Quốc Vương Zed phát biểu với chất giọng mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. Người trong quảng trường không nhiều như tuần trước, nhưng bầu không khí trang nghiêm thì khác hẳn.
"Một lần nữa chúng ta tập trung lại ở đây, để thông báo rằng chúng ta nhất quyết không nao núng trước sự đe dọa"
Trong khoảnh khắc, Cale có cảm giác cậu vừa chạm mắt với Quốc Vương nhưng cậu mong là không phải như vậy. Cale cẩn thận hướng ánh mắt tới bầu trời phía sau Quốc Vương. Cale nhớ lại lời mà Rồng đen nói.
"Sự ban phước từ Thần Mặt Trời? Ta chẳng cảm nhận được tý Thần lực nào từ lũ người tầm thường ấy cả. Chỉ có sự tồn tại của Hoàng Thế Tử là khá đặc biệt"
Sức mạnh của Thần mà Hoàng Gia Crossman sở hữu là không có thật. Lại biết thêm một sự thật vô nghĩa nữa, Cale quyết tâm là sẽ giả vờ không biết gì cả. Cale bảo với Rồng đen đó là bí mật giữa hai người, và chẳng biết nó thích thú vì điều gì mà vỗ cánh phành phạch, rồi bảo nó biết rồi.
"Cùng với ý nghĩa ấy, hôm nay ta trao thưởng huân chương cho những người đã thể hiện những hành động quả cảm!"
Quốc Vương Zed thông báo về việc trao huân chương và lần lượt từng người bước lên nhận huân chương.
Woaaa-
Quảng trường ngập tiếng hoan hô như chưa từng mang bầu không khí buồn thương. Cale nghe thấy giọng của Rồng trong đầu.
- Con người thật kì diệu.
Woaaaaaaaa-
Cậu nghe thấy giọng nói của Rồng cùng với tiếng hoan hô hướng tới một kị sĩ đang bước lên nhận huân chương. Cale biết sơ qua về điều mà Rồng đen cảm thấy kì thú.
Nhưng là một con người, Cale đồng cảm với tâm trạng của những con người đã sống sót hơn là Rồng con đang cảm thấy kì thú. Buồn trước nỗi buồn, vui trước niềm vui là lẽ thường.
Bộp, bộp, bộp.
Cale cũng vỗ tay cho những người nhận được huân chương. Bầu không khí trở nên dễ chịu hơn. Tất cả đều tận thưởng lễ trao thưởng như lễ hội. Nhờ bầu không khí tự nhiên ấy mà một ai đó có thể tiến tới gần Cale.
"Thiếu gia Cale"
Nghe thấy tiếng gọi khẽ, Cale quay đầu lại. Rất nhiều đại diện quý tộc đã trở về lãnh địa vì phán đoán rằng thủ đô hiện đang nguy hiểm bởi vụ khủng bố. Vì vậy mà tại đây có khá ít đại diện quý tộc. Một người trong số đó tiến đến bên cạnh và gọi tên cậu.
"Sao vậy, thiếu gia Venion?"
Venion Stan. Cậu ta vẫn ở lại đây. Cũng không phải chỉ có mình cậu ta mà tất cả những đại diện quý tộc cầm đầu các khu vực đều ở lại.
"Nghe nói cậu đã từ chối huân chương. Thiếu gia không thấy tiếc ư?"
Đang hướng ánh mắt lên bục cao nhất, các quý tộc quay sang nhìn về phía Venion và Cale. Cale không hiểu được lý do hay mục đích của Venion khi nở nụ cười dịu dàng và đặt ra câu hỏi như thế.
- Ta muốn giết hắn
Cậu chỉ lo rằng Venion sẽ phát nổ mà chết tại đây. Cale cầu nguyện Rồng đen bình tĩnh lại , rồi cậu suy nghĩ về huân chương.
Cale đã từ chối huân chương. Lý do rất đơn giản. Cậu không muốn bị 'ghi chép' lại.
Tầng cao nhất ở thư viện Hoàng gia có ghi chép về triều đại vua đương nhiệm. Tại tầng dưới đó là ghi chép về những 'Anh hùng' đã nhận được huy chương, phân loại theo các cấp bậc.
Phía Hoàng cung dùng lý do trao thưởng hàng tháng cho những người nhận được huân chương để quản lý và nắm bắt vị trí của họ.
'Thứ ấy có thể là danh dự nhưng không hiểu sao mình thấy nó giống gông cùm hơn'
Cale không muốn bản thân cậu bị 'ghi chép' lại ở bất cứ đâu . Những thứ không được 'lưu lại' thì sẽ bị lãng quên. Khi chiến tranh sắp nổ ra khắp nơi, thì ai mà có thể nhớ tới một kẻ đã ngăn cản vụ khủng bố ở quảng trường này chứ. Cho dù có nhớ thì họ sẽ cũng ưu tiên những thứ khác.
Biết được điều này nên Cale mới ra mặt trong sự kiện khủng bố, và đó cũng là lý do mà cậu muốn tránh bị 'ghi chép'.
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng của Cale. Cậu nhìn Venion và nói.
"Có gì mà phải hối tiếc chứ"
Cale không thấy tiếc gì cả. Cậu đã nhận được phần thưởng hậu hĩnh. Và trên tất cả.
"Chẳng phải còn sống sót là đủ rồi sao?"
Cale không bị thương nặng và còn sống. Đó là điều quan trọng, cực quan trọng đối với Cale - Kim Rok Soo. Xung quanh Cale trở nên tĩnh lặng. Venion cũng im lặng trong một lúc rồi lên tiếng và phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
"....ra là vậy"
"Vâng. Hơn nữa tôi là kẻ nhát gan và cục mịch để có thể được nhận huân chương"
Sự khó hiểu xuất hiện trên nét mặt của Venion. Nhưng Cale nhún vai , rồi quay mặt đi và vỗ tay cho những người lên nhận huân chương.
Rồng đen suy nghĩ nên giết Venion như thế nào, rồi nó quan sát Cale và xung quanh cậu, rồi lắc đầu.
Có rất nhiều kẻ đang liếc nhìn Cale. Từ những kẻ được gọi là quý tộc tới những kẻ đứng dưới bục thấp. Rồng đen nghĩ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền phức nếu giết Venion ở đây, nó im lặng, thật sự im lặng quan sát buổi lễ giống như Cale.
"Sự kiện hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng ta sẽ không quên khoảnh khắc này. Ghi nhớ và tiếp tục ghi nhớ, sẽ không quên những con người dũng cảm!"
Sự kiện kết thúc cùng với lời bế mạc của Quốc Vương.
Ràooooo----
Tiếng gió mạnh nghe như tiếng mưa vụt qua quảng trường. Cale vuốt mái tóc bị rối.
Hoàng Thế Tử nói rằng cậu không cần phải tới lễ tưởng niệm nhưng Cale đã tới đây.
Bởi cậu biết sức nặng từ cái chết.
Chỉ mình cậu là đưa tay phải đặt lên ngực trái vào cuối buổi tưởng niệm. Lúc ấy Eric hoảng loạn nói với cậu.
"Cale! Bị quá sức à? Đau tim à?"
Nói nhảm gì vậy, Cale liếc nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Eric với ánh mắt như thế. Trước ánh mắt với hàm ý rõ ràng ấy, Eric cười e ngại và rón rén lùi về phía sau. Gương mặt Eric đầy sự bẽ bàng.
'Hoàng Thế Tử hào phóng hơn mình nghĩ'
Hoàng kim lệnh. Thứ có thể sử dụng để thanh toán hai lần bất kể là mua thứ gì với giá trị như thế nào.
Mua hai cái bánh mì hay mua hai quả núi, không quan trọng là gì, Hoàng Kim lệnh chỉ phân đo tới số lần sử dụng. Có vẻ Hoàng Kim lệnh là thứ cực kì hữu dụng đối với Cale.
'Chắc hẳn là Hoàng Thế Tử đã nghĩ 'Ngươi thì mua được thứ gì đáng giá cơ chứ?' rồi mới cho mình cái này'
Nếu không phải thế thì là 'Xem ngươi có thể mua được thứ gì nào?'. Cũng có thể là anh ta cho Cale Hoàng Kim lệnh, để thử cậu.
'Hắn nghĩ sai rồi'
Khóe miệng của Cale nhếch lên. Có vô số thứ để Cale mua. Tất nhiên là trong trường hợp cậu biết cách để mua được những thứ đó.
- Lại định âm mưu cái gì thế? Nhân loại yếu đuối, sống cẩn thận đi
Rồng đen nói như vậy khi thấy nét mặt của Cale nhưng cậu phớt lờ nó. Cậu nhìn quanh nơi mình đứng và bắt gặp nhiều ánh mắt.
Vậy nhưng Cale tin rằng những ánh mắt ấy sẽ biến mất khi cậu rời khỏi thủ đô.
Để chuẩn bị rời thủ đô vào sáng ngày mai, Cale đẩy đĩa bít tết cho Rồng đen đồng thời đưa cho nó 3 món đồ. Rồng đen ôm lấy đĩa bít tết và hỏi.
"Làm gì với cái này?"
3 món đồ. Đó là những quả bom thuật đã bị loại bỏ vòng tròn ma thuật. Bên trong vẫn còn tồn tại sức mạnh mana. Trước mắt, Cale dự định sẽ dùng một trong 3. Cậu nở nụ cười nham hiểm.
"Để phá hủy xoáy nước."
Cale dự tính sẽ bí mật lật tung vùng biển đông bắc bộ của Vương Quốc Roan. Cậu có thể thực hiện được điều đó tại vùng biển mà chưa có Nhân Ngư hay Tộc Cá Voi sinh sống.
Vốn dĩ Cale không có ý định phá hủy xoáy nước mà cậu định sẽ giải quyết bằng [Kiên Bất Hoại] và [Sinh lực Trái tim].
'Đó là chuyện khi chưa có Rồng đen'
Giờ đã có Rồng rồi, Cale đâu nhất thiết phải tự mình khổ cực?
Sau khi ăn uống no nê cùng với Rồng đen, On và Hong. Cale để mấy đứa trung bình 7 tuổi ra ngoài và tiếp vị khách đầu tiên.
"Không biết ngài đã đánh cắp thứ gì nhưng có vẻ đó là một phi vụ lớn"
Là Billos.
"Dạo gần đây ta hơi nổi tiếng nhỉ?"
Thấy bộ dạng khỏe khắn không chút ốm đau của Cale, Billos cảm thấy cạn lời và lắc đầu. Trước mặt Billos là Cale - người kêu đau nhưng đang uống rượu.
"Vâng. Rất nổi tiếng ạ. Nhưng mà ngài ổn với việc uống rượu chứ?"
"Ta đâu cần diễn kịch trước mặt ngươi"
Billos bật cười và rót rượu vào ly của Cale. Rồi hắn đưa cho cậu một hộp ma thuật.
"Đây là vật mà ngài đã yêu cầu. Tôi đã nhận được những món đồ lần trước"
Cale đã bí mật trả lại đồ cho Billos thông qua Choi Han. Cale vuốt ve hộp ma thuật mà cậu sẽ dùng tới, rồi liếc nhìn Billos.
Dùng Hoàng Kim lệnh vào việc gì đây nhỉ? Cale đã quyết định được một trong hai.
Cậu quyết định sẽ mua thời gian.
Những nhân tố gây nguy hiểm tới Vương Quốc Roan, mà không, những sự tồn tại sẽ gây nguy hiểm tới Roan, Breck, và cả những quốc gia ở khu vực trung bắc của Tây Đại lục. Khi các Kị sĩ từ phương bắc đổ xuống. Cale đã quyết định mua thời gian cho thời khắc ấy
Nói chính xác thì, trước cả các Kị sĩ phương Bắc là Đế Quốc - trung tâm của Tây Đại Lục, Kẻ đồ sát pháp sư và Nữ Vương của Đại Ngàn. Để có thể thoát khỏi tất cả những người này, Cale đã quyết tâm mua thời gian. Nếu chỉ có một mình thì khó mà nói được, nhưng nay đã có những người khác xuất hiện trong phạm vi của Cale.
"Billos"
"Vâng"
"Ngươi có làm ngoại thương không?"
"Dù không làm nhưng tôi biết về những thứ được nhập vào dạo gần đây"
Billos quả đúng là thương nhân. Rất nhanh nhạy về thông tin.
"Tây Đại Lục đang trong tình trạng ngay trước khi phát nổ, và lúc ấy thì các thương nhân sẽ dễ kiếm tiền"
"Thương nhân sẽ xối xả lao vào nếu có thể hái ra tiền"
Billos rất vừa ý với Cale, người rất am hiểu về thương nhân. Hắn thích cả việc cậu ta không lòng vòng mà đi ngay vào việc chính.
"Vương Quốc Whipper sẽ sớm xảy ra xáo trộn lớn. Ngươi cũng đoán được rồi chứ?"
Billos gật đầu. Tại Vương Quốc Whipper, sự mâu thuẫn giữa Liên minh pháp sư và Liên minh phi pháp sư đang trong giai đoạn cực điểm.
"Vậy nên tôi đã suy nghĩ xem nên lợi dụng khoảnh khắc ấy để kiếm tiền như thế nào. Thiếu gia-nim nghĩ rằng thứ gì sẽ cho tiền nhiều nhất?"
Cale trả lời ngay trước câu hỏi khôn khéo của Billos.
"Con người"
Liên minh pháp sư sẽ thua cuộc trong nội chiến. Và Ma Tháp sẽ sụp đổ. Nếu vậy thì những pháp sư còn lại sẽ ra sao? Nội chiến kết thúc không có nghĩa là tất cả pháp sư sẽ chết.
Vương Quốc cho sản lượng vật phẩm ma thuật lớn nhất Tây Đại Lục. Ở đó cũng có khá nhiều pháp sư sống xa lánh khỏi quyền lực và chính trị. Nhưng sau nội chiến, bọn họ mất đi chỗ đứng.
Người nhắm tới điều này chính là Hoàng Thế Tử Alberu. Còn Rosalyn chính là Pháp sư thượng cấp nhắm tới việc xây dựng một Ma Tháp mới khi Ma tháp sụp đổ.
Billos quả là người hiểu chuyện.
"Thì ra ngài đang nói tới sự suy tàn của các pháp sư"
Cale không cần trả lời. Phía pháp sư nhất định phải suy tàn. Phải như vậy thì Vương Quốc Whipper mới có tương lai.
Nhưng những điều ấy không có ý nghĩa lớn với Cale.
Bởi điều cậu muốn là thứ khác.
Vương Quốc Whipper là nước sản xuất vật phẩm ma thuật nhiều nhất và cũng là nơi sản xuất ra những vật phẩm ma thuật tối cao. Cale cần thứ còn sót lại sau nội chiến.
"Nói cho ta biết ngay khi Ma Tháp sụp đổ"
"....Tôi có thể hỏi lý do được không?"
Cale nhún vai và trả lời.
"Đến lúc ấy thì ngươi sẽ biết.
Ma tháp. Đó là thứ mà Cale sẽ mua.
Sau nội chiến, Ma tháp rơi vào tình trạng không thể tu sửa lại và chất đầy những đạo cụ ma thuật bị hỏng. Cale biết cách để mua được Ma tháp. Và Alberu cũng không thế từ chối được hành động này của Cale.
"Thật đáng mong chờ"
Cale gật đầu đồng ý với Billos. Cậu cũng cảm thấy mong chờ.
Cậu sẽ nhận được thời gian nếu mua thứ đó. Cale sẽ có thời gian để bảo vệ mình khỏi nguy hiểm. Tất nhiên là cái giá không hề nhỏ.
'Có phải tiền của mình đâu?'
Sự kì vọng của Billos lại tăng lên khi hắn thấy nụ cười hiểm độc của Cale.
"Vậy tôi sẽ liên lạc với ngài sau"
"Ừ. Ta đợi đấy"
Billos, vị khách đầu tiên rời đi. Cale đón tiếp vị khách cuối cùng. Thực ra vị khách ấy xông vào chứ không phải là Cale đón tiếp.
Cale vô cảm nhìn cửa ban công đang mở và giật mình khi thấy sự tồn tại đang bước vào.
"Cái gì thế?"
Một hình nhân đất sét chỉ tầm lòng tay chập chững tới gần Cale từ ban công. On và Hong sợ hãi nhảy vào vòng tay của Cale.
- Ta cảm nhận được sức mạnh của Thần
"Ah"
Cale bật ra tên của một người.
Thần quan điên.
"Cage"
Lúc ấy, hình nhân đất sét không mắt, không tai mà chỉ có miệng lên tiếng.
"Quả nhiên là cậu nhận ra nhỉ, thiếu gia Cale. Đây là hình nhân được kết nối ý thức với tôi. Là thứ chỉ có thể dùng một lần và có chức năng nghe và nói."
Quả nhiên là năng lực của kẻ từng bị gọi là necromancer.
Cale nhìn Rồng đen. Nó nói vào trong đầu Cale nhưng lại không tàng hình. Có vẻ nó đã nhận ra hình nhân đất chỉ có thể nghe và nói. Rốt cuộc thì Rồng đen mạnh đến mức nào? Cale đột nhiên cảm thấy tò mò về sức mạnh của Rồng. Vậy nhưng Cale chẳng thể nghĩ lâu hơn bởi lời nói của hình nhân đất sét.
"Hôm nay bọn tôi sẽ rời khỏi thủ đô. Chắc là thiếu gia Cale không thích việc chúng tôi liên hệ với cậu như thế này?"
Đúng vậy. Đáp án chính xác.
"Vậy nhưng Taylor có lời muốn truyền đạt tới thiếu gia"
Thần quan điên Cage chuyển lời của Taylor, trưởng nam của Nhà Hầu Tước Stan.
"Cậu ấy bảo như này 'Thiếu gia Cale, khi mà tôi lấy lại vị trí vốn có của mình, à không, khi mà tôi đạt được vị trí còn cao hơn vị trí vốn có của mình, khi ấy tôi sẽ đáp trả lại ân huệ cho cậu"'
"Tôi không cần"
"Tôi biết chứ"
Cale đối diện với con hình nhân đất ghê rợn.
"Vậy nhưng cả tôi và Taylor cần có một nơi để báo tin khi chúng tôi đạt được thứ mình mong muốn"
"Tùy ý hai người"
Lời nói của Cale khiến khóe miệng của hình nhân nhếch lên và từ từ nan chảy. Thấy thế, On và Hong càng rúc sâu hơn vào trong lòng Cale.
"Vậy mong cậu khỏe mạnh, thiếu gia Cale"
Hình nhân đất sét lập tức biến mất và không để lại dấu vết nào. Rồng đen nhìn chằm chằm cảnh đó và nói với Cale.
"Vậy đó là lúc mà ta có thể trả thù?"
Khi trưởng nam Taylor Stan trở thành chủ nhân của nhà Hầu Tước, đó là lúc Hầu Tước đương nhiệm cùng với Venion sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ của Rồng.
"Đúng thế. Ngươi có thể làm theo ý mình muốn"
"Tốt"
Rồng đen nghe tình hình của nhà Hầu Tước Stan từ Cale và quyết định thời điểm trả thù.
Khi mà Hầu Tước đương nhiệm cùng với Venion rơi vào tuyệt vọng và bi thảm nhất. Rồng đen nói rằng khi ấy nó sẽ khiến cho bọn chúng bi thảm hơn và cho chúng chết một cách tàn bạo.
Rồng đen thích thú vỗ cánh. Đúng là là đứa nhóc man rợ.
Cale trải qua một buổi tối cực khổ vì phải nghe bài hát ru là câu chuyện báo thù mà Rồng đen tưởng tượng ra. Ngày tiếp theo, cậu đứng trước xe ngựa từ sáng sớm.
Rosalyn, Choi Han và Lock tiễn nhóm của Cale. Cậu nhìn ba người họ bằng nét mặt khó hiểu.
"Cale-nim, nếu nhìn thấy tên pháp sư ấy thì hãy lập tức nói Rồng giết chết hắn. Đừng cắt mỗi cánh tay vô dụng như tôi mà hãy cắt phăng đầu hắn"
Mới sáng sớm Choi Han đã phát ngôn kinh dị.
"Anh nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và quay về! Trong lúc đó hãy nhớ nghe lời thiếu gia-nim. Và hãy suy nghĩ kĩ về chuyện anh nói lần trước. Vì các em phải tự quyết định tương lai của mình. Từ bây giờ chúng ta phải trở nên mạnh hơn"
Được vây quanh bởi 10 đứa em, Lock nói với chúng quan điểm của mình. Rosalyn đang thì thầm với Rồng đen trong xe mà không để ai nhìn thấy. Cô nói với giọng nhỏ để Cale không nghe thấy.
"Dragon-nim. Đây là sách quốc ngữ của Roan, còn đây là sách về ngôn ngữ phổ thông của Đại Lục"
"Cảm ơn, con người. Ta là Rồng vĩ đại nên sẽ học chữ được ngay"
"Đúng vậy ạ. Dragon-nim vĩ đại. Mong rằng ngài sẽ có một cái tên thật phong độ"
"Ta sẽ đòi đặt tên"
"......Cale-nim chắc sẽ hiểu ý của ngài"
"Hưm"
Cale không biết họ đang nói chuyện gì nhưng cậu nhìn họ với nét mặt không thoải mái khi thấy Rosalyn thích thú nhìn Rồng đen, rồi cậu quay sang nói với Choi Han. Choi Han vẫn đang nói với Cale về cách sinh tồn.
"Cale-nim, dù có là gì đi nữa thì việc đánh bay ngay trong một đòn và bỏ trốn sẽ cho tỉ lệ sống sót cao nhất. Thêm n-"
"Nói chuyện vô bổ rồi"
Cale vô cảm nói với Choi Han.
"Ngươi ấy, đừng để bị thương"
".....Vâng. Nhất định là thế"
Cale không thích nhìn khuôn mặt cười thuần khiết của Choi Han nên cậu lên thẳng xe. Thấy vậy, Rosalyn đi xuống xe.
Cale cảm nhận được sức nặng của Rồng đen đang ngồi trên đùi mình trong trạng thái tàng hình cũng như On và Hong. Cậu nói với phó quản gia Hans.
"Xuất phát thôi"
Ngay khi Cale dứt lời thì những người làm đứng ở ngoài dinh thự chào cậu. Cale chẳng hiểu nổi vì sao những người làm bỏ dở công việc của họ mà ra tiễn mình. Vậy nhưng bọn họ là những người sẽ ra tiễn, dù cậu có bảo là đừng làm thế.
"Thiếu gia-nim, mong ngài trở về bình an!"
"Rất mong được gặp ngài thêm lần nữa"
"Tôi rất vui mừng vì được phục vụ thiếu gia-nim"
"Tôi mong chờ ngày được gặp lại ngài"
Những lời nói kinh dị. Cale không hề có dự tính sẽ quay lại thủ đô. Cậu vẫy tay qua loa rồi khép rèm cửa sổ.
Đó là tín hiệu xuất phát. Đoàn xe của Cale có thêm hai xe nữa so với trước, họ rời khỏi thủ đô và hướng về phía đông bắc.
Ubarr. Nơi Cale hướng tới, vùng biển có những xoáy nước trong hàng trăm năm qua.
* * *
"Khịt! Có vị mặn! Đây là biển sao?"
Mèo lông đỏ, Hong nhìn cửa sổ xe đang he hé và ngửi mùi. Cale gật đầu qua loa và nhận lấy vật hình tròn bé hơn nắm tay mà Rồng đen đưa.
"Cái này là vật được kết cấu bởi mana tách ra từ bom đó hả?"
Rồng đen gật đầu và đáp lại.
"Đúng thế. Giờ có thể tạo ra bom ma thuật mới"
Cale cảm thấy thích thú trước lời tuyên bố của Rồng đen, cậu mở toang cửa sổ. Cale nhìn thấy vùng biển tươi mát cùng bờ biển rộng của vùng đông bắc bộ. Có rất nhiều đảo trên vùng biển này.
Mèo lông bạc - On cảm thán.
"Ồ! Vách đá ghê thật đấy"
Những vách đá dựng ngược tại ven biển vừa gây cảm thán vừa gây áp lực. Xe ngựa đang đi theo con đường được xây dựng theo những vách đá ấy.
Cale hướng mắt về phía xa, nơi có 'Vách đá của Gió' - tuyệt cảnh của lãnh địa Ubarr. Đối diện với 'Vách đá của gió' là một vài đảo nhỏ.
Cậu thấy một vài xoáy nước ở giữa vách đá và đảo. Những xoáy nước ấy khiến cho vùng biển trước lãnh địa Ubarr trở thành nơi nguy hiểm.
'Kẻ đồ sát pháp sư tới một hòn đảo trong số đó khi bị trôi dạt tới đây và phát hiện ra [Âm thanh của gió]'
Được đánh giá là kẻ man di lanh lợi. Nhân vật có thể chất còn xuất chúng hơn cả Lock - người sẽ trở thành Vua Sói, và được đánh giá là có sức mạnh thể chất số một Tây đại lục, bạo chúa Toonka.
'Phải lấy được [Âm thanh của gió] trước hắn ta'
Nếu như theo dòng chảy của mạch truyện thì vẫn còn thời gian cho tới khi Toonka đến nơi này. Cale nhìn vùng biển rộng với ánh mắt hài lòng khi nghĩ rằng sẽ không có chuyện cậu phải giáp mặt với Toonka. Đây là chuyến du lịch không có gì đáng ngại nếu tránh được Toonka.
Nhìn ra ngoài của sổ với tâm trạng thoải mái, có thứ gì đó ở đường chân trời xuất hiện trong tầm mắt của Cale.
"Hửm?"
Cale dụi mắt. Nhưng thứ cậu thấy vẫn y xì như cũ.
".....thứ kia là cá voi mà?"
Bầy cá voi khổng lồ phun nước lên trời, chúng đang vượt qua vùng biển đông bắc bộ và hướng về phía bắc. Cảm thấy bất an, Cale dùng cả hai tay ôm lấy nguyên liệu bom ma thuật.
Cá voi thường sống ở vùng biển phía bắc. Và Tộc Cá Voi cũng vậy. Phải tới lúc giao chiến với Nhân Ngư thì bọn họ mới xuống phía nam.
'Chắc chỉ là đàn cá voi đi qua thôi nhỉ? Có cả đống đàn cá voi di chuyển lên phía bắc mà, có lẽ nào, không phải đâu nhỉ?'
Lời nói của Rồng đen vang lên và dội vào người Cale.
"Ta cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ?"
Âm thanh dội lại ấy cắm thẳng vào ý nghĩ của Cale.
Một lúc sau, xe ngựa dùng lại trước một ngôi làng ngay trước 'Vách đá của gió'. Cale bước xuống xe với gương mặt nhăn nhúm.
"Thiếu gia-nim, ngài bị say xe ạ?"
Cale lắc đầu trước câu hỏi của Hans.
"Không, chỉ là thấy bất an"
"À, cũng đúng, vách đá ven biển dựng ngược nên cũng có chút bất an thật. Nhưng ông chú đánh xe của chúng ta là người kỳ cựu nên ngài không cần lo đâu"
Cale phớt lờ Hans, người đang tỏ ra đáng tin cậy khi nói những lời vô nghĩa. Cale chìa tay ra với người đang tiến đến.
"Lâu ngày không gặp, tiểu thư Amiru"
"Đúng thật là vậy, Thiếu gia Cale"
Amiru nở nụ cười điềm đạm đặc trưng của cô và đón chào đoàn của Cale.
Ngôi làng biển nhỏ ở lãnh địa Amiru. Nơi mà không có sự phát triển nào đặc biệt và chỉ có kế sinh nhai là ngư nghiệp. Giờ đây có rất nhiều kẻ tìm tới nơi này.
Dáng vẻ của ngôi làng ngày càng thay đổi. Chỉ một chút nữa thôi, bước ngoặt sẽ xảy ra tại ngôi làng này, khiến nó thay đổi với tốc độ mà thủ đô cũng không thể sánh bằng.
Đêm mai, Cale sẽ kích nổ bom ma thuật tại dưới lòng biển kia.
Nhưng trước khi thực hiện được việc đó, thì một việc không thể xảy ra lại xảy đến với Cale. Sự việc ấy bắt đầu khi một Kị sĩ tới báo cáo với Amiru.
Kị sĩ vội vã tiến lại gần và báo cáo với Amiru bằng giọng nói nhỏ.
"Thiếu chủ-nim, người mà ngài cứu đã tỉnh lại rồi ạ"
"À, vậy sao?"
Người mà cô ta cứu? Từ ngữ ấy khiến Cale nhớ tới một người.
Cale cau mày bởi suy nghĩ ngờ vực. Amiru nhìn gương mặt cậu và giải thích một cách thân thiện.
"Mấy ngày trước, khi đang khảo sát vùng biển và các hòn đảo, tôi đã cứu một người bị trôi dạt. Có vẻ là người đó đã tỉnh lại."
Bất an quá.
"Lúc đó, tôi đã nghĩ phải làm thế nào khi thấy người ấy bất tỉnh và sắp bị cuốn vào trong xoáy nước nhưng tôi đã quyết định phải cứu khi nghĩ tới việc thiếu gia Cale đã làm tại quảng trường"
Amiru nói với Cale.
"Vì sinh mạng là thứ quý giá. Đúng vậy phải không?"
Phải một lúc sau Cale mới đáp lại được.
".....đúng vậy"
"Tôi biết là thiếu gia sẽ trả lời như vậy mà"
Gương mặt cười của Amiru không hề lọt vào tầm nhìn của Cale. Thay vào đó thì những miêu tả về Toonka trong [Sự ra đời của Anh Hùng] cứ hiện lên trong đầu cậu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK