"...ngài nói Rồng ạ"
"Ừ"
"Tôi đã thấy thứ tương tự"
Thứ tương tự. Cale biết thứ tương tự mà Choi Han nhắc tới là gì.
Cậu ta đang nói tới những Quái Thú với hình dáng kì dị ở sâu trong Dạ Lâm.
Trong số đó có một sự tồn tại giữa Rồng và Thằn Lằn.
Choi Han đã giết loại Quái Thú giống rồng khi đang đẩy Hắc Vô Kiếm Kĩ(*) của mình lên giai đoạn cuối.
"Thấy rồi hả? Trông thế nào?"
Nhưng Cale giả vờ không biết điều này và hỏi Choi Han. Hiện tại trong phòng Cale chỉ có Choi Han.
"...giống quái vật"
"Ở điểm nào?"
"Quái vật ở chỗ ngoại hình dị dạng và sự độc ác."
"Thế à?"
Cale gật đầu qua loa rồi tiếp lời. Một lời nói trái ngược với hành động.
"Vậy thì ngươi chưa thấy Rồng rồi"
"Vâng?"
"Rồng cũng giống như con người"
Cạch.
Cale đặt ly nước xuống bàn, giờ đây cậu đã có thể cảm nhận được cả vị ngọt theo sau vị chua của ly nước chanh. Trước gương mặt tò mò của Choi Han, Cale giải đáp.
"Rồng, Nhân Thú, Dwarf, Elf, và Con Người, tất cả đều giống nhau. Bởi vì tất cả điều có cuộc sống và cảm xúc."
Những điều này với Cale không phải là phần quan trọng. Từ giờ, cậu mới vào phần chính.
"Nhưng có điều"
Có vẻ Choi Han đã nhận ra bầu không khí quanh Cale đã thay đổi. Cậu ta chỉnh tư thế ngồi thẳng và chăm chú nhìn Cale.
"Sự tồn tại ấy từ khi sinh ra, vẫn chưa biết mình là ai mà đã bị cầm tù trong bóng tối. Chưa từng biết được ánh mặt trời là gì, trong bóng tối ấy chỉ biết tồn tại nhờ vào ánh sáng từ đốm lửa. Ngươi có biết sự tồn tại ấy rồi sẽ ra sao không?"
Thốc. Cale gõ ngón trỏ vào bàn.
"Rồi sẽ buộc nó trở thành một sự tồn tại mất lý tính"
Thốc. Cậu lại gõ một lần nữa.
"Không gia đình, không thể mong chờ vào điều gì, mà luôn phải chống chọi lại sự cô độc"
Thốc. Mỗi lần gõ lên bàn là ánh mắt Choi Han lại càng trở nên lạnh lẽo hơn. Bàn tay đang đặt lên đùi ở dưới bàn của cậu ta siết chặt, mạch máu nổi phình lên. Cale không biết được điều này và nói tiếp.
"Mỗi ngày bị ngược đãi và tra tấn đến mức chỉ chừa cho nó có thể thở mà sống tiếp."
Choi Han đanh mặt lại, sự phẫn nộ xuất hiện trong ánh mắt cậu ta. Cale đã biết trước đều này. Một kẻ nhân hậu như Choi Han không lý nào lại không thấy phẫn nộ trước câu chuyện này và cậu ta chắc phần nào nhận ra tại sao Cale lại nhắc đến Rồng trước đó.
Cale uống thêm một ngụm nước chanh và mở lời kết thúc câu chuyện.
"Và sự tồn tại ấy đang ở gần đây"
Bầu không gian trở nên tĩnh lặng. Đang nhìn ra phía cửa sổ, Cale lẳng lặng quay đầu lại và quan sát Choi Han. Không biết đang nghĩ điều gì và sát khí man rợ bao trùm quanh cậu ta.
Vì là kẻ nhân hậu nên đang phẫn nộ trước câu chuyện ngược đãi sao? Khác với dự cảm của Cale, Choi Han đang nhìn lại quãng thời gian hàng chục năm mà cậu ta phải một mình sống thoi thóp trong Dạ Lâm.
Bởi vậy mà cậu ta im lặng, rồi để kết thúc sự im lặng ấy Choi Han nhìn thẳng vào mắt Cale. Cậu ta hỏi Cale.
"Ngài sẽ cứu rồi nhốt nó lại sao?"
"Điên hả?"
"Vâng?"
Cale phát hoảng trước lời Choi Han và bật lại theo phản xạ. Và trước câu hỏi 'điên hả' ấy Choi Han cũng hỏi lại với gương mặt ngạc nhiên.
"Nhốt gì mà nhốt!"
Cale hết nói nổi rồi khuẩy khuẩy tay.
Một con rồng lớn lên trong sự ngược đãi của con người, sẽ hoan hỉ mà nói hãy giam tôi lại đi, được hả? Ngược lại sẽ trở nên căm thù và mất lòng tin ở thứ được gọi là con người. Cho dù đó là kẻ đã cứu nó.
Vốn dĩ, Rồng luôn cho mình là kẻ đứng trên tất cả các sinh vật sống kể cả con người. Đây là bản năng của chúng, cho dù không được dạy thì cũng sẽ tự mình nhận ra được.
Bởi thế mà Rồng không thể sống dưới trướng của con người được. Cũng vì vậy mà việc tra tấn và ngược đãi không thể nào thuần hóa được rồng mà ngược lại việc đấy chỉ khiến Rồng mất đi lý tính mà thôi.
'Rồng bẩm sinh là giống loài ngạo mạn. Và, quan trọng hơn, là nếu mà nuôi rồng thì...'
Không hiểu sao cậu có một dự cảm. Một dự cảm là mình sắp vấp phải một tai nạn phiền phức.
Đông, Tây Đại Lục gộp lại cũng chỉ có khoảng 20 cá thể Rồng. Bắt nhốt một trong số đó? Cái này chẳng khác gì cho rằng 'ta là trung tâm của mọi thứ diễn ra trên toàn đại lục'.
Vả lại con Rồng ấy vốn dĩ phải chết. Nếu được thì nên để cho nó ra ngoài, sống thế giới của riêng mình như bao con Rồng khác.
Dù sao thì Cale cũng kiên quyết khước từ. Chỉ cần tháo đạo cụ loại bỏ mana ở cổ ra thì nó còn sống tốt hơn Cale nhiều. Chẳng phải Rồng được gọi là Vua của thiên nhiên đó hay sao.
"Vậy thì?"
"Cái gì mà vậy thì. Sao cứ hỏi mấy điều hiển nhiên thế"
Cale cười mệt mỏi trước câu hỏi vô nghĩa của Choi Han đang nhìn mình chằm chằm ấy.
"Phải để cho nó sống tự do, thoải mái chứ. Không phải Rồng nên sống theo cách của Rồng sao?"
"...ra là vậy"
Bàn tay đang siết chặt dưới bàn của Choi Han nới lỏng ra.
"Vậy thì chúng ta sẽ cứu con Rồng ấy sao?"
"Ờ. Nên là hãy giúp ta"
"Bất cứ điều gì. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài bảo"
Cale e ngại sự việc bị xé ra to bởi vẻ nhiệt tình của Choi Han, cậu chậm rãi lắc đầu.
"Bất cứ điều gì à. Cũng không cần thiết phải như thế. Nếu được thì ta không muốn giết ai cả. Hãy làm mọi việc một cách lặng lẽ nhất"
"Quả nhiên, Cale-nim rất-"
Choi Han nói với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng Cale nhìn đồng hồ và ngắt lời cậu ta rồi nói.
"Người hãy đi nói với Ron là chuẩn bị tiệc rượu ở tầng 1"
"khác với--- vâng?"
Trước tiên thì Cale phải uống rượu cái đã.
* * *
Bữa tiệc rượu vào lúc đầu chiều. Choi Han đứng ngẩn ra và ngơ ngác nhìn xung quanh. Trừ cậu ra thì mọi người đều tỏ ra rất bình thản.
Và trung tâm của khung cảnh bình thản ấy. Nơi ấy Cale Henituse đang nốc cạn từ bình rượu đến bình rượu khác. Khuôn mặt cậu ửng đỏ, ai nhìn vào cũng nghĩ là đã say.
"Có ổn không khi để ngài ấy uống nhiều như vậy?"
Choi Han hỏi Hans đang đứng cạnh mình. Phó Quản Gia Hans đang đem thức ăn đến cho lũ mèo con, On và Hong, mà không hề biết thân phận Miêu Tộc của chúng. Trước câu hỏi của Choi Han, hắn thoải mái trả lời.
"Vâng! Ngài ấy có cầm vật gì trên tay đâu? Nếu vậy thì an toàn rồi! Bởi ngài ấy đã bảo là sẽ không ném chai rượu rồi!"
Choi Han đang nói đến sự an toàn của Cale, nhưng Hans thì lại đang nói đến sự an toàn của bọn họ. Choi Han im lặng trước cuộc đối thoại trở nên trái ngược này và lảng tránh Hans. Không nên động chạm vào Hans khi hắn đang ở cạnh mấy con mèo. Thay vào đó với tư cách là hộ vệ, Choi Han soi sét và nhìn nhận lại Cale.
"Chủ quán, rượu ở đây được đấy chứ? Còn hơn cả tưởng tượng của ta"
Cale không hề biết việc Choi Han đang soi xét mình, cậu đang tán thưởng vị ngon của rượu. Đã được hai tiếng kể từ khi cậu uống. Dù có một vài người không uống để phòng chuyện bất trắc nhưng hầu như mọi người đều đang tận hưởng bầu không khí này.
'Trong một tiếng đầu thì họ còn e ngại lén nhìn mình. Tks'
Lúc đầu khi được nghe tin là Cale mở tiệc rượu thì các binh lính đều đội mũ giáp đến. Khiến cho Cale á khẩu rồi khi cậu bảo rằng hôm nay sẽ không ném chai rượu thì cái bầu không khí nặng nề đấy mới được giải tỏa.
"Ngôi làng này tuy bé nhưng lại được nhiều dãy núi bao quanh. Đây là loại rượu được đặt chế từ trái cây rừng và thảo dược. Cũng bởi vậy mà giá cả có chút đắt đỏ"
Như lời quả quyết của ông lão chủ quán thì vị rượu rất ngon. Cale vừa tán thưởng vừa cầm bình rượu và đặt hàng với ông lão.
"Loại này còn nhiều không"
"Vâng. Cũng khá nhiều ạ"
"Vậy thì hãy mang hết ra đây cho các đoàn viên của ta"
"Thiếu gia-nim. Ngài không cần phải-"
Với gương mặt ửng đỏ, Phó Đoàn Trưởng khuẩy khuẩy tay ý bảo Cale không cần phải làm thế nhưng con mắt hắn lại hướng về chai rượu Cale đang cầm trong tay. Và ánh mắt của các binh lính cũng vậy. Cale cũng chẳng phải là người không tinh ý đến mức ấy.
"Cứ uống đi. Là tấm lòng của ta đấy. Rõ chưa?"
Khi những binh lính đến báo cáo về sự xuất hiện của sơn tặc, trừ một vài người thì hầu như ánh mắt họ đều lấp lánh. Đó là lần đầu tiên họ tỏ ra hồi hộp khi nhìn chai rượu trong tay Cale.
Cale nhìn ông lão chủ quán bằng ánh mắt sắc sảo. Ông ta đang trở nên phấn khích với suy nghĩ sẽ bán được nhiều, rồi mang đồ nhắm và rượu đến từng bàn.
Cale Henituse. Con người này có tửu lượng rất tốt. Bởi lúc nào cũng uống rượu đến khi đỏ gay mặt rồi làm trò phá phách nên người ta cho rằng cậu ta có tửu lượng kém. Nhưng thực ra là cậu ta làm mấy trò phá phách ấy trong trạng thái rất tỉnh táo.
Bởi thế mà hiện giờ đầu óc Cale rất tỉnh táo. Cậu uống thêm khoảng 30 phút nữa rồi gọi Choi Han và bảo.
"Choi Han, đến đây đỡ ta. Ta cần lên nghỉ ngơi"
"Thiếu gia-nim, hãy để tôi"
"Thôi khỏi, Phó Đoàn Trưởng cứ xõa đi. Cả những binh lính khác nữa. Không phải hôm qua các ngươi vừa chiến đấu sao? Giờ cũng không cần việc gì phải chiến đấu ở đây nữa, khá có lỗi với mấy kẻ đang đứng canh gác nhưng những người còn lại hôm nay cứ vui vẻ đi"
"Thưa thiếu gia---"
"Mệt quá. Ta đi đây"
Phó Đoàn Trưởng hay kẻ khác mà đi theo thì nguy mất. Và họ cũng không có phản ứng gì khác nữa khi Choi Han dìu cậu. Bởi cậu ta là kẻ duy nhất không uống rượu và mạnh nhất ở đây. Có kẻ như vậy là hộ vệ rồi thì không có gì đáng lo nữa.
'Giờ chỉ còn một kẻ nữa'
Dù có thể dễ dàng tránh đám lính canh ở cửa chính và bên ngoài nhưng còn có Ron nữa. Hans và Ron đều là những kẻ mà nếu được bảo không được vào trong phòng thì sẽ không bao giờ đi vào.
Chỉ là có điểm khác biệt giữa họ, Hans không phải kẻ có khả năng nhận biết được sự hiện diện của Cale ở bên trong phòng nhưng Ron thì có thể dễ dàng biết được điều này.
'Nhưng lão già ấy cũng chẳng quan tâm dù ta có làm gì đi nữa'
Thật ra thì dù Cale có lén lẻn ra ngoài hay làm trò gì đi nữa thì Ron cũng chẳng để tâm. Từ trước tới giờ, lão ta vẫn vậy. Chỉ là, cậu phải nói trước để tránh những chuyện phiền phức xảy ra.
Cale thì thầm với Ron, lão ta đang tiến lại gần cậu và Choi Han.
"Ron, ta ra ngoài chơi rồi sẽ về. Bí mật đấy, biết chưa?"
Lão già này dù thích rượu nhưng hôm nay chẳng uống giọt nào. Thay vào đó là nhìn cậu chằm chằm như muốn xuyên thủng. Quả là một kẻ đáng sợ. Lão ta lại càng đáng sợ hơn khi nở nụ cười hiền hậu.
"Đã rõ. Tôi sẽ đợi người về"
"Đừng có đợi"
Đợi cái khỉ. Như cậu dự tính, Ron cứ thế chấp nhận mà không hỏi thêm gì. Choi Han đỡ Cale vào phòng.
"Ta nghỉ đây. Nếu không có việc gì nguy cấp thì đừng có vào đánh thức ta. Các ngươi biết phá giấc ngủ của ta thì sẽ thế nào rồi đấy."
Trước đây một đầy tớ thay Ron đến thức Cale dậy mà từ sáng sớm đã phải nghe hết tất cả thể loại chửi thề trên đời. Dù Cale không đánh người, nhưng với đầy tớ đó thì việc bị nghe chửi không khác gì bị vả vào mặt, và rồi hắn đã xin nghỉ việc và rời khỏi dinh thự.
"Dĩ nhiên là biết rồi ạ. Chúc ngài có giấc ngủ ngon."
"Cậu chủ, Ron sẽ luôn ở bên ngoài túc trực người"
Nét mặt cậu trở nên cứng nhắc trước câu trả lời của Ron, nhưng rồi sau khi nhìn hai kẻ kia rời đi, cậu bí mật chỉ thị cho Choi Han.
"Hãy lặng lẽ đến phòng ta bằng cửa sổ"
Choi Han không hỏi gì thêm mà gật đầu rồi theo hai người kia ra ngoài và đóng cửa.
Nyannn---
"Chúng ta bắt đầu bây giờ sao?"
Cale gật đầu trước câu hỏi của On và Hong đang bám lấy cậu. Rồi lập tức mở cái hộp ra. Cách. Ma thuật khóa được mở và Cale lấy một bộ đồ ra từ trong đó. Sau khi cậu đã thay xong đồ thì Choi Han bước vào từ cửa sổ. Cậu ta trợn mắt lên.
"Cale-nim?"
Trước khi Cale đeo mặt nạ đen vào thì cậu ném cho Choi Han một bộ đồ.
"Ngươi cũng mặc đi"
Nhờ thiết bị ma thuật hôm qua chôn ở núi thì các thiết bị ghi hình ma thuật sẽ bị ngừng hoạt động. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Cale không muốn bị lộ. Bởi vậy mà cậu đã uống rượu từ lúc trời còn sáng và chuẩn bị cả những bộ độ này.
"Đây là gì vậy à?"
Bộ đồ màu đen, ở phần trên, gần ngực có một biểu tượng mà trung tâm là ngôi sao đỏ với 5 ngôi sao trắng xung quanh.
'Cái gì ư? Đồng phục của 'Tổ chức Bí Ẩn' chứ gì nữa'
Trong 'Sự ra đời của Anh Hùng' thì đồng phục của 'Tổ chức Bí Ẩn' đã đụng độ vớ Choi Han trong sự kiện này đến sự kiện khác, được miêu tả rất chi tiết. Lấy đó làm mẫu, Cale đã đặc biệt thiết kế ra bộ đồ này. Để đề phòng thì bộ đồ được đặt làm riêng còn phần biểu tượng thì do chính tay Cale làm. Nếu nhìn gần thì sẽ nhận ra đường may tạp nham nhưng nếu nhìn từ xa thì trông giống hệt hàng thật.
Những kẻ thấy bộ đồ này sẽ không thấy được sự tạp nham ấy mà chỉ nhớ được là 'Bộ đồ đen với 5 ngôi sao trắng và 1 ngôi sao đỏ'. Khác với Hầu Tước mà đã trực tiếp gặp 'Tổ Chức Bí Ẩn' thì với một kẻ chỉ mới được nghe qua như Venion thì bản báo cáo của tên thuộc hạ đã chứng kiến thấy bộ đồ này chắc sẽ khiến hắn đau đầu nhức óc và phẫn nộ.
"...làm chuyện xấu sao?"
Cale không trả lời nên Choi Han hỏi lại một nữa. Dáng vẻ của Cale sau khi đã đeo mặt nạ đen vào, chẳng khác gì kẻ xấu.
"Ờh, làm chuyện xấu đấy"
Phần duy nhất lộ ra khi đeo mặt nạ, mắt Cale nheo lại. Cậu đang nở một nụ cười nham hiểm.
"Làm chuyện xấu xa đối với tên khốn Venion"
"Ah"
Choi Han thốt lên, rồi cậu chìa tay hướng đến một mặt nạ khác mà Cale đang cầm.
"Hãy đưa cho tôi ạ"
Cho dù là một người hiền lành đến mức nào thì cũng có kẻ mà họ ghét và muốn dạy cho một bài học. Huống hồ còn là người đã sống một mình hàng chục năm và đến tận bây giờ mới được tiếp xúc với thế giới bên người, đến tận bây giờ mới thoát ra khỏi độ tuổi 17.
"Ah, với lại đây là mấy đứa trẻ Miêu Tộc. là Nhân Thú đấy"
Cale thản nhiên giới thiệu với Choi Han về On và Hong. Và họ cũng thản nhiên gật đầu chào hỏi nhau mà không nói lời nào. Những đứa trẻ Miêu Tộc rất nhạy bén trong việc nắm bắt con người thật của kẻ khác nên cũng đã lờ mờ nhận ra năng lực thực sự của Choi Han. Và trong suốt hành trình, Choi Han cũng đã để ý được là chúng không phải những con mèo bình thường.
"Tên này là Choi Han. Nhóc này là On. Nhóc kia là Hong. Giới thiệu xong. Mọi người chuẩn bị ngay đi"
Sau khi cho một khoảng thời gian ngắn chuẩn bị, Cale nhìn Choi Han mặc bồ đồ và đeo mặt nạ giống mình vừa bước ra từ phòng tắm và ra lệnh.
"Đi thôi"
Rồi cậu đứng trước cửa sổ tầng hai và nói thêm.
"Khi nhảy xuống hãy cõng ta theo với. Ta không biết kỹ thuật tiếp đất" (*)
Lần đầu tiên Choi Han thở dài trước mặt Cale. On và Hong lại gần Choi Han và dùng chân trước vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào người cậu ta. Lúc ấy Cale nói với bọn họ.
"Nhanh đi nào"
Các thành viên an toàn rời khỏi nhà trọ và hướng tới ngọn núi có điền trang của Tử Tước và nơi Rồng bị ngược đãi.
Nơi On và Hong chôn viên ngọc nằm ngoài dự đoán của Cale.
Hang động nơi Rồng bị ngược đãi cách điền trang khoảng 30m. Và cách hang động ấy khoảng 50m, nơi được phủ bởi là cây và cỏ dại, On và Hong đã chôn viên ngọc ở đó.
"Các ngươi giỏi thật đấy?"
"Từng đấy thì đơn giản thôi"
Dù miệng bảo đơn giản nhưng cậu đã thấy On khịt khịt mũi.
Cale, Choi Han, On và Hong, ngồi xổm tại nơi chôn thiết bị gây hỗn loạn mana, rồi quan sát lối vào hang động cách đó 50m và cả điền trang ở phía xa.
"Các ngươi nhớ kế hoạch tác chiến rồi chứ?"
Trên đường đến đây, Cale đã giải thích về kế hoạch. Thực tế thì khó để gọi là kế hoạch tác chiến gì được.
" Vào tầm này, có khoảng 6 người đứng canh"
Cale nhớ lại nội dung của 'Sự ra đời của Anh Hùng'. Như đặc điểm của loài Rồng, Rồng đen rất thông minh. Trong 4 năm qua nó không chỉ sống qua ngày, mà đã thu thập được rất nhiều thông tin, để sau 2 ngày nữa, vào khoảng thời gian này, nó sẽ thực hiện kế hoạch đào tẩu.
Có khoảng 30 người ở trong biệt thự. Lần đầu tiên khi đem Rồng đen đến đây, chỉ tính lượng lực vũ trang đã có khoảng gần 100 người. Nhưng trong 4 năm qua, để tránh ánh mắt người ngoài thì số lượng ấy đã được giảm dần.
Dù hiện tại số lượng 30 người là khá ít nhưng trong đó có 3 Kị sĩ cấp cao chức Phó Đoàn Trưởng và 7 Kị Sĩ cấp cao khác. Có cả binh lính, kẻ tra tấn và những chân chạy vặt. Số lượng này cho thấy đến tận bây giờ Hầu Tước vẫn để tâm đến nơi này như thế nào.
Tuy nhiên chúng ta đã có Choi Han.
Kể cả là Công Tước mạnh nhất Vương Quốc Roan, thì cũng dễ dàng bị Choi Han đánh cho nhừ tử chỉ sau 10 đường kiếm. Và Choi Han đấy về phe chúng ta.
"Ta sẽ nhắc lại lần nữa. Ở lối vào có 1 Kị sĩ cấp cao, 2 Kị sĩ trung cấp và 2 lính. Và bên trong có 1 Kĩ sĩ cấp cao nữa. Cuối cùng, ở sâu trong hang động là 1 kẻ tra tấn"
Nhắc đến kẻ tra tấn, Choi Han giật mình, nhưng Cale không để tâm. Cậu chẳng muốn biết về những suy nghĩ cảm thương đang ngập trong đầu Choi Han. Điều quan trọng nhất bây giờ là ngay khi mà viên ngọc đen được kích hoạt thì phải lập tức hành động.
"Nhờ vào viên ngọc đen mà trong 40 phút thì từ chỗ hang động cho đến điền trang, tất cả các thiết bị ghi hình ma thuật trong ngọn núi này đều sẽ bị ngừng hoạt động. Và cả thiết bị báo động hay bẫy ma thuật đều ngừng hoạt động hết."
Do ngược đãi Dragon, giống loài là đỉnh cao của ma thuật nên không thể nhận được sự trợ giúp từ các Pháp Sư. Thay vào đó, Hầu Tước Stan đã rải rác các đạo cụ ma thuật khắp nơi này. Lượng người canh phòng ít ỏi kia cũng do họ tin vào những đạo cụ ma thuật được lắp đặt khắp nơi ở đây.
Cũng bởi thế mà rốt cuộc thì con Rồng định thoát ra ấy chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài 'Bạo Phát'.
'Mắt đối mắt, tiền đối tiền'
Hầu Tước đã dùng đến tiền, thì Cale cũng phải chọi lại bằng tiền thôi. Cậu mân mê túi ma thuật đeo ở eo. Trong đấy chứa đầy các đạo cụ ma thuật đặc biệt và cả một số món đồ khác nữa.
"Tôi chỉ cần giải quyết đám canh phòng kia là được ạ?"
Tất nhiên việc chiến đấu là của Choi Han. Có một kẻ mạnh như thế ở bên cạnh thì cần gì phải đứng ra đấu đá. Cale mỗi bị giấy cứa thôi cũng thấy đau rồi. Lỡ mà nhảy ra đó rồi phải nhận một đường kiếm thì đau cỡ nào.
"Ờ. Phía sau lưng ta chỉ biết nhờ ngươi thôi đấy"
Dù chỉ cần lúc này thôi. Cale nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghiêm túc, rồi Choi Han gật đầu và đáp lại ngay tức khắc.
"Tôi nhất định sẽ làm được"
"Tốt. Như đã nói, chỉ đánh ngất thôi. Nhớ cho bọn họ nhìn thấy bộ đồ của chúng ta. Với cả đừng để lộ kiếm thuật của ngươi. Sau đó thì ngươi biết phải làm chứ?"
Bởi aura của Choi Han rất đặc biệt, có màu đen trong suốt, nên lúc trời tối như này thì sẽ khó bị lộ nếu cậu ta sử dụng cẩn thận. Bởi Cale đã nhắc rất nhiều lần nên chắc hẳn cậu ta cũng đã hiểu điều này.
"Vâng. Tôi đã nhớ rồi"
"Được rồi. Ta tin ngươi"
Cale vỗ nhẹ lên vai Choi Han rồi đưa cho cậu ta đạo cụ biến âm. Giả như khi đang đánh nhau và lỡ mở lời thì nguy mất.
"Đắt lắm đấy, đừng có làm hỏng"
"Vâng. Ngài đừng lo lắng"
Cale nhìn lũ mèo. Tụi nó vẫy đuôi như thể đang trông đợi điều gì đó. Thấy thế, Cale nói với chúng.
"Làm xong việc ta sẽ cho ăn thịt"
Trước câu trả lời sai ấy, chúng hứ một cái rồi quay ngoắt đi. Cale cứ thế mặc kệ chúng, rồi kiểm tra lại đồng hồ.
Còn 5 phút nữa. Bây giờ trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Billos.
"Những đạo cụ ma thuật khi bị ảnh hưởng bởi thiết bị gây hỗn loạn mama thì ngay lập tức sẽ không thể hoạt động được và phần lớn chúng sẽ tự ngắt để tránh bị nổ, tuy nhiên với đạo cụ ma thuật thượng cấp thì báo động bị hỏng sẽ kêu lên. Khác với thiết bị báo động ma thuật, nó giống với báo thức đồng hồ hơn."
" Sẽ ồn lắm hả?"
"Không biết ngài định dùng vào việc gì, nhưng cường độ đủ lớn để địch có thể nghe thấy "
Billos cười phì rồi nói một cách thích thú.
"Chẳng là nếu có quá nhiều đạo cụ ma thuật, thì sẽ kêu inh ỏi khắp nơi gây hỗn loạn thôi"
Gây hỗn loạn là quá đủ.
"Chuẩn bị đi"
Để che dấu màu lông của lũ mèo, cậu đã dùng than đen quẹt khắp nơi trên người chúng. Chúng rời khỏi chỗ cậu, rồi ẩn mình vào trong bóng tối. Hôm nay chúng sẽ không lộ mặt trước kẻ địch. Tuy nhiên cậu biết rằng chúng sẽ luôn theo sát cậu để thực hiện kế hoạch.
Choi Han gấp khăn tay mà cậu ta vừa dùng để lau kiếm, rồi bỏ vào túi trong.
Khi đã chuẩn bị xong, Cale đứng dậy.
Ùuuuung----
Tại nơi mà cậu vừa ngồi. Mặt đất ở đó rung chuyển nhẹ. Viên ngọc đen đã bắt đầu hoạt động.
Tích tắc. Tích tắc. Kim giây trên đồng hồ đang dần tiến đến thời gian mà cậu dự tính.
Và cuối cùng, Tích tắc.
"Đi thôi"
Trước lời của Cale, Choi Han nhanh chóng di chuyển thực hiện theo kế hoạch và trong bóng tối, On bắt đầu phun sương. Làn sương ấy tụ lại quanh Cale, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấy cậu.
Và cùng lúc ấy
Riiiiiinnggggg--- riiiinggggg-------
Viên ngọc đen đã được kích hoạt.
"Có vẻ không có nhiều hàng thượng cấp"
Tại vài nơi, tiếng kêu báo động đạo cụ ma thuật bị hỏng vang lên. Cale được bao bọc bởi làn sương và đi theo sau Choi Han hướng đến lối vào hang động.
Từ lúc này là cuộc chiến thời gian.
Ở trước lối vào, Choi Han đã bắt đầu trận chiến với các Kị sĩ.
'Một kẻ đáng sợ'
Giữa trận chiến ấy, các binh lính bị đánh ngất xỉu với vết chém sâu ở tay và chân.
"Là kẻ nào? Nghĩ đây là đâu mà dám mò đến hả?"
Choi Han dễ dàng đánh bay thanh kiếm trong tay Kị sĩ cấp cao vừa gào lên vừa tiến đến ấy. Rồi cậu ta bước một chân lên, chém một nhát sâu vào hông tên Kị sĩ. Cậu ta lạnh lùng phớt lờ dòng máu đỏ tươi phun ra từ miệng vết thương ấy. Choi Han dùng khủy tay đánh vào lưng tên Kị sĩ, rồi sau đó khiến hắn ngất đi với cú vào gáy.
"Chiết tiệt! Chuyện quái gì thế này?"
Kị sĩ cấp cao ở trong hang động cũng thò mặt ra.
"Độc"
Cale nói với chất giọng đã được biến đổi. Làn sương đang bao bọc lấy cậu, ngay lập tức lan rộng ra và Hong đang di chuyển trong bóng tối, bắt đầu nhả độc tê liệt vào trong làn sương. Những kẻ bị ngất dù tỉnh lại cũng sẽ không thể cử động được trong một thời gian.
Vào giữa lúc ấy, Cale và tên Kị sĩ cấp cao chạm mắt. Cale chỉ nói một từ.
"Yểm trợ"
Choi Han nhanh chóng đến đứng trước mặt Cale, rồi hướng thẳng đến lối vào hang động. Cale theo ngay sau cậu ta.
"Cản lại!"
Tên Kị sĩ cấp cao ra lệnh, hai Kị sĩ trung cấp rút kiếm, hướng về phía Choi Han. Là những thanh kiếm được bọc bởi aura. Tuy nhiên hai thanh kiếm ấy nhanh chóng bị gãy đôi.
Leng, keng. Hai lưỡi kiếm rơi xuống đất.
"L-lẽ nào là Swordmaster?"
Giọng của hai tên kị sĩ trung cấp đầy sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Thứ có thể chém gãy kiếm được bọc bởi aura chỉ có thể là thanh kiếm aura của Swordmaster mà thôi. Trong tức khắc, phế bỏ kiếm của đối thủ và lợi dụng màn đêm để che giấu màu của aura. Choi Han dùng kiếm và vỏ kiếm lần lượt đánh vào ngực và gáy của hai tên Kị sĩ trung cấp.
"Khự!"
"Hự!"
...ngay trong một đòn. Cale không thể ngừng cảm thán, cậu thu mình lại phía sau Choi Han và tiếp tục di chuyển. Và lúc ấy đằng xa phía sau trong có tiếng ồn ào.
"Có kẻ thâm nhập!"
Đó là tiếng phát ra từ biệt thự. Cale quay đầu lại nhìn phía trước.
Hai kị sĩ trung cấp loạng choạng ngã xuống. Cale chạm mắt với bọn chúng. Độc tê liệt đã có hiệu quả.
"Đ-độ..c.....!"
"S---át..thủ!"
Choi Han đánh ngất bọn chúng, rồi nhanh chóng tiếp cận tên Kị sĩ cấp cao đang lao tới và vung kiếm. Nhân lúc ấy, Cale tiến thẳng vào trong hang động. Nhưng cậu cũng không quên việc để cho hai tên Kị sĩ trung cấp nhìn thấy biểu tượng ngôi sao trước khi chúng xỉu đi và nhắm mắt lại.
"Khự! Những kẻ này từ đâu mà!"
"Ồn thật"
Choi Han dễ dàng gạt phăng thanh kiếm phủ aura của tên Kị sĩ cấp cao lắm lời. Cậu ta đang cố tình câu giờ.
Khi Choi Han đang chiến đấu để thu hút sự chú ý, Cale theo sau những đứa trẻ Miêu Tộc mà đã sớm lặng lẽ lẻn vào trong hang động. Ngay khi xác nhận điều này, Choi Han lập tức đổi vị trí của mình, đứng chắn trước lối vào hang động.
Và rồi cậu nói với tên Kị Sĩ cao cấp.
"Tới đây"
Tất nhiên là ánh mắt và lời của cậu hướng tới cả phía sau tên Kị Sĩ cấp cao, hướng tới cả những kẻ địch đang cầm đuốc tiến đến đó.
"Nhờ ngươi đấy"
Nghe thấy giọng nói dù đã được biến âm nhưng vẫn đầy thong thả của Cale từ phía sau lưng, một nụ cười thoắt hiện trên gương mặt Choi Han. Nụ cười biến mất và cậu bắt đầu khởi tạo một phần trong năng lực của mình. Hắc Vô. Phần Vô (無) trong Hắc Vô, bao bọc lấy cậu.
"Không kẻ nào được phép vượt qua đây"
Choi Han là người nói lời giữ lời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK