Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng sau, tất cả thành viên trong nhóm của Cale tập trung lại ở lối vào của [Không Lối Thoát]. Tất nhiên là không chỉ có mỗi mình họ. Cale chỉ thị cho Hans.

"Ngươi đi lấy danh sách đi."

"Vâng."

Hans đi tới chỗ những người dân làng đang nhìn Cale, để nói chuyện với họ. Chắc hẳn lần này hắn ta sẽ được biết về bí mật của của lũ mèo.

Cale ra hiệu qua ánh mắt, Hilsman, Maes, những đứa trẻ tộc sói đứng thành một hàng ngay ngắn. Họ mang vẻ đồng đều giống như một kị sĩ đoàn.

"On sẽ dẫn bọn ta đi trước, rồi sẽ cùng Hong quay trở lại. Thế nên, các ngươi hãy cùng On vào trong rừng và thu thập di vật"

Maes và những đứa trẻ tộc Sói gật đầu mạnh mẽ với gương mặt bi tráng. Khi Cale đang nhìn chúng với vẻ hài lòng, thì một giọng nói lí nhí phát ra ở phía dưới cậu.

"Thiếu, thiếu gia-nim, tại sao lại có tôi nữa ạ? Tôi cần phải lo bản vẽ mà."

Mueller đang đứng giữa Cale, Hilsman, và Beacrox, hắn run lẩy bẩy và ngước nhìn cậu. Cale thấy vẻ đó của hắn trông thật ngu đần. Cậu cảm thấy quá lo lắng để có thể để tên đần này một mình.

"Khi ta còn nói tử tế thì biết làm theo đi."

Cale không muốn phải túm cổ hay cắp hắn ở eo và mang đi theo. Không biết Mueller hiểu câu nói đó của Cale như thế nào, mà mặt hắn ta tái nhợt đi và gật đầu lia lịa. Mueller đang mang một chiếc túi lớn đựng bút và giấy để thiết kế bản vẽ.

Cale đi về phía Litana, người đang đứng cách xa cậu một chút. Nụ cười dịu dàng treo trên môi cậu.

"Có vẻ chúng ta có thể xuất phát được rồi. Hẳn là các vị đã rất thấp thỏm vì phải chờ trong 2 tiếng đồng hồ"

"Không đâu. Chúng tôi ổn."

Litana dù trả lời như vậy nhưng vẫn đang quan sát các thành viên trong nhóm của Cale.

Vì trông Cale có vẻ bình thường, không học vũ thuật nên cô đã nghĩ rằng người trong đoàn của cậu là các kỵ sĩ với sức mạnh vừa phải.

'Cậu ta là một người phi thường'

Tuy nhiên, đó rõ ràng là một sự nhầm lẫn. Rất nhiều nhân tài và kẻ mạnh mà cô không thể nhìn thấu được lại ở bên cạnh Cale và nghe theo lệnh của cậu ta.

Bởi vì đứng ở xa nên cô không nghe thấy được cuộc đối thoại của Cale và nhóm của cậu, vậy nhưng khác với khi nói chuyện với cô và thuộc hạ, trông cậu ta rất có năng lực lãnh đạo.

Mặt khác, thì mỗi thành viên trong nhóm của Cale lại tỏ vẻ mặt khác nhau khi nhìn thấy Cale dịu dàng đối xử với Litana, thế nhưng họ không để thể hiện rõ điều đó ra ngoài. Cale đã dặn trước với nhóm của mình.

"Cư xử cho ăn nhập với ta."

Họ sẽ biết đường mà cư xử ăn nhập với cậu, bởi vì không có một ai thiếu nhạy bén cả.

"On, đi thôi"

Nyannn--

On dẫn đầu, Cale và những người khác theo sau nó.

"Mm, Cale-nim."

Choi Han tới bên cạnh Cale, người đang bám sát với On nhất. Cậu ta tỏ vẻ cận trọng như là có điều muốn nói.

Cale xác nhận lại rằng Litana và nhóm của cô ta ở phía sau Rosalyn, cách cậu một khoảng khá xa, rồi lại nhìn Choi Han.

"Sao?"

"Không lẽ lửa ở Đại Ngàn lần này cũng là do bọn chúng?"

Ánh mắt dù trong trẻo nhưng vẫn sắc bén. Cale lập tức nhận ra 'bọn chúng' mà Choi Han nhắc tới là ai.

Tổ Chức Bí Ẩn đã gây ra sự kiện khủng bố tại quảng trường ở thủ đô. Cậu ta đang nhắc tới bọn chúng.

"Không, lần này không phải là bọn chúng."

Vốn dĩ theo nguyên tác, sau khi đụng độ Tổ Chức Bí Ẩn ở thủ đô, thì Choi Han sẽ đụng chạm nhẹ với bọn chúng ở Vương quốc Breck. Vậy nhưng, có vẻ như lần này cậu ta đã không chạm mặt bọn chúng.

"Ra là thế. Tôi cứ nghĩ đây lại là một phần thông tin mà ngài biết về bọn chúng giống như chuyện ở thủ đô"

"Ta vẫn nhớ lời thề của mình."

Cale nhắc nhở Choi Han thêm một lần nữa.

"Ta sẽ nói cho ngươi nếu biết được danh tính của chúng. Thế nên đừng lo lắng."

"Vâng."

Choi Han thấy Cale đi xuyên sương mù một cách điềm nhiên như thường ngày. Cậu mấp máy môi, rồi nói một cách bi tráng.

"Xin đừng cố gánh vác những việc khó khăn một mình"

Nói cái quái gì thế? Cale hốt hoảng nhìn Choi Han. Chính lúc ấy.

"Tôi cũng đồng ý với Choi Han."

Rosalyn, người đi ở giữa để giữ cho nhóm của Litana tách xa khỏi Choi Han và Cale, nhìn Cale và cười tươi. Thật khó để Cale có thể hiểu được lời của hai người bọn họ.

Việc khó khăn?

"Tôi thật không hiểu ý cô là gì. Tôi không có ý nghĩ sẽ làm việc gì khó khăn."

Sao mình lại đi làm những việc khó khăn cơ chứ? Người có thể sai khiến thì rải đầy xung quanh thế này cơ mà. Cale nhìn Rosalyn với vẻ không hiểu chuyện và trả lời câu hỏi của hai người họ. Vậy nhưng, Rosalyn và Choi Han nhìn nhau rồi nở cười hết cách.

Biểu hiện ấy của họ khiến Cale thấy khó chịu. Vậy nhưng cậu không hỏi thêm nữa mà bước thẳng về phía trước vì không thể lãng phí thời gian thêm.



Và cuối cùng, sau chuyến hình trình vất vả thâu đêm không tính một lần nghỉ ngắn, thì họ đã có thể ra khỏi [Không Lối Thoát] vào ngày tiếp theo.

"Mm."

"...Ôi trời."

Nhìn thấy thứ hiện ra ngay sau khi ra khỏi rừng mưa, nhóm của Cale đã phải thốt lên.

Khói đen.

Phải đi thêm một ngày nữa mới thấy được Đại Ngàn, thế nhưng tại nơi mà Đại Ngàn tọa lạc có những cột khói xám đen bốc ngùn ngụt lên trời.

Thêm nữa, dù đang ở vùng đồng bằng, nhưng họ vẫn có thể thấy được một chút của ngọn lửa đỏ ở đằng xa.

Litana cắn môi. Hành động ấy không phải vì đó là đất của cô.

Mà bởi vì cô nhớ tới những người dân và người thân của mình, những người vẫn chưa thể tìm được nơi sinh sống do đám cháy kia.

"Hãy đi nhanh hơn nào"

Cô quay đầu, và nhìn thấy Cale. Nhất định là chuyến đi này rất vất vả đối với chàng trai quý tộc này. Bởi vì cậu ta trông có vẻ đã lớn lên trong sự nuông chiều.

"Vâng. Từ giờ chúng tôi sẽ dẫn đường."

Dù thế những, Litana vẫn phải gấp rút. Đó là lý do mà cô thấy biết ơn Cale.

Năm thuộc hạ của cô bước lên phía trước khi cô ra hiệu. Và Litana là người dẫn đầu. Vốn dĩ người lãnh đạo của tập thể luôn phải là người đi đầu.

"Đường đi có thể hiểm trở vì chúng ta sẽ đi theo đường tắt vì phải tới đó gấp"

"Không sao cả."

Câu trả lời của Cale nhẹ nhàng như lại đầy quả quyết.

"Đi thôi."

Litana bước chân về phía trước thay vì nói lời cảm ơn. Họ tiến thẳng về phía đám khói đen. Sau khi đi thêm một ngày nữa, đám cháy khổng lồ đã hiện ra trước mắt của nhóm người kiệt sức bởi hành trình vất vả.

Nói cụ thể hơn, thì họ nhìn thấy cả những túp lều hình thành ở gần đường ranh giới(*) của đám cháy. Vậy nhưng họ không để mắt đến những thứ đó.

"Cái thể loại lửa gì-?"

Thiếu niên người sói Lock bất giác lùi một bước về phía sau. Trông cứ như là một vụ phun trào núi lửa đã diễn ra và bao phủ cả ngọn núi.

Ngọn lửa bốc lên trời cứ như một ngọn núi. Đây là lần đầu họ nhìn thấy cảnh này.

"Hpm."

Choi Han vô thức ho một tiếng và hít một hơi thật sâu. Cậu cảm thấy khó thở.

Dù là người mạnh mẽ như cậu, kẻ đã sinh tồn trong [Dạ Lâm] cũng lần đầu nhìn thấy đám cháy như vậy. Ngọn lửa bao trùm hết diện tích rộng lớn của Khu Vực 1, ngọn lửa cao kinh khủng với kích thước khổng lồ đâm thẳng lên trời như một tòa lâu đài.

Thiên nhiên và thiên tai là những thứ vượt qua trí tưởng tượng của con người.

"Là đám cháy kia sao?"

Pháp sư Rosalyn nhìn nhóm của Litana và hỏi. Đôi mắt cô dao động như là không thể tin nổi.

Cũng phải thôi, cô chẳng thể phản ứng khác được.

Bởi vì hiện tại trời đang mưa.

Tiết trời đang chuyển sang mùa hè, trong một ngày có khoảng vài lần mưa rào đổ xuống Đại Ngàn. Đã vào mùa mưa. Bầu trời xám xịt và mưa đang rút xuống.

Tuy nhiên, đám cháy vẫn như thế. Điểm đỏ duy nhất nằm giữa thế gian xám xịt.

Đó chính là điểm hủy diệt của ngọn lửa ấy.

"Chính là nó."

Litana nhìn đám cháy với khuôn mặt cay đắng. Đám cháy vẫn đang nuốt chửng lấy Khu Vực 1 chứ không lan ra nơi khác.

"...Khu rừng đang chết dần."

Litana nhìn thấy Lock lùi lại phía sau.

Cô cắn môi. Thiên tai vượt quá sức tưởng tưởng đem sự sợ hãi tới bất cứ ai. Đến cả những người dân phương nam cũng vì sợ hãi mà không dám tới gần, chỉ có thể trông chừng đám cháy ở gần đường ranh giới.

Litana quay sang nhìn Cale. Cậu đang im lặng quan sát ngọn lửa. Liệu cậu ấy có định tới gần đám cháy khi đã nhìn thấy nó?

Cô không thể mở miệng bảo hãy nhanh đi thôi.

Lúc ấy.

"Nóng thật."

Cô nghe thấy giọng Cale. Cậu cởi áo mưa và cả áo khoác ngoài. Sau khi cởi áo khoác ngoài đơn giản nhưng sang trọng - thứ chứng tỏ thân phận quý tộc, Cale xắn tay áo sơ mi trắng.

Cậu quay lại với các thành viên, chính xác là cậu đang nhìn Litana.

"Đi thôi. Tôi nghĩ mình cần đến gần đám cháy nhất có thể. Có khi còn phải vượt qua ranh giới."

Trông cậu bình thản như thể tới để đi dạo. Litana nhìn xung quanh. Các thuộc hạ của Cale làm vẻ mặt 'biết ngay là sẽ như này mà'. Litana nhìn thuộc hạ của mình, rồi cuối cùng cô nhìn Cale.

"Tôi sẽ đưa cậu đến đó."

"Tôi có thể tự đi được."

Cale muốn tự mình đến đó. Bởi vì cậu đoán được Litana sẽ đưa mình tới đó bằng cách nào.

"Không được. Như vậy rất nguy hiểm."

Litana lắc đầu rồi quay mặt lại. Cô nhìn thấy nhiều người chạy tới đây từ những túp lều dựng ngoài đường ranh giới.

"Nữ Vương Bệ Hạ!"

"Bệ Hạ!"

"Chỉ Huy!"

Litana có thể nghe thấy họ gọi cô từ xa. Cô nở nụ cười dịu dàng tới Cale, người có vẻ ngạc nhiên trước từ 'Nữ Vương'.

Đương nhiên Cale đang giả vờ ngạc nhiên. Và thật ra thì cậu cũng có phần ngạc nhiên. Tất nhiên là không phải ngạc nhiên vì Litana là Nữ Vương.

'Chao ôi, to quá.'

Một con thú lớn đang chạy tới chỗ Litana.

"Grrrrr!"

"Ten!"

Được Litana gọi, Báo Đen khổng lồ chạy như bay tới trước mặt cô. Litana nhanh nhẹn leo lên lưng Báo Đen khi nó cúi người xuống ngay trước mặt cô.

Nữ Vương Litana của Đại Ngàn và Báo Đen Ten. Cale đã hiểu vì sao cặp đôi này lại có danh hiệu 'Sứ giả của cái chết'.

Báo Đen với bộ lông gần giống màu xanh đen, có kích thước ngang với hai đến ba người đàn ông trưởng thành. Ngồi trên lưng Báo Đen, Litana nói với Cale.

"Tôi và Ten sẽ đưa cậu đến đó."

Lúc đó, những thuộc hạ chạy tới từ khu vực an toàn, lần lượt nhìn cô và Cale.

"Bệ hạ, những người này là?"

Litana không trả lời câu hỏi ngay. Thay vào đó, cô nhìn những người vì biết cô đã trở về nên mới bước ra khỏi lều, cô còn nhìn thấy cả động vật. Khu Vực 1 đã từng là nhà của tất cả bọn họ.

Chắc hẳn là bọn họ đều đang đợi cô. Đó là lý do tại sao cô phải quay trở về với con rồng trong truyền thuyết.

"Là Rồng đấy."

"Vâng?"

Litana mỉm cười với những thuộc hạ đang nhìn cô một cách e ngại. Rồi cô chìa tay cho Cale.

"Hãy lên đây, Cale-ssi."

Grrrrrr.

Thấy báo đen gầm gừ khiến Cale không muốn leo lên đó chút nào. Báo Đen đang nhìn Lock chòng chọc.

Lúc ấy một trong những thuộc hạ của Litana đã đồng hành cùng với Cale, bước lên trước. Hắn đứng ra đại diện và giải thích cho những người khác.

"Chúng tôi đưa cậu ấy tới đây vì tin rằng cậu ấy có thể dập tắt ngọn lửa."

"Thực sự có thể dập tắt được đám cháy sao?"

Tất cả những ánh nhìn ngạc nhiên đổ vào Cale. Choi Han và những thành viên khác đứng chắn phía trước Cale.

"Cale-nim, nguy hiểm lắm. Tôi sẽ hộ tống ngài đến đó."

"Không cần."

Cale lắc đầu trước lời đề nghị của Choi Han.

"Với nhiệt độ thế kia thì sẽ bị bỏng dù chỉ lại gần. Nguy hiểm lắm. Tất cả hãy ở lại khu vực an toàn đi."

Nếu họ đi theo thì chỉ là gánh nặng với Cale. Bởi vì sức mạnh của họ vô dụng với ngọn lửa kia.

"Rosalyn-ssi, nhờ cô lo phần lá chắn."

"...Vâng."

Rosalyn thở dài và tạo lá chắn bao quanh Cale, Litana và Ten. Cô vốn đã biết về thân phận của Litana, mặc dù Litana lại có vẻ như không biết gì về Rosalyn.

"Là Nữ Vương của Đại Ngàn nên cô ấy sẽ đưa cậu đến đó một cách an toàn hơn bất cứ ai. Thiếu gia, chúc cậu có chuyến đi an toàn"

Không, mình không muốn cưỡi Báo Đen mà? Cale chỉ cần sử dụng [Âm Thanh của Gió] và di chuyển thật nhanh tới đó là được.

Cale tiếp tục nhìn Litana, người đang chìa tay cho cậu, nhìn nhóm của mình và những người dân Đại Ngàn với vẻ đầy nghi ngại, rồi thở dài và nắm lấy bàn tay Litana.

Sau đó thì cậu leo lên lưng Báo Đen. Cale cảm thấy hơi sợ khi nắm chặt lấy lông của nó. Cậu không muốn bị rơi xuống.

"Đi thôi."

Litana ngồi thẳng lưng và rời mắt khỏi Cale, người đang nhìn ngọn lửa ở phía xa. Cô ấy cúi người xuống và nói với Ten.

"Ten, đưa chúng ta tới chỗ đám cháy."

"Grrrrr!"

Litana ngồi thẳng lên lại và con báo đen to lớn bắt đầu di chuyển. Báo đen và người con gái tóc đen chở một chàng trai tóc đỏ hướng tới đám cháy.

Họ nhanh chóng xuyên qua khu vực an toàn và hướng tới đường ranh giới.

"Bệ hạ!"

"Ten!"

"Có chuyện gì vậy?"

Cô thấy những người dân đang gọi mình khi đi ngang qua khu lều trại. Tất cả bọn họ đều mang vẻ tiều tụy. Litana cắn môi.

"Chúng ta hãy đi nhanh hơn nào."

Cô nghe thấy giọng Cale phát ra từ phía sau.

"Ten, nhanh hơn nữa."

Như thể để đáp lại lời của Litana, Ten tăng tốc phóng nhanh, rẽ qua những bụi cây và cỏ ở khu vực an toàn. Nhóm của Cale lẫn thuộc hạ của Litana đều theo sau họ, nhưng với tốc độ chậm hơn nhiều. Xoạt, xoạt. Lá cây quẹt qua áo cậu, và những giọt nước mưa vương lại trên áo.

Tuy nhiên, sự ẩm ướt ấy biến mất ngay trong giây lát.

"Kinh khủng thật."

Cale nhảy xuống khỏi lưng Báo Đen. Họ đã tới ngay trước ranh giới. Cậu cảm nhận được sức nóng kinh khủng. Nằm bên trong đường ranh giới khoảnh 5m là những ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn như sóng thần.

'Hoàng Thái Tử, thằng điên ấy'

Trực tiếp đối diện với đám cháy khiến cho Cale nhận ra Hoàng Thái Tử đúng thật là kẻ điên dại.

-.....lửa này lạ quá.

Cậu nghe thấy giọng của Raon trong đầu mình. Cale quả quyết nói với Litana đang định tới gần.

"Lina-ssi, xin hãy lùi lại sau."

"Nhưng mà!"

"Có vẻ tôi phải tới ngay trước ngọn lửa."

Có vẻ cần phải sử dụng một phần ba lượng Nước Áp Chế Lửa để dập tắt đám cháy này. Khi nhìn thấy trực tiếp, Cale có thể nói rằng lửa này khác cháy rừng thông thường.

'Không biết được sức mạnh của Vòng cổ và nước ở mức độ nào nên mình phải dùng nhiều một chút'

Nếu thiếu thì chỉ cần dùng thêm là được. Cale nghĩ đơn giản, rồi nói với hai người đồng hành. Litana và Ten gây vướng víu tới việc mà Cale sắp làm.

“Xin hãy lùi lại.”

Litana không nói gì trước dáng vẻ quả quyết của Cale.

“Grr.”

Vào thời điểm đó, Ten ngậm áo Litana và kéo cô về phía sau.

“Ten?”

Litana nhìn Ten với ánh mắt nghi hoặc. Báo Đen Ten là đứa trẻ không biết bỏ chạy. Litana cảm thấy nghi hoặc khi đứa trẻ này dường như đang bảo cô lùi lại và để Cale một mình. Lúc đó, cô nghe thấy Cale nói.

“Có vẻ đứa trẻ đó tin tôi.”

“Vâng?”

Chàng trai với mái tóc đỏ rực như lửa mỉm cười. Một nụ cười thư thả.

“Tôi sẽ không bị thương đâu. Tôi sẽ quay lại sau khi dập lửa, nên xin hãy lùi lại phía sau và quan sát. Với cả, cô có thể cứu tôi nếu thấy tình hình trở nên nguy hiểm.”

Cale dứt lời và bước qua đường ranh giới mà không hề do dự. Litana nhìn cảnh đó, rồi lùi lại vài bước. Ten cúi xuống để cô leo lên lưng nó. Cả hai chuẩn bị để có thể xông vào cứu Cale ngay nếu có gì đó nguy hiểm.

Cale không biết điều này và đi tới ngay phía trước đám cháy.

‘Nếu không có [Sinh Lực Trái Tim] thì gay go thật.’

Sức nóng thật dữ dội. Vậy nhưng Cale không cảm thấy đau. Đó là nhờ năng lực hồi phục và sức mạnh của nước ở bên trong [Vòng Cổ Hấp Thụ] - Năng lực Cổ Đại có khả năng hấp thụ.

- Nhân loại yếu đuối, lửa này cứ như là lửa điên ấy! Nó đi ngược lại với quy luật của tự nhiên!

Raon đang ầm ĩ la hét, nhưng Cale đứng ngay trước ngọn lửa và nhìn lại phía sau. Cậu thấy Litana và Ten, cũng như cả khu lều ở đằng xa. Cậu cũng thấy những người đang tới gần từ phía khu lều.

Dù Cale đã nói là đừng tới, nhưng chắc hẳn những người đó là nhóm của cậu.

Cale tặc lưỡi rồi dang tay ra.

Soạttttt----

Rào rào-

Cale lắng nghe tiếng mưa và tiếng lửa cháy trong khi sử dụng sức mạnh của [Vòng Cổ Hấp Thụ].

Ùuuuuuuuu-----

Một tiếng gầm không rõ là gì phát ra từ Cale. Đồng thời, Vòng Cổ bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lam. Cale có thể cảm nhận được sức mạnh của nước bên trong chiếc vòng. Cậu nhắm mắt lại.

‘Nếu ngọn lửa kia giống như sóng thần.’

Vậy thì Cale chỉ cần tạo ra sóng thần thực sự.

Nước thống trị và áp chế lửa. Cale lấy ra một phần ba lượng sức mạnh ấy.

Soaạtttttt------

Dòng nước bắn thẳng lên phía trên.

Ùuuuuu- Ùuuuu- Ùuuuu-

Tiếng gầm dần trở nên to hơn và một bức tường khổng lồ xuất hiện phía trên Cale. Đó là một bức tường bằng nước. Cậu tưởng tượng ra sóng thần và tạo ra luồng nước lớn nhất có thể trong khi đang nhắm mắt.

“.....Chúa ơi”

Litana vô thức thốt lên. Cùng lúc ấy, Ten bất giác lùi lại. Làn sóng lớn được tạo ra ngay trước mắt họ. Da gà nổi lên trên toàn bộ cơ thể của Litana.

Ùuuuu- Ùuuuu-

Rào--- Ràoo----

Tiếng mưa và tiếng gầm như lẫn vào nhau, dòng nước bắn lên mang màu xanh lam đậm. Những người đang hướng tới đường ranh giới, và cả những người đang quan sát từ khu lều đều khựng lại và ngẩn ra nhìn khung cảnh ấy.

Sóng nước cao dần lên theo độ cao của ngọn lửa đang cuồn cuộn hướng lên trời. Và rồi, một làn sóng khổng lồ như muốn nuốt chửng mọi thứ được tạo ra giữa không trung.

Cale từ từ mở mắt và ngẩng đầu lên.

“Hử”

Một phần ba là nhiều quá sao. Cale hơi hoảng hốt. Làn sóng cậu tạo ra trông rất kỳ vĩ và mạnh mẽ. Trong mắt cậu thì cũng như vậy. Lúc ấy, cậu nghe thấy giọng của Raon.

- Đúng thế! Xóa sổ cái thứ lửa điên này nào, Nhân loại!

Cale mỉm cười.

Đúng thế, xóa sổ nó nào.

Ùuuuu---

Tiếng gầm ngừng đột ngột.

Rầmmmm!

Đợt sóng khổng lồ đổ xuống. Bước tường nước màu xanh lam bao trùm cả mặt đất lẫn ngọn lửa.

Sóng thần khổng lồ phủ lấy mặt đất.

Dòng nước áp chế lửa mang màu xanh lam nuốt chửng lấy đám cháy. Rồi nó cũng nuốt hết tất cả những thứ trong khu vực.

"Cale-nim!"

"Thiếu gia-!"

Dòng nước ấy cũng nuốt chửng lấy cả Cale.

Bàn chân vừa khựng lại của Choi Han nhanh chóng di chuyển. Rosalyn sử dụng ma thuật gia tốc, vượt qua Choi Han và đi trước.

Họ không nhìn thấy Cale.

Con sóng mạnh mẽ nuốt chửng mọi thứ mà không phân bạn thù.

Soạttttttt------

Một lượng hơi nước cực kì lớn bắt đầu bốc lên từ Khu Vực 1. Hơi nước nhiều đến mức không thể nhìn rõ phía trước.

Điều đó nói lên một điều.

Ngọn lửa đã bị dập tắt.

Hơi nước trắng xóa cuồn cuộn bốc lên bầu trời đang mưa thay vì khói đen. Thiếu niên tộc Sói, Lock ngẩn ra nhìn khung cảnh ấy. Cậu nhìn xuống dưới khi cảm thấy chân mình bị lạnh.

Sau khi bao phủ lấy Khu Vực một, thì dòng nước bắt đầu tràn tới chỗ Lock, cũng như tới cả khu vực an toàn. Tuy nhiên, dòng nước chạm vào chân Lock không còn mạnh như con sóng trước đó.

"Ah."

Lock quay đầu lại khi nghe thấy tiếng thốt lên. Đó là những thuộc hạ của Nữ Vương, những người đã định đuổi theo cô. Họ ngẩn ra nhìn nước ở dưới mặt đất. Tất cả những người vì tò mò mà đã ra ngoài lều và cả những người đang nhìn từ bên trong lều đều đi ra ngoài.

Rào- Rào---

Trời đang mưa. Họ đứng dưới mưa và nhìn về nhà của mình.

Soạtttt----

Hơi nước vẫn tiếp tục bốc lên. Không nhìn thấy phía trước, nhưng cũng không nhìn thấy ngọn lửa đỏ.

"Th, thiếu gia-nim!"

Tới lúc ấy thì Lock mới sực tỉnh. Cậu theo chân Choi Han và Rosalyn chạy thẳng về Khu Vực 1. Hai người họ đã tới được nơi mà Litana và Ten đang đứng. Litana cũng sực tỉnh khi có người tới gần.

Cả người cô bị nước làm cho ướt sũng. Và cô đã nhìn thấy rõ.

"Cale-nim!"

"Thiếu gia Cale-!"

Cô đã hình thấy chuyện xảy ra với Cale, người được Rosalyn và Choi Han hét tên.

Làn sóng đã nuốt chửng lấy Cale trước cả ngọn lửa. Cậu là người đầu tiên bị nước cuốn.

"Te, Ten!"

Ten ngay lập tức di chuyển khi nghe Litana gọi. Ten nhảy thẳng vào hơi nước đang bốc lên bên trong đường ranh giới. Đúng vào lúc đó.

Soạttttt---

Rào----

Giữa tiếng hơi nước và cơn mưa, cô nghe thấy một âm thanh khác.

Huỳnhhhhh----

Đó là tiếng gió.

Ngọn gió dịu dàng hệt như gió xuân lướt qua Ten và Litana. Rồi ngọn gió chạm tới cả Choi Han và Rosalyn. Khi nhận thấy ngọn gió ấy thì hai người họ mới ngừng chạy tới.

"Ah, đúng rồi."

Ha. Rosalyn phát ra cười giống như tiếng than. Trong khoảnh khắc vì hoảng hốt mà cô đã quên mất. Đã không thể suy nghĩ một cách lý trí.

Cô dùng hai tay vuốt mắt và nhìn khung cảnh mới được hình thành.

"Cale-nim."

Choi Han có thể thấy một con đường xuyên qua làn hơi nước được tạo ra bởi luồng gió dịu dàng. Cậu nhìn thấy ánh sáng bạc ở giữa đó.

Choi Han biết ánh sáng đó là gì.

Thông qua con đường mà gió tạo ra, cậu có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh bên trong đó. Vùng đất rộng lớn toàn màu đen. Cậu nhìn thấy những vết tích còn lại sau đám cháy.

Và còn nhìn thấy cả một người đang dẫm lên những tàn tích ấy. Chàng trai với mái tóc đỏ giống với màu của ngọn lửa đã biến mất.

Một tấm khiên lớn với đôi cánh bạc đang bao bọc lấy chàng trai. Litana còn không nhận ra rằng Ten đã dừng lại, cô không thể rời mắt khỏi khung cảnh ấy.

Paaaat.

Đôi cánh bạc mở rộng rồi biến mất cùng với tấm khiên. Tại đó chỉ còn lại Cale đang đứng. Cale hơi lảo đảo.

Litana mở to mắt, và Báo Đen Ten bắt đầu di chuyển. Choi Han và Rosalyn cũng vượt qua ranh giới để tiến tới chỗ Cale. Cale đưa tay ôm đầu và nhăn mặt.



Cậu nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu.

- Ta mải ngắm nước nên quên khuấy đi mất không dựng lá chắn! Nên bị trễ một chút! Xin lỗi, Nhân loại!

Cale cũng chẳng khác gì Raon. Cậu cũng vì chiêm ngưỡng làn sóng do mình tạo ra mà quên mất [Khiên Bất Hoại].

- À đúng rồi, lá chắn!

Rồi khi nghe thấy Rồng đen hét lên như vậy và dựng lá chắn, thì Cale mới định thần và kích hoạt tấm khiên của mình. Đó là lý do tại sao Cale đang ôm lấy cái đầu bị choáng vì đột ngột phải nhận một cú dội bom nước.

'Mình đã sử dụng nước quá nhiều một cách lãng phí'.

Chuyện này là thế quái nào vậy. Bị ướt sũng và lạnh run cả người.

- Ta thực sự xin lỗi! Ta, ta không vĩ đại gì hết!

Trước giọng nói chứa đựng sự kinh hãi của đứa trẻ 4 tuổi, Cale ôm lấy cái đầu còn choáng váng của mình, và thì thầm.

"Nhờ có ngươi mà ta vẫn còn sống."

- N, nhân loại yếu đuối đến thế này sao! Ta đúng là một đứa ngốc!

Cale muốn khuyên nhủ Raon đừng như thế nữa, nhưng cậu lại không thể. Bởi vì Choi Han, Rosalyn, cũng như Litana và Ten đang đến gần cậu. Choi Han lập tức đỡ Cale.

"Ngài không sao chứ?"

"Cậu ổn chứ?"

Rosalyn lập tức sử dụng ma thuật duy trì thân nhiệt cho Cale, người đang bị ướt sũng.

"Có lẽ nào tôi lại bị thương được sao? Rosalyn-ssi cũng biết rõ mà."

Choi Han và Rosalyn nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói thản nhiên của Cale. Cale có Raon ở cạnh, và còn có cả [Khiên Bất Hoại]. Tới giờ thì họ mới sực nhớ ra điều đó.

Rồi hai người họ nghe thấy giọng nói thờ ơ tới mức khiến người ta cảm thấy lỗ mãng.

"Sao lại la lớn tên tôi như vậy chứ. Vì thế mà tôi phải đi ra thật nhanh đấy."

Cale bắt đầu càu nhàu trong khi chỉnh lại mái tóc ướt và bộ đồ của mình. Trông cậu cực kỳ thong thả. Tuy nhiên, nơi cậu đang đứng là vùng đất rộng lớn với tất cả mọi thứ đã bị thiêu rụi.

'Mình không tương thích với nước thì phải?'

Lần trước khi gặp Witira lần đầu cũng thế. Cậu chẳng hề thích việc lúc nào cũng bị ướt khi tới gần nước. Bởi vì cậu cảm thấy vướng víu vì bộ độ ướt dính.

Cale tách ra khỏi Choi Han, người đang đỡ mình, và đứng thẳng. Dẫu sao thì cậu cũng chẳng bị thương, và nhờ có [Sinh Lực Trái Tim] mà thể trạng của cậu luôn rất tốt.

"Đi thôi."

Cậu bước đi và theo sau cậu là Choi Han và Rosalyn. Cả hai người đang cười, nhưng Cale chẳng quan tâm và tiến lại gần Litana, người đang đứng khựng lại ở gần đó. Cô xuống khỏi lưng của Báo Đen.

"Lina-ssi."

Trước giọng nói dịu dàng của Cale, Litana mới có thể thấy rõ cậu. Sau khi xác nhận việc Cale vẫn ổn thì cô không thể định thần được vì mải nhìn những thứ khác.

Vượt qua địa phận của Vương Quốc Whipper thì sẽ tới cánh rừng xanh tươi. Khu Vực 1 của Đại Ngàn, nơi mang cảnh sắc thơ mộng nổi tiếng đến mức được ghi vào trong sách vở, nay đã biến thành một màu đen kịt.

Khung cảnh ấy làm Litana nghẹt thở.

"Grrrr."

Nghe thấy tiếng gầm gừ của Ten, Litana rời mắt khỏi Cale và nhìn về phía nó.

Báo Đen Ten đứng trước thiên nhiên nay chỉ còn lại tro tàn và đất đen, nó dụi đầu vào đất. Litana cắn môi.

Lúc ấy, cô lại nghe thấy giọng nói của Cale.

"Có vẻ như cô cần phải đi."

"...Vâng?"

Khi nhìn Cale thì Litana cũng thấy được nơi mà cậu chỉ.

"Ah."

Cô thấy các thuộc hạ, người dân Đại Ngàn, động vật và khu vực an toàn. Litana nhận ra là lúc này cô phải nhìn vào đâu. Cô phải nhìn về phía đó chứ không phải là nhìn khu rừng đen kịt. Litana lại nghe thấy giọng nói của Cale.

"Có vẻ như không còn việc gì cho tôi ở đây nữa."

Litana lại đối mắt với Cale một lần nữa. Dáng vẻ dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ, và còn thư thả. Cô đã nhìn thấy việc Cale làm. Những làn hơi nước vẫn đang bốc lên. Cale chính là người đã tạo ra dòng nước dập tắt đám cháy.

Litana đã lầm. Cậu ta không phải là một người yếu đuối. Mà là người mạnh mẽ.

"...Cậu đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh vậy?"

Cale đã nói là sức mạnh ấy có giới hạn sử dụng. Litana đang tò mò muốn biết về lượng nước còn lại.

"Tôi vẫn còn lại một lượng kha khá."

Mặc dù Cale đã cảm thấy rất thích thú khi sử dụng nó, nhưng giờ cậu lại thấy hơi xót xa vì sử dụng nhiều một cách lãng phí. Cale vô thức nở một nụ cười cay đắng trên môi. Cậu cảm thấy tiếc rẻ.

"...Tôi hiểu rồi."

Litana thấy Cale cố gắng gượng cười và giấu đi vẻ cay đắng, cô hỏi cậu trong khi đang nhìn những thuộc hạ không thể vượt qua đường ranh giới và những người dân đang tiến tới từ khu vực an toàn.

"Cale-ssi, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"

Tại đây, cậu ấy chính là Anh Hùng. Cậu ấy phải nhận được những tràng vỗ tay và lời khen ngợi xứng với hành động mà cậu ấy đã làm. Vậy nhưng, phản ứng của Cale lại khác với suy nghĩ của Litana.

"Nữ Vương Bệ Hạ"

"Lina."

Cô lập tức chỉnh lại cách xưng hộ.

"Không phải đâu, điều cần thiết nhất bây giờ chính là Nữ Vương Bệ Hạ, Lina-ssi"

Cale quay đầu nhìn về phía khu vực an toàn. Litana cũng nhìn theo. Người dân Đại Ngàn đang dầm mưa và vừa cười vừa khóc. Kể cả khi nhìn thấy vùng đất đen khịt lộ ra khi hơi nước biến mất, họ vẫn cứ vậy bộc lộ cảm xúc của mình và ôm ghì lấy nhau.

Cale cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc phải đứng trước những người đó. Bởi vậy nên Cale chỉ muốn kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.

"Tôi tin rằng đây là thành quả của sự kiên nhẫn bền bỉ của cô trong hai tuần vừa qua. Tôi không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý."

Chàng trai mang khuôn mặt nhợt nhạt vì bị dội nước nói.

"Tôi muốn tới nơi xinh đẹp có cảnh hoàng hôn. Tôi thật muốn lập tức tới đó ngắm mặt trời lặn"

Cale muốn nhanh chóng lấy đá ma thuật và rời đi. Vì việc của Đại Ngàn lần này mà cậu đã phải di chuyển nhiều hơn so với thuờng ngày

"...Tôi thật ghen tị với Vương Quốc Roan."

"Vâng?"

Cale nhìn Litana vì không nghe thấy rõ được cô nói gì. Litana mỉm cười và lắc đầu.

"Không có gì đâu."

Litana nhẹ nhàng leo lên lưng Ten và vượt qua đường ranh giới. Dù có vóc người bé nhưng khi cưỡi Báo đen và ngồi ưỡn thẳng lưng thì Litana ở vị trí cao hơn so với những người dân Đại Ngàn. Cô hô vang.

"Ngọn lửa đã bị dập tắt! Ta chắc rằng mọi người đều đã nhìn thấy!"

Cô hét lên.

"Thiên nhiên cũng công bằng như thời gian. Thời gian trôi đi thì chúng ta sẽ lại có thể khôi phục lại khu rừng của mình! Bởi vậy nên hôm nay chính là ngày chúc phúc cho một khởi đầu mới!"

Grrrrraaaaa!

Báo Đen Ten gầm lên như đồng tình với Litana.

Rào----

Tiếng mưa lấp đầy sự im lặng. Và rồi một lát sau.

Woaaaaaaaaaa!

Tại nơi mà đám cháy đã biến mất, tiếng hò hét của mọi người vang vọng khắp. Kể cả lúc này thì dòng nước mà Cale tạo ra vẫn đang tràn từ Khu Vực 1 ra tận biển và dập hết những ngọn lửa còn sót lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK