Ở lại với đám Đại Phong chừng một canh giờ, Phong Hà tách đàn mà đi, mang theo một rổ nhỏ cái trái "táo" mà đi đến bãi đất trống hôm qua. Đến nơi, nàng nhìn những chồng gỗ sắp xếp ngay ngắn mà miệng không nhịn được mỉm cười. Nàng đặt rổ nhỏ xuống chiếc bàn mà Mạc Ngôn đã làm, xoay người phi thân về lại ngôi chùa lấy dụng cụ.
-- Tiểu Hà, muội mau ăn sáng đi! - Tần Dạ vừa bắt gặp nàng đã đẩy nàng vào bàn ăn sáng. Nàng cũng cười cười, ngồi vào dùng một chút. Lát sau mới gặng hỏi mượn nàng ta một chiếc vạt nhỏ chừng lớn hơn nắm tay người lớn một tí.
-- Muội cần cái này làm gì vậy? - Tần Dạ trong lòng ngập một bụng tò mò, đưa cho Vân Thanh chiếc vạt gốm nhỏ đen bóng.
-- Hì hì, Ta không chỉ lấy cái này đâu. Ta còn muốn lấy ít đường với... Vài quả táo... - thật ngượng mồm! Phong Hà không ngừng oán trách cái thời đại này lại nhầm lẫn giữa trái táo vào trái chanh, làm nàng cứ ngượng miệng, lỡ lời. Tần Dạ tuy tò mò nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, lấy những thứ Phong Hà yêu cầu. Phong Hà nàng đón lấy tất cả mọi thứ, xách ra một con dao con nhỏ mà nàng đã mượn từ trước. Xoắn tay áo, thành thục rửa sạch mười mấy quả táo xanh kia rồi xắt lát không quá dày. Tần Dạ nhìn nàng dùng dao không khỏi cảm thấy da đầu tê rần, mấy lần muốn thót tim.
Phong Hà mở nắm hũ đường, dùng mui lấy một ít đường rãi dưới đáy vạt, sau đó lại sắp một lớp lát táo lên, lặp đi lặp lại đến đầy hũ trước con mắt kinh ngạc của Tần Dạ. Nàng cho thêm một lớp đường nữa lên cuối cùng đồng thời đậy kín nút chiếc vạt nhỏ, sau đó, như hài lòng về thành quả của mình, Phong Hà nhoẻn miệng cười khẽ, lầm bẩm một câu khơi dậy cơn tò mò mà Tần Dạ muốn giấu.
-- Chờ đến một tháng sau chắc chắn sẽ có một niềm vui bất ngờ cho mà xem!
-- Tiểu... Tiểu, tiểu Hà... Muội nói, niềm vui bất ngờ? Là thứ gì vậy? Hơn nữa, muội đang làm thứ gì vậy? - Tần Dạ thắc mắc, giọng lắp bắp kinh ngạc. Nàng ta dù gì cũng sinh ra trong một gia đình đầu bếp nên biết kha khá cách thức chế biến thức ăn. Nhưng cái cách mà Phong Hà vừa làm trước mặt nàng thật sự quá khác lạ, quá mới mẻ! Nó đã thành công khơi dậy sự tò mò của nàng!
-- Ồ?! Hì hì, bí mật thì phải để cuối cùng rồi mới bật mí chứ. Nếu biết trước rồi thì còn gì là bất ngờ? - Phong Hà đột nhiên cười tinh quái làm Tần Dạ hơi giật mình.
-- Vậy cái này... - nàng chỉ vào chiếc vạt nhỏ đã được đậy kín dưới đất.
-- Muội giao cho tỷ trông chừng nhé! Đặt nó ở nơi nào đó thoáng khí và đừng cho ánh sáng chiếu vào. Nhớ kĩ, cho đến một tháng sau, nhất định không thể mở nút! - Phong Hà tỉ mỉ dặn dò, Tần Dạ không do dự gật đầu cái rụp. Nhanh chóng bắt lấy chiếc vạt nhỏ, cứ như là đang cầm báu vật nhẹ nhàng để trong cũi. Phong Hà hài lòng gật đầu, tạm biệt Tần Dạ, nàng đem theo chiếc rổ nhỏ đựng những mẫu vải chứa hạt dâu đến bãi đất trống. Khẽ nhoẻn miệng cười, cuối cùng cũng đến, nàng đợi khá lâu rồi đấy.
-- Đã đến rồi thì ra mặt đi! Cần gì phải trốn? - nàng nhàn nhã đặt chiếc rổ lên bàn, tay lấy một quả táo nhỏ cho vào miệng nhỏ cắn rốp một tiếng. Ngay khi nàng vừa dứt lời, trên những tán phía xa bỗng run lên, ba bóng người phi thân nhảy xuống. Là ba người Mạc Ngôn, Vũ Mặc và tên lẻo mép Thiệu Vấn bây giờ đang có vẻ mặt rất khó coi. Nành phát hiện ra bọn hắn từ lúc nào vậy chứ? Hay là ngay từ đầu đã phát hiện? Hầy, tiểu hài này thật khó đoán!
-- Bắt lấy! - hoàn hồn, Thiệu Vấn theo bản năng chụp lấy vật nhỏ đang ném về phía mình, giật mình nhìn kỹ, đó là một loại quả khá kì lạ, to không quá một nắm tay lại còn có hai màu vỏ. Phía trên đỏ chói, bên dưới lại có màu nâu đà như vỏ cây. Hai tên kia cũng nhận được, cả hai đều đem vẻ dò xét mà nhìn quả nhỏ trên tay.
-- Yên tâm, không có độc đâu! - Phong Hà như nhìn thấu tâm tư bọn họ, tốt bụng nhắc nhở. Bọn họ đương nhiên biết nó không có độc, nếu không lầm sao nàng lại ăn ngon lành thế kia?
Phong Hà vừa ăn vừa sắp những lớp vải kia ra dưới ánh nắng của buổi sáng, nàng nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt ba người kia cũng đã chắc chắn rằng họ cũng không biết loại quả này, thở dài một hơi. Xong lại lấy một cành cây nhỏ vạch vẽ cái gì đó trên mặt đất, ba người họ đều hình dung ra được, nàng đang vẽ một hình chữ nhật khá lớn mà vùng đất đó lại hứng hết ánh nắng.
-- Xong! Các huynh cứ việc xây nhà ở bất cứ đâu, nhưng phải tránh mảnh đất này! À, đồng thời làm giúp ta một cái hàng rào luôn a! - Nàng sẵn giọng phân phó. Chỉ nhận được cái gật đầu của Mạc Ngôn, còn hai người kia mặt mếu khóc không ra nước mắt.
-- Còn nữa... Thiệu Vấn! Huynh theo ta xuống phố! - Nói xong không chờ người đồng ý đã phi thân đi mất dạng, bỏ lại Thiệu Vấn vẫn còn đang ngu ngơ chưa kịp tiêu hóa lời nói của nàng.
-- Cái, cái... Không phải chứ! Này, tiểu tổ tông, ngươi còn không chờ ta? - Thiệu Vấn hoàn hồn, vội vận khinh công đuổi theo, còn không quên trưng ra cái gương mặt tươi cười thoát nạn mà tạm biệt anh chằng Vũ Mặc giờ đây hiện ra một vẻ mặt thối đến cực điểm. Dựa vào đâu!!!!! Tại sao lại cho tên đó thoát nạn mà không phải là hắn???
Khu chợ nhỏ phía đông thành Châu Diệp, trên con đường tấp nập người qua lại đấy lại nổi bật lên hai bóng người. Một cao dong dỏng vận lam y thanh nhã, mày mũi cũng được coi là thanh tú, tuy vẫn chưa đến mức tuấn mỹ nhưng cũng đủ làm hàng loạt trái tim thiếu nữ xao xuyến. Một thấp bé, nhìn qua cũng chỉ là một tiểu nam hài mười mấy tuổi không quá nổi bật, nước da ngăm ngăm bánh mật, y phục nâu sắc bình dị nhưng nhìn thế nào cũng đem lại cho người khác một cái cảm giác gì đấy không thích hợp, đặc biệt là đôi mắt đen láy, sáng long lanh, tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, khuôn miệng nhỏ nhắn nhoẻn lên một nụ cười làm ai cũng vui mắt. Cả hai sóng bước cùng nhau đi, thu hút không ít ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc mà hỏi trong lòng xem đây là mấy vị công tử nhà ai. Phong Hà thích thú dạo quanh một vòng khu chợ, mặc cho Thiệu Vấn làm cái đuôi theo sau, không dám hó hé một lời nào dư thừa, thành thành thật thật làm cái đuôi theo nàng đi tiếp một vòng quanh khu chợ sáng lần nữa. Đến khi nàng chuẩn bị làm tiếp vòng ba, hắn không chịu nổi nữa liền cất tiếng bắt chuyện.
--Này... Tiểu tổ tông à...
-- Dám gọi ta một tiếng tổ tông ta liền đá ngươi về!! - Phong Hà đột nhiên quát khẽ một tiếng, Thiệu vấn lập tức ngậm chặt mồm, lát sau mới cười cười lấy lòng mà nói
-- Tiểu đệ đệ! Đệ đây là muốn tìm gì a! Nếu có thể ta liền giúp ngươi a!
--Ồ? Được thôi, huynh có ngân lượng không? - Thiệu Vấn đột nhiên giật thót, cười gượng mà đáp lại, trong long đột nhiên dâng lên một linh cảm vô cùng xấu
-- Có...
-- Nhiều không?
--... Khá, khá nhiều... - Hắn ta bất đắt dĩ nói, càng ngày hắn càng chắc chắn vào cái linh cảm kia của mình, trong lòng xót một trận.
-- Tốt! Theo ta! - Phong Hà tâm trạng đột nhiên tốt hẳn ra, dẫn đầu đi về một quầy hàng bán trái cây, mua liền ba cân táo cùng một ít trái cây khác. Sau đó nàng như một cơn bão càn quét tất tần tật các gian hàng khác. Chỉ tội mỗi mình Thiệu Vấn, ngân lượng hắn tích góp nửa năm đều bị nàng lôi ra dùng sạch sẽ, hắn muốn khóc nhưng lại không có nước mắt để khóc, còng lưng bê đủ thứ đồ lung tung mà nàng đã mua, đã vậy nàng ta lại chẳng hề quan tâm đến hắn, lại đi một vòng khu chợ. Tuy nói chợ này chỉ là chợ trong một khu vực nhưng nó cũng phải rộng để cho đủ thứ người mua bán, trao đổi a! Thiệu Vấn giờ đây hối hận, hối hận cực kỳ! Tại sao hắn lại theo tiểu tổ tông này đi làm mệt bản thân vậy nè??
-- Hừm, không thấy hàng gốm đâu nhỉ? - Thiệu Vấn chóng mặt ù tai, đột nhiên nghe câu hỏi, vô thức trả lời
-- Hàng gốm phải vào khu chợ trung tâm mới có... - nói xong hắn lại muốn cắn lưỡi mình tại sao lại trả lời để giờ đây hắn phải theo nàng vào khu chợ trung tâm trong khi phải còng lưng mà vát đủ thứ vật dụng. Phong Hà thích thú đi dạo một vòng ở khu chợ trung tâm, khu chợ này là lớn nhất ở đây và cũng nằm giữa thành Châu Diệp, là nơi quy tụ đủ loại người và đủ loại hàng hóa. Trong đó phải kể đến xưởng làm gốm Thanh Liêu - một nơi nổi tiếng cung cấp cho những quý tộc quan khách nhập thành. Phong Hà trầm ngâm nhìn về hướng một cửa hiệu trưng bày biết bao là bình gốm vạt gốm bên trái lại nhìn sang một cửa tiệm gốm khác có quy mô nhỏ hơn nhiều so với hiệu gốm nọ.
-- Bên kia là cửa tiệm chi nhánh của xưởng gốm Thanh Liêu, còn bên kia là cửa tiệm của một thương nhân. - Thiệu Vấn thấy nàng do dự liền lên tiếng giải thích. Phong Hà gật gật đầu, đắn đo một hồi nang xoay người về bên phải đường, hướng đến cửa tiệm nhỏ nhìn khá sạch sẽ kia. Thiệu Vấn vì phải vác khá nhiều đồ nên không vào cùng nàng.
" Leng keng! "
Vân Thanh ngạc nhiên nhìn về chóp cửa, ở đó treo lủng lẳng một chiếc chuông đồng nhỏ, mỗi lần mở cửa đều run lên những tiếng thanh thuý dễ nghe. Lại lướt nhìn một vòng quanh cửa tiệm, nhìn khá thuận mắt. Bài trí khá trang nhã, những bình gốm trắng đen đủ màu sắc, hình dáng.
-- Tiểu đệ! Đệ cần gì không? - một giọng trầm đục của nam tử vang lên phía sau nàng làm nàng giật mình, định thần lại không ngờ nàng lại đi sâu vào đây như vậy. Vội quay lại, nàng thấy được diện mạo của người chủ cửa hàng này. Chỉ một từ thôi, hắn ta quá trẻ! Nhìn thoáng qua như chỉ hơn hai mươi tuổi. Mày kiếm mắt đen, đôi mắt chim ưng sắc bén nhưng lại ngập trong vẻ ôn hòa, khuôn mặt tuấn lãng đủ làm điên đảo bao chúng nữ tử, một thân bạch y càng tôn lên vẻ phong lưu, cao quý. Người như vậy mà là một chủ tiệm thấp bé?!
-- Huynh là...
-- À, không giới thiệu, ta tên Bạch Duệ Thần, là một người bằng hữu của vị chủ tiệm lười biếng đây.
-- Chủ tiệm lười biếng?! - Phong Hà nghiên nghiên đầu tỏ vẻ khó hiểu. Hành động vô thức đó làm khóe miệng của Bạch Duệ Thần hơi cong lên. Tiểu hài thú vị! Lại nhớ đến tên bằng hữu kia, lòng đang vui vẻ chợt trùng xuống một chút.
-- Đúng vậy, hắn ta là một tên lười biếng đến cực điểm! Lại không xót tiền, để mặc cái cửa tiệm này tự sinh tự diệt! Hầy, nói không chừng hắn bây giờ vẫn còn trốn trong chăn! - Phong Hà gật gù đầu ý đã hiểu. Đúng là một người kỳ lạ.
-- Ta cần mua ít đồ ở đây, nếu không có chủ quán vậy ta về vậy. - nói xong toan bỏ đi, không ngờ Bạch Duệ Thần lại kéo tay nàng lại.
-- Ấy, ấy!! Đã cất công đến đây làm sao ta để ngươi tay không về được? Chờ một lát, để ta vào lôi tên đó ra! - không chờ nàng đồng ý đã hướng vào gian trong mà đi. Phong Hà chỉ bất đắc dĩ mà chờ, trong thời gian đó nàng đi thăm thú một vòng quanh cửa tiệm. Một khắc sau phía gian trong truyền ra một chuỗi tiếng động, có cả tiếng càu nhàu của nam tử, Không phải giọng của Bạch Duệ Thần, nói vậy là của vị chủ tiệm lười biếng mà hắn ta đã nhắc đến.
-- Tại sao ngươi lại không về đi! Lo cho ta làm gì!? Ta đã nói từ trước rồi, trừ khi ngươi thuyết phục được nó thì ta sẽ làm theo lời ngươi! - Từ gian trong bước ra là một nam nhân có dáng người cao dong dỏng, đầu tóc rối bù hiển nhiên là vẫn chưa chải, quần áo xộc xệt cũ kĩ, vừa nhìn qua là đã biết đấy là một con mọt lười biếng sống một mình. Hắn ta lười nhát lườm Bạch Duệ Thần theo phía sau.
-- Hàn Tĩnh! Ngươi quá đáng lắm rồi đấy, ta có thể nhịn ngươi ba năm nhưng không có nghĩa là ta nhịn được ngươi cả đời! Với lại, là ta giúp ngươi có được một vụ buôn bán sau bao nhiêu tháng, ngươi cảm ơn ta bằng cách đó hả?! - Bạch Duệ Thần trừng mắt liếc Hàn Tĩnh một cái nhưng hắn căn bản không để ý. Ánh mắt đen láy chỉ dán vào một thân ảnh gầy gò nhỏ bé đang đứng giữa tiệm.
-- Ngươi muốn mua? - giọng điệu lười nhát của hắn lại vang lên. Phong Hà gật nhẹ đầu chợt nhíu mày, có phải ảo giác hay không mà nàng lại cảm thấy diện mạo hắn khá quen thuộc?
-- Oáp, tự chọn đi, mỗi thứ 5 lượng bạc! - Hàn Tĩnh ngáp một cái, uể oải phẩy tay.
-- Cái nào cũng vậy? - Phong Hà nghi hoặc, khi nhận được cái gật đầu của hắn mới đi tiếp một vòng quanh tiệm. Nàng đương nhiên biết cài giá hắn đưa ra có chút thấp với bình thường, 5 lượng bạc - một lượng bạc chỉ có 1000 xu đồng. Bình thường loại vật dụng gốm này ít nhất cũng có giá từ 7 lượng trở lên, vậy mà mỗi thứ ở đây chỉ có một giá. Tên này biết buôn bán không vậy a? Mà thôi kệ, dù sao cũng là ý kiến riêng của hắn, Nàng chỉ cần làm theo là được. Nàng lựa được bốn chiếc bình gốm ưng ý, kêu Thiệu Vấn bên ngoài đưa hai mươi lượng bạc trả cho tên lười biếng kia xong lại tiếp tục dắt nô bộc không công Thiệu Vấn đi một vòng khu chợ trung tâm, lại mua thêm vài thứ. Trong khi đó, trong tiệm gốm lúc nãy, không khi đặc quánh đến khó chịu.
-- Đã nói rồi, trừ khi nó chấp nhận nếu không cả đời tôi cũng không trở về! - Hàn Tĩnh tức giận khoanh tay, to tiếng nói.
-- Nhưng gia gia ngươi...
-- Ông ta thì sao chứ? Dựa vào đâu Hàn gia sau khi liệt sát phụ mẫu ta, chia rẽ ta và đệ đệ lại còn bắt ta trở về gia tộc!? Ngươi hỏi ta tại sao, câu trả lời vẫn như ba năm trước thôi! Ta không muốn sống với lũ sói đội lốp người! Huynh đệ ta không cần cái danh vọng đáng ghê tởm đấy của Hàn gia! Nếu ngươi vẫn muốn khuyên ta thì mau chóng cuốn gói về thành Hoan Bắc đi, đừng đến tìm ta nữa! - Hàn Tĩnh khoác tay, điệu bộ tức giận đi vào gian trong, để lại Bạch Duệ Thần đứng đó thở dài một hơi.
-- Ngươi cũng biết, tiểu Thiên khó thuyết phục đến mức nào... Mà thôi kệ vậy, đến mình còn không muốn về Bạch gia. Cứ phiêu diêu tự tại như thế này có khi lại tốt hơn....
Trưa, trong một tửu lâu nào đó và trong một gian phòng riêng nào đó, tồn tại hai bóng người. Một người thì nhâm nhi từng món ăn được bày biện đầy ắp mặt bàn, người còn lại thì mặt mày nhăn nhó, cầm chiếc đũa tre trên tay vậy mà chả dám gắp một miếng thức ăn nào, trong lòng hắn xót xa cho cái hà bao bây giờ đã sạch sẽ không thừa một nén bạc vụn nào. Mắt lấm lét liếc nhìn vị tiểu tổ tông của mình vẫn đang nhàn nhã thưởng thức mĩ vị, hắn không đủ dũng khí để nói ra rằng... Hắn cạn kiệt ngân lượng rồi! Tiền công tích góp nửa năm của hắn a! Quan trọng hơn hết, làm sao để trả tiền cho bữa cơm này đây!
-- À, a ưm, ừm... Tiểu đệ đệ à... - hắn cố gắng làm nên vẻ tươi cười
-- Có chuyện gì? Nói! - Phong Hà vẫn làm vẻ bất cần, nhàn nhã hỏi
-- Thật ra thì...
-- Chúng tôi đến đưa thêm thức ăn, cho vào được không ạ!? - Chưa bao giờ Thiệu Vấn muốn đánh người đến như vậy. Hắn đã gom hết dũng khí để phản kháng chế độ áp bức của vị tiểu chủ mẫu tương lai này vậy mà ông trời lại không muốn giúp, tìm người phá đám hắn đúng lúc đúng nơi làm hắn tức đến mức muốn thổ huyết!
-- Lạ thật, chúng tôi đâu có kêu thêm thức ăn? - Phong Hà nghi hoặc hỏi tiểu nhị đang bê thêm năm, sáu món vào phòng.
-- À, một vị khách lạ mặt đã đặt thêm. Hơn nữa người đó còn trả xong tiền rồi ạ. Xin phép, tôi ra ngoài đây! Chúc khách quan ngon miệng. - tiểu nhị vào nhanh đi cũng nhanh. Nàng chưa kịp hỏi là ai đã trả tiền thì hắn ta đã chuồn sớm đi từ đời nào. Nàng mang một vẻ mặt nghi hoặc mà tiếp tục ăn, ngược lại với nàng, Thiệu Vấn mặt tươi như hoa vui vẻ ăn cơm càng làm nàng thêm trầm tư... Không lẽ nàng lại bị theo dõi? Hơn nữa, người nó lại ẩn nấp thật tốt, đến trực giác sắc bén của nàng lại không nhận ra... Ngoài ra, biểu hiện của tên ngốc đối diện nàng lại rất kỳ quái!
Thiệu Vấn đương nhiên vui vẻ mà ăn cơm. Trong lòng không ngừng ta thán. Chủ tử a! Ngài đến cũng thật là đúng lúc, nếu không ta phải ở lại mà rửa bát trả nợ a! Như thế thì mất mặt chết ta rồi!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK