Tôi câm nín không biết có nên nói với Alice dự đoán vừa xong của mình hay không. Tuy nhiên, tôi chắc chắn không phải xoa dịu tình hình bằng những lời nói vô trách nhiệm. Củng cố quyết tâm của mình, tôi gật đầu.
“…Cô có thể. Nếu cô đi bằng rồng, sẽ chỉ mất một hoặc hai ngày để tới Rulid. Nhưng… làm ơn, tôi muốn cô lắng nghe điều này một cách kỹ lưỡng.”
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Alice cách bên phải của tôi khoảng một mét rưỡi so với chỗ cô ngồi, rồi tiếp tục những lời nói của mình.
“Người tái hợp với Selka sẽ là cô, nhưng lại không phải là cô. Ngay khi cô lấy lại được ký ức của mình, cô sẽ trở lại với Alice Schuberg, trở lại với con người trước khi nghi thức Synthesis xảy ra, và Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty đồng thời sẽ tan biến. Tính cách hiện tại của cô sẽ biến mất cùng với những ký ức khi cô là Hiệp Sĩ Hợp Nhất và cô sẽ giao lại thân thể mình cho tính cách ban đầu… Điều này thật ác nghiệt, nhưng… cô bây giờ là một «Alice giả danh», được tạo ra bởi chính tay của Administrator.”
Đôi vai của Alice giật mạnh lên nhiều lần khi nghe những lời nói của tôi.
Tuy nhiên, cô đã không khóc. Một vài giây sau, một giọng nói khàn khàn vang lên như thể đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.
“Từ khi ta nghe về việc các Hiệp Sĩ Hợp Nhất được tạo ra bởi Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính…. Ta đã nghĩ về một điều gì đó tương tự. Ta đã đánh cắp cơ thể này từ cô gái mang tên Alice Schulberg đó và sống một cách trái lẽ trong suốt 6 năm… mọi thứ là như vậy, phải không?”
Tôi không thể tìm được câu trả lời nào phù hợp cả. Cho dù một cơn giông tố đang hoành hành trong lòng cô, Alice vẫn nở một nụ cười kiên cường.
“Thứ bị lấy đi sẽ phải được trả lại. Đó… là những gì mà Selka, cha mẹ ta, bạn ngươi… và bản thân ngươi mong đợi.”
“…….Alice….”
“Ta … chỉ có một yêu cầu duy nhất, chỉ một.”
“Đó là….?”
“Trước khi cơ thể này được khôi phục về tính cách ban đầu của Alice… ngươi có thể đưa ta đến Làng Rulid không? Ngay cả trong khi đang lẩn trốn… một cái nhìn duy nhất là đủ. Ta muốn thấy Selka… em gái của mình trông như thế nào, và gia đình của mình nữa. Điều đó sẽ là quá đủ nếu ngươi có thể giúp ta từng đó.”
Alice ngừng nói, chầm chậm quay về phía này rồi nhìn thẳng vào tôi.
Trong khoảnh khắc đó, mặt trăng đã lên cao từ lúc nào ở phía đông bầu trời và đột nhiên chiếu xuống một vệt sáng xuyên qua các đám mây. Đôi mắt của Alice đỏ dịu và sưng húp vì đã khóc như một đứa trẻ, mỉm cười một lần nữa cùng với toàn bộ cơ thể được bao trùm ánh vàng. Tôi không thể nhìn vào khuôn mặt đó được nữa và ngước về phía mặt trăng trên đầu.
Tìm lại ký ức cho Alice. Đó là một trong những mong muốn duy nhất của người đồng đội có một không hai của tôi, Eugeo. Nói cách khác, nó cũng là mong muốn của tôi. Tuy nhiên, điều đó tương đương với cái chết của cô Hiệp Sĩ Hợp Nhất này… không, của cô gái đáng thương đang ôm đầu gối bên cạnh tôi. Một nạn nhân không thể tránh được các trật tự ưu tiên. Không còn cách nào khác.
“Ừ… tôi hứa với cô. Tôi thề.”
Trong khi ngước lên nhìn bầu trời đêm, tôi nói vậy với cô ấy.
“Tôi chắc chắn sẽ đưa cô đến Rulid trước khi ký ức của cô được phục hồi.”
“…Hãy chắc chắn là ngươi sẽ làm như vậy.”
Quay lại và nhìn vào Alice, người vừa nhấn mạnh yêu cầu của mình, tôi gật đầu một cách rõ ràng.
Cô hiệp sĩ cũng gật đầu cụt lủn trở lại, trước khi hít một hơi thật sâu, tỏ ra kiên quyết và nói.
“Hiểu rồi. Vậy thì… từ giờ, để bảo vệ Nhân Giới và các cư dân của nó, ta, Alice Synthesis Thirty, sẽ từ bỏ nhiệm vụ của một Hiệp Sĩ Hợp Nh..ất..ah…!!”
Lời tuyên bố táo bạo đột ngột chuyển thành một tiếng hét thất thanh. Cơ thể cô, bao bọc bởi bộ giáp vàng, ưỡn về phía sau còn bàn tay phải của cô ấn vào con mắt phải của mình. Có phải cô ấy đang làm khuôn mặt của mình biến dạng trong đau khổ?
Dù với sự kinh ngạc của mình, theo bản năng tôi nhớ lại khung cảnh 2 ngày trước trong khi đứng dậy.
Eugeo, người đã chém Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh hạng nhì, Humbert Zizek, để cứu Ronye và Tizei. Lúc mà tôi chạy vào, con mắt phải của cậu ta đã bị thổi bay không một dấu vết, dòng máu tươi tuôn chảy xuống má cậu ta tưởng chừng như những giọt lệ đỏ thẫm.
Đêm đó, Eugeo kể về nó từng chút một trong phòng kỉ luật của Học Viện. Vào thời điểm mà cậu ta cố chém Humbert, bàn tay phải của cậu tê cứng như thể nó không thuộc về mình và con mắt phải của cậu bị thiêu rụi trong đau đớn. Rồi trước mắt cậu ta hiện lên dòng chữ Thần Ngôn lạ lẫm, phát lên ánh đỏ đậm—
Hiện tượng tương tự mà Eugeo nói có thể đang tấn công Alice ngay lúc này. Nó giống như cửa chặn tâm lí vậy. Nó sẽ được kích hoạt khi có hành động phản kháng lại với các điều lệ được khắc trong tâm trí.
“Đừng nghĩ gì cả! Ngừng các suy nghĩ của cô lại!”
Tôi hét lên trong khi tiến gần Alice và nắm lấy bên vai trái bọc giáp của cô bằng bàn tay phải của mình. Còn bàn tay trái của tôi nằm lấy cổ tay phải đang dày vò của nàng hiệp sĩ, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi mắt phải của cô.
“…….!?”
Trên đôi mắt đáng lẽ phải là màu xanh sapphire của Alice, tôi nín thở khi thấy một ánh đỏ nhấp nháy. Tôi chăm chú nhìn gần hơn để xác định hình dạng thật sự của thứ ánh sáng đó.
Trên mống mắt tròn vo màu xanh trong đôi mắt rộng mở của Alice.
Các đường vạch tinh vi tỏa tròn ra trên mặt ngoài, phát ra ánh đỏ trong khi từ từ quay tròn. Không có hình dạng cố định nào cho độ dày của các đường vạch này cũng như quy luật sắp xếp của chúng. Như thể—chúng là một mã vạch.
Kể từ lúc nghe câu chuyện từ Eugeo, tôi đoán người đã đặt cửa chặn tâm lý vào trong những cư dân của Underworld là Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator. Tuy nhiên, tôi lại hoàn toàn không nhớ bất kì điều gì giống với các mã vạch trong suốt 2 năm qua.
—Nó không được thực hiện bởi Administrator ư…? Nhưng nếu thế, thì là ai kia chứ…?
Rồi khi tôi bật ra một tiếng thở hổn hển ngắn.
Cái mã vạch ngừng quay và vẽ lên một dãy các ký tự lạ nằm ngang trên mặt đồng tử co lại của Alice. Các chuỗi ký tự nổi lên, phát ra ánh đỏ sẫm, hiện ra dòng [SYSTEM ALERT].
Tôi đã nhầm lẫn trong giây lát về những gì nó biểu thị, nhưng ngay lập tức nhận ra.
Đó là một dòng chữ phản lại. Đôi mắt của Alice, nằm ngay phía dưới dòng chữ, nên sẽ nhìn thấy nó ở dạng ngược lại theo chiều ngang. Nói cách khác, nó là [SYSTEM ALERT].
Cảnh báo hệ thống. Với tôi, nó là một thứ quen thuộc, một cảnh báo khó chịu cứ bật lên mỗi khi tôi dùng một chiếc PC, và nó là một cụm từ vô nghĩa đối với những người ở Underworld, như Alice. Trong thế giới này, chỉ có «Thường Ngôn»—là tiếng Nhật, được sử dụng trong đời sống hàng ngày, trong khi tiếng Anh, «Thần Ngôn», được coi là một thứ gì đó vô nghĩa và không thể hiểu được đối với các cư dân.
Nếu một người học Thần Thuật, dù họ có thể lên các từ ngữ tiếng Anh khác nhau, bắt đầu từ lệnh «system call», tôi nghi ngờ việc họ có thể hiểu rõ ý nghĩa chính xác của những từ được đưa ra. Tôi từng chỉ cho Eugeo một vài ý nghĩa đằng sau cái tên của các skill bí chiêu và các kiếm kỹ trong phái Aincrad, nhưng cậu ta luôn cảm thấy lạ là tại sao tôi lại sở hữu một lượng hiểu biết về Thần Ngôn.
Nói ngắn gọn, chuỗi các ký tự này, SYSTEM ALERT, gần như không có bất cứ ý nghĩa nào cho những cư dân của Underworld. Nói cách khác, kẻ đã đặt cửa chặn tâm lý vào Alice, Eugeo, và mọi người, không phải là Administrator mà là những người ở thế giới thực—cụ thể là một người nào đó trong đội ngũ nhân viên của Rath; tôi cho rằng mọi chuyện là như vậy…
Các suy nghĩ nhanh chóng và quay cuồng của tôi bị gián đoạn bởi tiếng thét yếu đuối của Alice từ ngay trước mặt.
“Aaah… mắt phải của ta, nó đang bừng cháy…! Và…những ký tự đó là…!?”
“Đừng nghĩ gì cả! Làm rỗng trí óc của mình đi!”
Kêu lên trong bối rối, tôi giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của Alice giữa hai bàn tay tôi.
“Thứ đang xảy ra với cô cõ lẽ tương tự như một rào cản tâm lý được kích hoạt khi cô cố gắng chống lại giáo hội. Nó sẽ cố đưa cô vào sự tuân phục tuyệt đối bằng cách gây ra đau đớn cho con mắt phải của cô… nhãn cầu của cô sẽ văng ra nếu cô tiếp tục suy nghĩ!”
Chỉ mất một lúc để giải thích điều đó, nhưng trong tình cảnh này, liên tục nhấn mạnh điều đó sẽ chỉ mang tác dụng ngược lại. Không ai có đủ tinh thần để có thể ngừng suy nghĩ của mình khi được bảo làm vậy.
Sau khi nghe thấy giọng nói của tôi, Alice nhằm nghiền hai mắt lại. Tuy nhiên những dòng chữ đỏ thẫm sẽ không biến mất chỉ vì thế. Đôi bàn tay của cô hiệp sĩ mò mẫm trong không khí rồi nắm lấy vai tôi ngay khi chạm thấy chúng. Cơ bắp của tôi bị nghiền chặt bởi sức mạnh từ đôi bàn tay mạnh mẽ đến tàn bạo của Alice mỗi khi một tiếng thét yếu ớt vang lên, nhưng nó không là gì so với nỗi đau Alice đang phải trải qua.
Có thể sẽ giúp ích nếu tôi làm những suy nghĩ của cô ấy bình tĩnh lại, tôi chuyển một nửa số suy nghĩ của mình sang một bên để nghĩ ra bất kì phương pháp nào trong khi giữ khuôn mặt của Alice giữa hai lòng bàn tay mình.
Alice và nhiều Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác đã từng một lần phá vỡ Danh Mục Cấm Kỵ. Sau cùng thì, vì lý đó mà họ bị đưa đến Giáo Hội Chân Lý và trải qua nghi thức Synthesis.
Tuy nhiên, Alice, lại khác, mắt cô không bị văng ra khi cô phạm phải điều cấm kỵ «Xâm phạm Dark Territory» 8 năm về trước. Tôi chưa từng nghe những điều như thế từ Eugeo. Theo lời giải thích của cậu ta, Alice lúc nhỏ đã đi lảo đảo trên đường biên giới mà không hay biết gì. Nói cách khác, điều đó có nghĩa là Alice không cố ý vi phạm điều cấm kỵ vào lúc đó.
Những rào cản tâm lý hiện đang tấn công Alice có lẽ là đã phản ứng với ý định chủ động vi phạm các điều luật được ban cho cô. Khoảnh khắc nắm giữ một ý định như vậy, con mắt phải đầu tiên sẽ chịu đau đớn và sau đó dòng chữ SYSTEM ALERT màu đỏ sẽ đưa tâm trí của nạn nhân vào tình trạng xáo trộn, một lần nữa cấy vào đó một cảnh báo sâu xa hơn về các điều cấm kỵ. Việc tiến hành một rào cản tâm lý như thế này chỉ có thể coi là một công việc của chúa trời lên các cư dân của Underworld, những người mà cơ bản sẽ không phạm luật và vĩnh viễn thắt chặt với sự tuân phục của mình.
Nhưng nếu yếu tố tâm lý này được thực hiện bởi đội ngũ nhân viên của Rath, nó sẽ mang đến một mâu thuẫn lớn.
Sau cùng, mục tiêu thí nghiệm này được tiến hành ở Underworld có lẽ là để tạo ra các Fluctlight Nhân Tạo có khả năng đánh giá đúng sai về điều luật họ đưa ra. Ngay cả sau khi những người dân của Underworld đã cố tạo ra một bước đột phá, việc tàn nhẫn ép họ trở lại bằng cửa chặn tâm lý như vậy sẽ gây sự xáo trộn trong các ưu tiên của họ.
Nói cách khác, kẻ đặt ra cái cảnh báo hệ thống này đã cố tình cản trở sự thành công của thí nghiệm này—phải vậy không nhỉ?
Nếu thế, chính xác là ai và vì mục đích gì?
HeathCliff…bản sao ý thức của Kayaba Akihiko hiện lên trong tâm trí trong tức khắc, nhưng tôi ngay lập tức bác bỏ quan điểm đấy. Ông ta cùng với khát vọng tạo ra một thế giới khác sẽ không ảnh hưởng đến sự tiến triển của Fluctlight Nhân Tạo. Ngay từ đầu, phương pháp độc đoán vậy đã không hợp với phong cách của ông ta. Tôi cho rằng phải có một số cá nhân có ảnh hưởng và muôn chống lại tổ chức Rath.
Tôi có thể hình dung ra sự tồn tại của các thế lực thù địch khác nhau nếu người đứng đầu Rath là thành viên của Lực Lượng Tự Vệ, Kikouka Seijirou. Giả dụ, một nhóm nội bộ đối lập với Kikouka trong Lực Lượng Tự Vệ, một công ty lớn độc quyền ngành công nghiệp quốc phòng trong nước, hoặc nếu để trí tưởng tượng của mình bay xa, ngay cả một nhà sản xuất vũ khí nước ngoài hoặc cơ quan tình báo sẽ không phải không khả thi.
Tuy nhiên, nếu những gã khổng lồ ấy đã lên kế hoạch cản trở Rath, họ sẽ thực hiện một biện pháp phức tạp như vậy chứ? Nếu họ có đủ thẩm quyền để cài vào một chương trình can thiệp đến các Fluctlight Nhân Tạo, chẳng phải họ chỉ cần phá hủy Light Cube Cluster, hình thể thật sự của Underworld?
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là ai đó đã cố tình trì hoãn cuộc thử nghiệm chứ không muốn xóa sạch nó. Có thể kẻ đó đang chờ đợi một cái gì đó bằng cách làm chậm các thử nghiệm chăng? Một thứ gì đó trên vĩ mô đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị— chẳng hạn…
Hành vi trộm cắp các kết quả từ các cuộc thử nghiệm, bao gồm cả các Light Cube Cluster.
Khi tôi đi đến kết luận đó, Alice đột nhiên kêu lên một giọng yếu ớt từ giữa hai bàn tay của tôi.
“….Thật kinh khủng…..”
Giật mình quay đầu lại, tôi nhìn xuống khuôn mặt của cô nàng Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Đôi lông mày của cô vốn luôn duy trì một đường cong duyên dáng bị ép khít lại với nhau, những giọt nước ứa ra trên khoe mắt cô, cô cắn vào môi mình mạnh đến nỗi chảy máu.
Đôi môi tái nhợt run lên và thốt ra những từ ngữ đứt quãng một lần nữa.
“Điều này… thật kinh khủng… Không chỉ ký ức, mà còn cả ý thức của ta nữa… chúng bị chế tác bởi…. một ai khác…”
Nắm chặt lấy đôi vai của tôi, đôi tay của Alice lắc mạnh một cách buồn thảm, hoặc có lẽ là tức giận.
“Kẻ… đã khắc những Thần Tự màu đỏ vào đôi mắt của ta…là…. Giáo Sĩ Tối Cao ư?”
“Không… Tôi không nghĩ vậy.”
Tôi vô thức lắc đầu.
“Một thực thể đã tạo ra thế giới này và quan sát nó từ bên ngoài, một trong các «Vị Thần» đã không xuất hiện trong truyền thuyết đằng sau sự sáng tạo thế giới.”
“… Những vị thần…”
Những giọt nước mắt trong suốt âm thầm chảy xuống từ đôi mắt của Alice.
“Vậy là các vị thần đã không tin tưởng chúng ta… ngay cả sau khi chúng ta, những Hiệp Sĩ Hợp Nhất, trải qua vô số ngày chiến đấu để bảo vệ cái thế giới mà họ đã tạo nên. Lấy đi ký ức về gia đình ta, và em gái ta, và trên hết, thực hiện một phong ấn lên ta…. bắt ta phải tuân phục…”
Tôi không thể hình dung nổi Alice, người đã sống như một hiệp sĩ thánh, cảm thấy sốc, bối rối, và thất vọng nhường nào vào lúc này. Mi mắt của Alice đột nhiên vụt mở khi tôi nhìn vào mà không nói lên lời, cũng như không thể thở được.
Các câu chữ nằm ngang, phản lại trên mống mắt xanh trong con mắt phải của Alice phát sáng mạnh mẽ hơn ngay cả lúc này. Tuy nhiên, Alice không để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời phía trước—vào mặt trăng xanh trắng nổi lên giữa những đám mây đen.
“Ta không phải con rối của ngươi!”
Dù giọng có khàn thế nào, Alice vẫn hét lên với tất cả lòng tự trọng của mình.
“Chắc chắn, ta có thể là một thực thể được tạo bởi bàn tay của ai đó. Nhưng ta cũng có ý thức của riêng mình! Ta muốn bảo vệ thế giới này… ta muốn bảo vệ những người đang sống trong thế giới này. Ta muốn bảo vệ gia đình và em gái của mình. Đó sẽ là nhiệm vụ duy nhất mà ta cố gắng đạt được!!”
Ánh sáng của các ký tự trong con mắt phải của cô tăng cường thêm trong khi phát ra một tiếng ồn sắc lẹm như kim loại. Cái mã vạch khắc bên ngoài mống mắt của cô cũng bắt đầu quay một cách nhanh chóng.
“Alice…!”
Cảm giác một sự việc phi thường có thế xảy ra bất cứ lúc nào bây giờ, tôi kêu lên.
Alice thì thầm một giọng khàn mà không nhìn về phía tôi.
“Kirito… giữ chặt lấy ta.”
“………. Chắc chắn rồi.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài cái gật đầu. Đưa tay ra khỏi khuôn mặt của Alice, tôi di chuyển chúng lên đôi vai bọc giáp của cô. Giữ chặt lấy phần thân trong run nhẹ lên dưới bộ áo giáp vàng của cô hiệp sĩ.
Alice duỗi mái tóc vàng, dài của mình một lần nữa trước khi cô tự hào nhìn về phía bầu trời và hít một hơi thật sâu.
“Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator… và vị thần không tên!! Vì mục tiêu mà ta phải đạt được… Ta sẽ chiến đấu chống lại các người!!”
Một tuyên bố vô tận tạo ra một tiếng vọng tinh tế.
Khoảnh khắc mà nó tan biến, tia sáng đỏ thẫm bắn khỏi con mắt phải của Alice.
Một vết máu ấm áp nhuốm màu hai má tôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK