaaaaaaa...(Tiếng vọng trong lòng vang lên vô tận).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK