Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dễ dàng nhảy qua mương suối, đạp tan mấy tảng đá chắn đường chỉ bằng một cước, Iskahn, Danpa và 100 Quyền Đấu Sĩ khác tiếp tục cuộc chạy đuổi ráo riết hung tợn.

Giây lát nữa thôi, cuối cùng ta cũng sẽ được chiến với bọn Hiệp Sĩ Hợp Nhất người ta gọi là ác ma ấy. Khấp khởi với niềm hy vọng vậy, gã Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi lộ ra nụ cười man rợ nơi cửa miệng.

Nói thật, trước khi bị điều ra xuất chiến, Iskahn chẳng mảy may quan tâm các Hiệp Sĩ Hợp Nhất bên Nhân Giới. Hắn miệt thị họ, nghĩ rằng họ chỉ là mấy kẻ vô lại núp mình sau đống áo giáp và gươm kiếm. Trong tộc con người ở Đế Quốc Bóng Tối, giữa các Hắc Kỵ Sĩ, người hắn kính trọng và coi là một đấu sĩ thực thụ, chỉ có Hắc Tướng Quân Shasta quá cố.

Ấy thế, trong lúc trầm tư chờ mệnh lệnh tấn công, hắn đã cảm nhận được sĩ khí chiến đấu và tinh thần xông xáo của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất bên kia, và đấy là thứ không thể coi thường. Hắn nghĩ, ít ra chúng nó không chỉ dựa vào mỗi thứ vũ khí cao cấp.

Dưới lớp áo giáp và thanh kiếm kia, nhất định là một thân thể đã tôi luyện rất quyến rũ.

Hy vọng vậy, Iskahn háo hức cùng cực, mong ngóng được dốc toàn sức ra đấu tay đôi với họ.

Cho nên.

Khi rốt cuộc cũng trông thấy một Hiệp sĩ trước quả đồi mà quân địch vừa dừng chân mấy phút trước, đầu lĩnh Quyền Đấu Sĩ há hốc mồm, chết lặng trước vóc dáng người đang đứng kia.

Gầy vãi!

Phụ nữ chăm chút cho dáng vẻ nên không có cơ bắp là chuyện thường tình, dẫu vậy, thế này cũng quá ốm. Mặc cho toàn thân đều bọc trong giáp sắt nhưng trông cô ta còn mỏng manh hơn bất kỳ nữ Quyền Đấu Sĩ nào dưới trướng Iskahn. Không mặc giáp thì chắc tạng người cũng ngang bọn Thuật Sư thôi. Còn cây trường kiếm treo bên hông thì mỏng như cái que xiên thịt.

Giơ tay phải lên ra hiệu cho thuộc hạ dừng chân, Iskahn phanh chân lại đạp nên một đống khói mù, rồi nhướng hàng lông mày cong vút như lửa rực, hắn mở miệng.

“Mày là ai? Ở đây làm gì?”

Mái tóc xám dài mượt khẽ đung đưa, nữ Hiệp sĩ nghiêng đầu. Nhìn cô tựa hồ đang ngẫm nghĩ phải trả lời thế nào——không, là có nên trả lời hay không mới đúng.

Lông mày, mắt, mũi, miệng đều giống như được chạm trổ từ một con dao sắc lẻm. Không một chút cảm xúc trên khuôn mặt tao nhã, nữ Hiệp sĩ lặng lẽ lên tiếng.

“Tôi ở đây để ngăn cản cậu.”

Fuha-, Iskahn thở phì một hơi từ mũi miệng, chẳng biết là cười hay giận, nhưng sau cùng, hắn chỉ nhún nhún vai.

“Coi mày kìa, một đứa con nít còn ngăn không nổi nữa là. Ồ hay là... Mày là một Hiệp sĩ chuyên về thuật thức?”

Sau một hồi im lặng dài khó chịu, vị Hiệp sĩ trả lời.

“Thuật thức không phải thế mạnh của tôi.”

Bắt đầu phát bực trước cái thái độ khinh khỉnh của đối phương, Iskahn nhổ toẹt “Thôi, kệ mẹ đi,” rồi gọi tên một thuộc hạ.

“Yotte, làm đối thủ của hắn đi.”

“Tuân lệnh!!”

Nhảy ra từ trong phân đội với lời đáp hoạt bát là một một nữ Quyền Đấu Sĩ hơi thấp bé nhẹ cân. Nói là thấp bé vậy chứ trông cô ta cứng cáp hơn nữ Hiệp sĩ trước mắt vài lần. Gập duỗi các bó cơ săn chắc và nhảy tới nhảy lui, một nụ cười lỗ mãng trái ngược hoàn toàn với địch thủ hiện lên trên môi cổ.

“Haah!”

Từ khoảng cách hơn 5 mel, nữ Đấu sĩ tung một đấm vào không trung, tạo ra cơn gió thổi làm tóc nữ Hiệp sĩ bay bay.

Đã đến lúc này rồi mà trên khuôn mặt thanh mảnh của Hiệp sĩ vẫn không có tí ý chí chiến đấu nào. Thay vào đó, cô ta trông phần nào ngạc nhiên và thấp giọng lẩm bẩm.

“... Chỉ một thôi à...?”

“Câu đấy phải ta nói mới đúng, đồ que tăm!”

Yotte cong đôi môi dày lên hét.

“Dạy cho mày một bài học xong, ta sẽ nhồi hàng đống thịt khô vào cái mồm tí tẹo nhà ngươi rồi mới giết! Nghe rõ chưa, rút kiếm lẹ đi!!”

Với vẻ mặt như nói “Vậy là cô không còn gì để nói nữa”, nữ Hiệp sĩ nắm lấy chuôi kiếm trên hông trái.

Shuran, nhìn thấy luỡi kiếm vừa rút ra một cách nhẹ nhàng——

“... Cái đéo gì vậy!?”

Iskahn – đã khoanh tay đứng lui lại – bất giác la lên.

“Mỏng” không đủ để diễn tả. Bao kiếm đã giống như một xiên thịt nướng, nhưng lưỡi kiếm bên trong chỉ rộng chừng 1 cen, còn chưa bằng ngón tay út của đứa trẻ sơ sinh. Hơn nữa, kiếm màu đen xỉn và mỏng như giấy; Dưới ánh sao, khó mà xác định được nó có thực sự tồn tại hay không.

Mặt Yotte đỏ bừng bừng tức giận.

“... Trêu nguơi ta chắc...”

Hai chân nhảy một đoạn Múa Võ ngắn, hay đúng hơn là giậm chân lên đất, nữ Đấu sĩ phóng thẳng tới trước và mau chóng thu hẹp khoảng cách với Hiệp sĩ.

Ngay cả đối với Iskahn, pha bứt tốc này khá là đáng gờm. Không như cái tên của mình, «Đội Thỏ» của Guild Quyền Đấu Sĩ, là các tinh anh không chỉ nhanh nhạy mà võ công cũng điêu luyện.

Bibat, Yotte tung một quyền xé toang không trung.

Không thể né đòn cận chiến nhắm thẳng vào mặt ấy, nữ Hiệp sĩ gắng đỡ bằng thanh kiếm mỏng tanh như giấy.

Thanh âm va chạm vang lên lanh lảnh, giống như hai thanh sắt đập vào nhau. Những đốm hoa lửa màu cam đẹp ngây người tóe lên.

Ngay khắc sau.

Kunyari, cây kiếm tựa-kim-châm cong oặt dễ như bỡn.

Iskahn nhếch mép cười nhạt. Một thanh kiếm quèn sẽ không bao giờ cắt xuyên da của Quyền Đấu Sĩ.

Trẻ con sinh ra ở trong tộc, hễ đầy 5 tuổi là sẽ bị ném vào cơ sở huấn luyện của Guild. Bài tập đầu tiên chính là tay không một đấm làm gãy con dao rèn từ gang.

Khi chúng lớn lên, gang thay bằng thép, dao thay bằng trường kiếm. Hơn nữa, không chỉ đập vỡ, còn phải chống chịu vũ khí chém lên người mà không có giáp. Trải qua chương trình này, mọi thanh thiếu niên trong tộc đều có thể vỗ ngực tự hào về thân xác không sợ gươm giáo.

Cơ thể ta đao kiếm bất khả xâm phạm. Niềm tin ấy——tức, Tâm Ý, biến thân thể họ thành sắt thép.

Là đầu lĩnh Guild, Iskahn có thể giương nhãn cầu chặn một cây kim sắt đường kính 2 cen.

Tuy một Đấu sĩ bình thường như Yotte chưa thể mài giũa Tâm Ý đến mức đó, nhưng cô là một trong số 10 tổ trưởng của Đội Thỏ, không đời nào cô thua một thanh kiếm.

Càng không phải trước cây kim mỏng đáng thương đó.

Cây kim đen bị vặn cong vẹo kinh khủng ấy sẽ gãy phéng với một tiếng rít thảm hại, và thế là mặt nữ Hiệp sĩ kia ăn đấm; Tất cả Đấu sĩ đều cho là như vậy.

Piu-.

Một thanh âm kỳ quái như tiếng roi quất vào không khí.

Yotte khựng lại, nắm đấm lửng lờ giữa không trung. Quả đấm đã sượt qua má phải đối phuơng, còn tay phải của nữ Hiệp sĩ cũng duỗi về phía trước.

Từ vị trí đứng, Iskahn không thể nhìn thấy luỡi kiếm đen.

——Cái mẹ gì vậy, cái bia to đùng thế mà đánh trật sao!?

Gã đầu lĩnh chửi rủa trong tâm. Con nhãi Yotte này, trận này dù đánh thắng đi chăng nữa, nó cũng phải tập luyện lại từ đầu ở phòng chờ sàn đấu tam đẳng. Bất kể nắm đấm có cứng đến đâu, hụt địch thì vô dụng...

Bàn tay siết chặt của Yotte lặng lẽ tách đôi giữa ngón giữa và ngón áp út.

“Cái...?”

Trước mắt Iskahn đang thất kinh, vết nứt tiếp tục kéo từ cổ tay lên khuỷu tay, đi qua bắp tay, cuối cùng xuyên qua vai.

Nửa ngoài tay phải của Yotte rớt xuống mặt đất, phô bày lát cắt ngang hoàn mĩ chính xác tới khớp xương, cơ bắp và cả những mạch máu nhỏ nhất bên trong một cách tuyệt hảo. Liền sau đó, máu tươi phụt ra thành cơ số tia, tạo thành một màn sương đỏ thẫm.

“——Aaaaaa!?”

Bật một tiếng gào xé màng nhĩ, Yotte ôm cánh tay phải lăn ra đất.

Nữ Hiệp sĩ rút tay phải về rồi thở dài một hơi ngắn ngủn.

Hồi còn sống ở Thánh Đường Trung Tâm, sở dĩ Scheta «Vô Âm» ít khi mở miệng nói chuyện với ai, không phải vì cô sống nội tâm, cũng không phải vì ghét người khác.

Chỉ là để tránh bị các Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác chú ý mà thôi——cô triệt tiêu sự hiện diện của bản thân, lòng mong không ai sẽ mời cô ra đấu tập.

Lỡ như phải tỉ kiếm với ai đó, dầu cho đối thủ là Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, không chừng cô sẽ hạ sát người đó luôn. Bởi vì lo sợ chuyện ấy có thể xảy ra, cho nên 100 năm sống ở Thánh Đường, Scheta đã luôn im lặng. Dù có nói, thì cô chỉ nói chuyện cùng người hầu cận quen thuộc và thiếu nữ vận hành thang đĩa.

Scheta là một kiếm sĩ thuần túy, bị Synthesis sau khi chiến thắng Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc.

Có điều, hết thảy ghi chép về giải đấu năm đó đều bị xóa sạch. Bởi lẽ, trong đại hội nhằm tôn vinh lòng nhân đạo là phẩm chất tốt đẹp nhất của con người, máu đã đổ xuống: Scheta đã ra tay giết mọi đối thủ.

Hiệp Sĩ Hợp Nhất cao cấp Scheta Synthesis Twelve, xét trên một mặt nào đó, có tư tưởng tương đồng với Iskahn, đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ.

Iskahn một lòng chỉ muốn đánh đấm, còn Scheta cảm thấy không cảm thấy hứng thú với việc gì khác ngoài giết chóc. Nói vậy nhưng sâu thẳm trong tim, cô chưa bao giờ một lần lấy làm thích thú.

Cô cứ chém. Khi đối đầu với thứ gì, dầu là người hay sự vật, Scheta đã thấy sẵn và rất rõ mặt cắt ngang bị xẻ ngọt lịm của nó. Mỗi khi điều ấy xảy đến, cô chẳng thể ngăn bản thân đi hiện thực hóa nó được. Nếu địch thủ là hình nhân gỗ tập luyện, cô thậm chí có thể dùng tay không mà cắt đẹp.

Cô luôn cố đè nén phần bản tính hiếu sát này xuống thật sâu, coi nó là một thứ tội lỗi.

Người đầu tiên nhìn thấu sự thôi thúc giấu tận sâu trong thâm tâm cô là Giáo Sĩ Tối Cao Administrator.

Administrator đã bỏ ra hơn 200 năm để xây dựng Lý Luận Về Thần Lực Không Gian, thứ ngày nay đã trở thành kiến thức phổ thông cho mọi Thuật Sư.

Trong thời gian còn nghiên cứu, Giáo Sĩ Tối Cao bị ám ảnh hết sức về cuộc chiến cuối cùng cũng như là lớn nhất ở Dark Territory, cuộc chiến đã đặt dấu chấm hết cho «Thời đại Máu và Sắt». Administrator lo rằng sẽ rất phí phạm nếu không ai đi thu thập lượng Thần Lực Không Gian gần như vô tận được giải phóng trong trận kịch chiến – diễn ra tại mảnh đất hoang dã giữa Nhân Giới và Đế Thành Obsidia – giữa 5 chủng tộc của Đế Quốc Bóng Tối.

Tuy nhiên, một người cực kỳ cẩn thận như ả ta không thể đơn thân đi thăm dò Dark Territory. Thay vào đó, ả mới triệu hồi Hiệp sĩ Scheta. Giáo Sĩ Tối Cao thủ thỉ với Scheta, người lúc này đã mang biệt danh «Vô Âm».

——Ngươi hãy một mình đến chiến trường của trận đại chiến kia, và tìm một thứ nào đấy. Nếu có thể, tốt nhất hãy kiếm một con ma thú chưa bị tổn hại vì chiến tranh, hay cái gì tương tự. Còn không thì bắt mấy con vật lớn. Ít nhất phải là sâu bọ hoặc chim chóc. Tóm lại là bất cứ thứ nào hấp thụ Thần Lực Không Gian.

——Hãy mang đến cho ta, và từ nó, ta sẽ tạo nên một Thần Khí cho nguơi.

——Một thanh kiếm có mức ưu tiên cao nhất, một thanh kiếm có thể chém đôi mọi thứ... Được không?

Scheta không cưỡng lại được lời dụ dỗ ấy. Tuy dù sao Hiệp Sĩ Hợp Nhất cũng không thể bất tuân lệnh của Giáo Sĩ Tối Cao, nhưng Scheta đã không thèm cưỡi phi long bay qua Dãy Núi Tận Cùng, cô lại rảo bước băng qua đuợc mấy nghìn kilol vào vùng đất cằn cỗi màu tro tàn để rồi cuối cùng, đặt chân đến tàn tích trận đại chiến, nơi nồng nặc mùi máu tanh.

Không có lấy một sinh vật nào còn động đậy tại chỗ mà 5 tộc đã liều chết tàn sát lẫn nhau tới hơi thở cuối cùng. Đừng nói tới ma thú, ngay cả con chuột con chim cũng không sống nổi.

Nhưng Scheta vẫn không từ bỏ. Câu nói “một thanh kiếm có thể chém đôi mọi thứ” in thật sâu vào trái tim của cô, làm cô chẳng nghĩ nổi tới điều chi khác.

Sau 3 ngày 3 đêm tìm kiếm——

Rốt cuộc, cô tìm được là một cây hoa bách hợp màu đen cô độc, đang lay động yếu ớt trong gió.

Đóa hoa nhỏ bé đó là object duy nhất sống sót trên bãi chiến trường rộng mênh mông, hấp thu resource Không Gian.

Giáo Sĩ Tối Cao Administrator đem đoá hoa mà Scheta mang về, chế thành một thanh kiếm cực kỳ mỏng manh, và ban nó cho cô với cái tên «Hắc Bách Hợp Kiếm».

Một năm sau, sau khi giết một Hiệp Sĩ Hợp Nhất khiêu chiến với mình, Scheta đã đi vào giấc ngủ đông trường kỳ theo yêu cầu của chính cô.

Scheta không rõ liệu hơi thở dài của mình khi chặt đứt quả đấm của nữ Quyền Đấu sĩ ấy là thương cảm hay mê ly.

Nói đến mới thấy, mười mấy phút trước, cô cũng không hiểu tại sao mình lại phá vỡ sự yên lặng mà bắt chuyện với Chỉ Huy Hiệp Sĩ, xung phong xin phòng thủ nơi này. Cô còn không biết, nửa năm tại Thánh Đường Trung Tâm, động lực nào đã khiến cô giơ tay hưởng ứng lời mời gọi tham gia vào Phòng Vệ Quân.

Có phải vì mong muốn bảo vệ Nhân Giới, giống các Hiệp sĩ khác?

Hay có phải đơn giản vì muốn chém?

Hay phải chăng——muốn mình bị chém?

Nhưng mà thôi, chẳng còn quan trọng nữa. Chuyện tới nước này rồi, không còn cách nào dừng kiếm lại nữa. Đành hy vọng không có quá nhiều người mất mạng vậy.

Scheta bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn đám Quyền Đấu Sĩ sững sờ chết trân tại chỗ.

Không có một chút nao núng và sợ sệt, Hiệp sĩ xám cầm chặt cây kiếm siêu mỏng đen tuyền, lao trực diện vào quân địch 100 người.

* * *

“... Lối chiến đấu đáng sợ thật.”

Nghe tiếng nói khan khản của Alice, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli thấp giọng đáp lại.

“Ừm... Có chuyện này ta chỉ nói ở đây thôi nhé, nửa năm trước, khi đánh thức con bé kia từ thuật deep freeze, ta đã hơi sợ sợ đó.”

“Con không hề biết luôn. Scheta-dono lão luyện nhường vậy...”

Tại khoảnh đất dưới đồi, trận chiến giữa 100 tên Quyền Đấu Sĩ và Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta đã nổ ra. Nói cho đúng, thì đây là thảm sát một chiều. Mỗi khi thanh kiếm cực mỏng và mềm dẻo phát ra tiếng pyun, thì cánh tay hoặc cẳng chân của bọn địch vây quanh sẽ lập tức lìa thân mà rơi bịch lên đất.

Vừa cảm thán, nhưng Alice cũng vừa lo một chút về thứ khí cô thấy toát ra từ vóc người gầy guộc của Scheta.

Cô không cảm nhận được tí sát khí nào của Scheta. Thậm chí, đến cả sự thù địch cũng không.

Nếu vậy, tại sao cô ấy lại có thể chiến đấu kịch liệt như thế?

“Không cần nghĩ đâu. Ngay cả ta đã mất cả một trăm mấy chục năm qua để quan sát cũng không thể hiểu thấu con bé ấy. Một ly cũng không.”

Lẩm nhẩm xong, Chỉ Huy Hiệp Sĩ quay người đi.

“Chuyện ở đây giao cho nó là ổn thỏa rồi. Quân chủ lực của kẻ địch sẽ chóng đuổi tới thôi, chúng ta phải nhanh chóng qua kia chuẩn bị mai phục mới được.”

“... Vâng.”

Alice gật đầu, ngoảnh mắt khỏi cuộc chiến bên dưới rồi theo bước Bercouli.

* * *

Từ chỗ Bercouli và Alice – đương xuống đồi – chừng 1 kilol về phía nam.

Hoang mạc đen đúa toàn sỏi đá cuối cùng cũng kết thúc, mở ra một khu vực mới với muôn vàn cây rậm đủ hình thù kỳ quái phát triển; Trong lùm cây đó, đội quân chính của phân đội chim mồi đang ẩn mình.

1 000 vệ binh, 200 tu sĩ, 50 người của đội tiếp tế. Họ phải chặn đánh 5 000 Quyền Đấu Sĩ địch bằng lực lượng nhỏ nhoi như vậy.

Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri chia tất cả làm 20 đội vệ sĩ và tu sĩ, ra lệnh cho họ ẩn nấp ở sau bóng cây. Xe ngựa của đội tiếp tế đã hằn dấu mới trên con đường hẹp độc đạo xuyên qua cả khu rừng. Kế hoạch là tấn công gọng kìm khi quân địch đi theo vết xe va vào khá sâu trong rừng.

Renri đã từng nghe Chỉ Huy Hiệp Sĩ nói rằng đao kiếm vô dụng đối với Quyền Đấu Sĩ. Đồng thời cậu cũng nghe về nhuợc điểm của chúng.

Đó là chúng không giỏi phòng ngự truớc các chiêu Thần Thuật công kích.

Ở vùng hoang mạc phía nam rêu không mọc nổi này, hoàn toàn không đủ Thần Lực Không Gian để triển khai các thuật thức cấp cao, song không khí trong những bụi cây sẽ đặc hơn. Thế nên, các tu sĩ nấp sau lùm sẽ cùng đánh phủ đầu, sau đó rút lui về hướng nam dưới sự bảo hộ của các vệ binh. 5 phi long từ trên trời sẽ phóng lửa xuống thiêu rụi đám địch đang rơi vào hỗn loạn.

Để chuẩn bị rút nhanh gọn lẹ, Renri đặt 8 chiếc xe ngựa tiếp tế tại mũi cực nam của vùng đất bụi rậm. Cậu ta tin rằng càng xa tiền tuyến càng an toàn.

Cậu đã không hề nghĩ tới khả năng địch sẽ lẫn vào bóng tối mà đánh lén đội tiếp tế.

Tuy nhiên, đúng lúc Renri đang toàn tâm chuẩn bị cho việc phục kích, 5 người vệ binh bố trí quanh xe ngựa để phòng ngừa bất trắc, đã lần lượt chết trong thinh lặng, một tiếng la cũng không kịp thốt lên.

Một cái bóng – dù toàn thân vận giáp sắt đen không phản quang, lại còn đội thêm một cái mũ có sừng như quỷ, nhưng hắn di chuyển không phát ra lấy một tiếng động.

Phía trước hắn là một vệ binh trẻ tuổi của Nhân Giới Phòng Vệ Quân, cậu ta cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Tuy nhiên, cậu không nhìn ra sau lưng. Bởi các vệ binh khác đã trông chừng phía đó.

Cái bóng lọt vào điểm mù của chàng trai, tiếp cận cậu tựa hồ đang lướt đi. Dưới hông hắn đeo một thanh trường kiếm hảo hạng, nhưng chẳng màng tuốt ra; Ngược lại, hắn thong dong giơ cây dao con trong tay phải lên.

Tay trái hắn thò tới như một con rắn đen, bịt mũi miệng người lính.

Đồng thời tay phải cắt xoẹt một đường thẳng trên chiếc cổ trần của cậu trai.

Trong tĩnh lặng tuyệt đối, Sinh Mệnh cậu ta cạn kiệt; Rồi sau khi tấm thân ấy đột ngột mất hết sức lực, cái bóng đen đẩy vào một bụi cây gần đấy.

Từ dưới miếng vải đen bịt mặt, một thanh âm hầu như không nghe rõ rỉ ra.

“Five, down. “ ([2] Xong 5 thằng.)

Ku-ku, cái bóng cười khúc khích.

Không phải Thần Ngôn Cổ Đại.

Cái bóng đó thực ra là một trong số 3 con người từ thế giới thực đăng nhập vào Underworld; Hắn là Vassago Casals – Đội Phó dưới quyền của Gabriel Miller, kẻ đã làm Thần Bóng Tối Vector.

Khoảng một giờ trước, trên chiếc xe lớn do rồng kéo đi phía sau cùng của quân đoàn Dark Teritory, Vassago đang nốc bình rượu hồng không biết đã lần thứ bao nhiêu, thì trông thấy cảnh thất bại của Đại Thuật Thức không-thể-hoàn-thành của Hắc Thuật Sư, rồi cuối cùng cũng nói với Gabriel một câu giống như lời khuyên.

“Hey, người anh em. Hay là đừng cứ giao cho bọn chúng nữa, chúng ta ra tay một chút đi có hay hơn không?”

Gabriel liếc mắt qua Vassago, nhướng hàng mày vàng lên mà đáp.

“Vậy, cậu cứ việc hành động trước.”

Chỉ thị sau đó không phải là tới xâm lược con hẻm mà quân đội Nhân Giới đang phòng thủ, nhưng lại là đi xuống phía nam của chiến trường, tới một nơi không ai biết.

Khi thấy phe kia dùng tia laser giống như của phim SF để xóa sổ phân đội á nhân, Gabriel đã dự liệu được một bộ phận địch sẽ tiến vào Dark Territory.

Tuy nhiên Vassago nghe xong, bèn hỏi vì sao không phải là phía Bắc mà lại là phía Nam, thì Gabriel trả lời “Vì nhìn đằng đó rộng rãi hơn”, hắn không khỏi thêm phần nghi ngờ trong lòng. Tuy vậy, vì địch thực sự đến, hắn đành chấp nhận sai lầm và bắt tay vào công việc mà thôi.

Cho dù unit của Nhân Giới mạnh cách mấy đi nữa, mất đi nguồn lương thực tiếp viện thì chắc chắn sẽ dừng bước. Hòng kéo dài Killing Time ([3] Giờ Giết Chóc) đầu tiên của hắn kể từ lúc dive vào thế giới này, hắn chăm chú nhìn vào khoảng rừng tối.

Rất nhanh chóng, hắn phát hiện thấy những cỗ xe ngụy trang bằng cành và lá.

Tay sát thủ liếm hàng môi dưới chiếc mặt nạ, rồi bắt đầu di động lại gần.

Bấy giờ, có gì đấy di chuyển sau một chiếc xe. Hắn dừng đột ngột và nép mình vào một cái cây.

Từ mui xe, ló ra một khuôn mặt không thuộc về người ở Dark Territory, đó là của một thiếu nữ với làn da trắng nõn cùng mái tóc màu trà. Dường như cô bé cảm giác được có gì không ổn, vì cô nơm nớp nhìn xung quanh.

Bởi Vassago không hề nhúc nhích nên chẳng lâu sau, cô gái thận trọng bước ra khỏi xe, cô thầm thì chi đấy với ai đó trong xe, rồi cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi bước đi.

Người thiếu nữ ấy mang chút giáp trụ tối thiểu bên trên bộ quần áo xám – từa tựa đồng phục học sinh cấp 3, cô đang thẳng tiến đến chỗ ẩn nấp của Vassago.

Gã sát thủ gắng kìm lòng không huýt sáo, tay phải hắn nắm chặt lấy con dao đẫm máu.

* * *

“——CON ĐIẾẾẾẾM...”

Buộc phải nhìn cảnh tượng những Đấu sĩ mà hắn đã dày công rèn luyện lại đang bị đả bại ngã xuống như rạ vậy, Iskahn thoát khỏi cơn sốc, giận dữ hét lên.

“CHỚ ĐẮC ÝÝÝÝÝÝ!!”

Đạp đà lên đất mạnh tới nỗi đất vỡ ra, hắn vọt như bão về phía trước.

Bàn tay phải siết chặt, bốc lên ngọn lửa như thể hóa thân từ cơn cuồng nộ.

Nắm đấm ấy hướng thẳng vào cổ của Hiệp Sĩ Hợp Nhất xám. Hoa lửa rơi lả tả từ nắm tay, để lại cái đuôi cháy hừng hực trên quỹ đạo trong không trung.

Người Hiệp sĩ mới tung một chém bằng kiếm trong tay phải xong, nên cô đưa tay trái bọc găng sắt lên chặn quả đấm của Iskahn.

——Trước nắm đấm của ta... Giáp giếc gì đều là giấy thôi!!

Một đòn đầy uy lực chứa đầy Tâm Ý, đập vào bàn tay của nữ Hiệp sĩ; Những tia lửa chói mắt bắn ra bốn phía.

Liền sau đó, phần giáp che tay màu xám tan tác với tiếng vỡ vụn đinh tai, và toàn bộ giáp từ cánh tay đến vai đều nát thành từng mảng và bị thổi bay tít.

Hàng loạt vết cắt rướm máu xuất hiện trên làn da trắng như tuyết của cánh tay trái cực kỳ mảnh khảnh vừa lộ ra. Tuy nhiên, ngạc nhiên thay, hắn không cảm thấy có xương gãy.

Dù cho chắc là đau đớn vô cùng, nữ Hiệp sĩ chỉ khẽ nheo mày; Trong khi tay trái nắm chặt lấy tay phải Iskahn, thanh kiếm siêu mỏng trong tay phải cô vút lên nhanh như chớp.

Kiiiin, vang lên tiếng kim loại cao chót vót, và tia lửa lại tóe ra ở cùi chỏ Quyền Đấu Sĩ.

Cơ thể ta đao kiếm bất khả xâm phạm, đó là cội nguồn cho sức mạnh Quyền Đấu Sĩ. Nhằm đạt được niềm tin ấy, trên người bọn họ chỉ quấn dây đai, da dẻ để trần. Nếu ỷ vào bất cứ trang bị phòng vệ nào, Tâm Ý của Quyền Đấu Sĩ sẽ suy yếu.

Cho nên, Iskahn đang cố phản kháng lưỡi kiếm đen – sắp chặt xuyên tay phải mình – chỉ bằng ý chí bản thân.

Song le.

Hắn cảm thấy luồng khí lạnh băng dày đặc mà thiếu chút nữa là ăn vào da hắn ấy, hoàn toàn khác với toàn bộ đao kiếm hắn đỡ bằng da không trước nay.

Cây kiếm mỏng le này không chỉ là thép cứng lạnh; Nó còn biểu hiện ý chí nữa. Không phải là tham vọng thắng lợi, mà đơn thuần là ham muốn chém xả.

Nhận thấy vậy, Iskahn theo phản xạ tung cú đấm trái.

Bo, không khí chấn động, quả đấm đâm thủng vùng không gian mà mới giây trước, nữ Hiệp sĩ còn đứng đấy.

Rất mau lẹ kinh hồn, song cô không hoàn tránh được đòn đánh: Nắm đấm sượt qua phần giáp ngực màu xám. Khi nữ Hiệp sĩ nhảy lùi ra xa, phần giáp ngực liền vỡ tan hệt như cái găng tay đã từng bị.

Thế nhưng, Iskahn cũng không phải vô sự.

Tại phần trong cùi chỏ tay phải, ngay điểm va chạm với lưỡi kiếm trong vòng chưa đầy một giây, có một vết cắt rất nông. Một giọt máu cực kỳ nhỏ chầm chậm nhô lên từ chính giữa vết cắt. Chỉ là một giọt——nhưng có nghĩa đã có một giọt.

Lấy lưỡi liếm máu đi, gã Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi cười dữ tợn.

“... Này, con kia, trong ngoài mày khá là khác nhau đấy nhỉ.”

Nữ Hiệp sĩ xám nghe vậy, rồi trả lời bằng một câu không liên quan.

“... Nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu...”

“Hảả? Cái đó thì đúng con mẹ nó rồi còn gì. Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng bây là quái vật sống mấy chục năm cũng đâu có già mà phải? Chắc nên gọi mày là” bà ơi “nhé?”

“...”

Đôi mắt lãnh đạm của nữ Hiệp sĩ bất giác nheo lại. Nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng.

“... Tôi tha thứ cho cậu. Vì cậu thật sự rất cứng. Tôi gần như không nhìn ra chỗ để chém.”

“Chậc... Nói cái đéo gì vậy!?”

Iskahn tặc lưỡi, cảm thấy sĩ khí chiến đấu nhụt đi vì cái thái độ kỳ cục của Hiệp sĩ kia. Tuy nhiên, khi thấy các Quyền Đấu Sĩ khác nằm la liệt xung quanh, lửa giận trong lòng hắn lại lần nữa bùng cháy.

20 người, cả nam lẫn nữ, đang rên rĩ do chân hoặc tay bị chặt lìa bằng thanh gươm mỏng dính ấy. Điều khó tha thứ nhất chính là nữ Hiệp sĩ không chỉ đánh trọng thương bọn họ, mà dường như còn nương tay không giết. Trong số bị thương, không ai mất đầu cả. Với trình độ và thanh kiếm sắc bén, khó mà tin người Hiệp sĩ đó chỉ làm vậy.

“... Mẹ kiếp, mày coi bọn ta là hình nhân gỗ để luyện tập sao. Không thể dung tha... Có là gì đi nữa ta cũng đập chết bà mày ra!!”

Zan, za-, zan!!

Các Đấu sĩ còn đánh được liền nhảy theo những bước chân nhanh của Múa Võ. Tiếng hét xung trận mạnh bạo chồng lẫn với tiếng dậm chân.

U-, ra-, urara-. U-, ra-, urara-.

Chân đạp rầm rập lên đất, không khí lay chuyển, cùng lúc đó, Tâm Ý của đám Quyền Đấu Sĩ cũng tăng lên ngút trời. Những giọt mồ hôi bắn khỏi làn da màu đỏ đồng, rồi biến thành tia lửa lập lòe bay bay.

Hiệp Sĩ Hợp Nhất đứng yên, giống như muốn đợi Iskahn đạt tới giới hạn cực đại.

——Tới lúc rồi.

Vị Quyền Vương dừng bước; Mái tóc và lông mày xoăn màu cam hừng hực lửa cháy, và từ hai tay tỏa ra một quầng sáng chói lòa.

Nữ Hiệp sĩ, đối thủ của hắn, vẫn giữ vẻ điềm nhiên. Trên tay phải, thanh kiếm cực mảnh đen nhánh tỏa ra xung quanh một luồng khí lạnh tựa băng.

“Ta... Tới đây, con điếếếếếmmmm!!”

Gou, nướng cháy không khí, Iskahn phóng thẳng rút ngắn khoảng cách hai bên trong nháy mắt.

Nữ Hiệp sĩ vung thanh kiếm trong tay phải lên một cách đơn điệu.

Piu-

Trước khi lưỡi kiếm đen mỏng kịp chạm vào vai trái Iskahn——

Nhanh hơn cả thanh gươm đã xuất chiêu trước, gã Quyền Đấu Sĩ đánh một đòn vào chân trái Hiệp sĩ. Không phải quyền mà là cước. Mũi bàn chân phải hắn vút lên từ mặt đất, đá thẳng vào căng chân màu xám.

Bằng tốc độ phản xạ thần sầu, Hiệp sĩ dừng kiếm, nhoài người tới trước nhằm tránh bị ngã, nhưng giáp ở chân trái trong tích tắc đã vụn vỡ. Váy ngắn bao lấy thắt lưng cũng bị xé rách; Lộ ra một đôi chân gầy song được rèn luyện.

“Đừng tưởng Quyền Đấu Sĩ chỉ có nắm đấm!!”

Iskahn cười khẩy, rồi chân trái tung một cú đá cao.

Nữ Hiệp sĩ xoay cổ tay, toan cản cú đá bằng kiếm.

Khoảnh khắc chân và kiếm va chạm nhau, một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên kèm với tia lửa bắn tứ tung. Đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ thấy đau nhói liền thu hồi cái chân trái săn chắc lại, rồi bất thình lình đấm mạnh tay phải ra.

Đòn đánh cuộn trong lửa tựa như hoa sen hồng, nện trực tiếp lên giáp ngực của Hiệp sĩ.

Gagaaan! Một vụ nổ lớn vô cùng, đẩy văng hai người ra ra. Iskahn lộn một vòng trên không trung rồi hạ cánh xuống đất.

Chân trái bị cơn đau đâm vào lần nữa khiến hắn liếc xuống nhìn.

Trên ống quyển đá cong cả ống tuýp thép, xuất hiện một vết cắt mới toanh thẳng thớm. Máu đỏ sẫm lập tức trào ra, tí tách rơi xuống mặt đất màu đen.

Hưm, hắn khịt mũi trước vết thương nhỏ ấy, rồi quan sát kẻ địch.

Nữ Hiệp sĩ cũng chịu được vụ nổ hồi nãy, song tay trái cô ôm ngực, ho khan mấy tiếng. Phần giáp ngực vốn dĩ đã bị tổn thương, vì một đấm tấn công vừa rồi mà vỡ hoàn toàn luôn; Nửa người trên đã không còn gì ngoài bộ áo xám che ngực và găng tay phải. Nửa người dưới cũng không khá hơn: Chỉ còn chiếc váy tả tơi và giáp ống quyển phải.

Da thịt người sinh ra ở Nhân Giới có màu trắng như tuyết, có vẻ cho dù trong đêm tối vẫn tỏa sáng lờ mờ; Dầu thấy vậy, Iskahn khịt mũi và mỉa mai.

“Mày giống một đấu sĩ hơn rồi đó. Cơ mà còn thiếu cơ bắp lắm. Đi ăn nhiều với rèn luyện nhiều hơn đi, con điếm.”

Các Quyền Đấu sĩ xung quanh lên tiếng chế nhạo, thế nhưng Hiệp sĩ bình tĩnh xé bỏ nốt phần vải vụn còn sót trên bả vai trái, rồi pyun, cô nâng kiếm trên tay phải lên.

“... Cậu cũng mới mềm đi một chút đấy.”

“... Mày nói cái đéo gì!?”

Iskahn nhăn mũi, nhe mấy chiếc răng nanh.

Dẫu ra vẻ hung dữ, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi thở mình có ngắn hơn tí.

Đời nào có chuyện tinh thần chiến đấu của ta lại suy giảm chỉ vì thấy chút tay chân hở hang chứ. Bọn đàn bà cùng tộc ngày nào cũng phô da bày thịt, chỉ có mấy thằng nhóc mới toe mới nao núng khi thấy cảnh đó thôi.

Cả thế giới này chỉ toàn những đối thủ ta phải đánh bại bằng quả đấm sắt này.

Cho dù là một cô gái ngoại quốc ốm yếu gió thổi là gãy xương, da trắng ngời đi chăng nữa.

“Ta sẽ không nương tay nữa đââuu... Hãy xem toàn lực của đại nhân ta đây!!”

Hú lên như sói, Iskahn chỉ ngón trỏ về phía nữ Hiệp sĩ, hét.

“Vậy nên mày cũng tung hết sức đi!! Đừng có bày mãi cái vẻ mặt ngái ngủ chó chết đó!!”

Nghe thế, mặt Hiệp sĩ lại tỏ ra lúng túng, tay trái cô vuốt vuốt gò má và chỗ giữa hai lông mày, xong cô nhướng hàng mày cho ra vẻ hơi ác liệt hơn chút và nói.

“Xin vui lòng... Chiến đấu.”

“... Phải, chiến đê.”

Nếu bị cuốn theo hắn thì ta sẽ suy nghĩ đâu đâu mất.

Iskahn hít một hơi mạnh, tụ lực xuống bụng, và xoay hông sang bên.

Tay trái đặt ở bên thắt lưng, tay phải nhắm thẳng vào đối thủ, hắn thở ra một hơi ồn ả. Lặp đi lặp lại nhịp thở mạnh như trên, đôi chân dạng rộng bắt đầu ửng đỏ, hấp thụ năng lượng từ mặt đất; Nhiệt lượng ấy chảy khắp người rồi tập trung ở nắm đấm.

Ngọn lửa cháy đỏ bừng, dần dà chuyển sang màu vàng, sau cùng biến thành màu trắng xanh.

Hiện tại, nắm đấm tay phải Iskahn nóng tới mức gần như đốt luôn cả không khí, phát ra những thanh âm lanh lảnh, kin kin.

Nữ Hiệp sĩ cũng xoay nửa thân trên đi, tay trái 5 ngón xếp thẳng tắp giơ ra trước, tay phải kéo thanh kiếm cực mảnh trong về phía sau. Hai tay cô đặt thành đường thẳng, tạo cảm giác như một bệ phóng chuẩn bị khai hỏa toàn lực.

Sự căng thẳng gay gắt tới mức Iskahn tưởng như từ đầu tới bụng dưới hắn đã đứt ra làm hai, ấy vậy hắn cười xếch mang tai.

——Lần đầu tiên gặp được một kẻ như thế. Làm ta nóng máy tới mức này.

Hai bên hành động vào cùng chính xác một thời điểm.

Kiếm của Hiệp sĩ hóa thành một nửa vầng trăng đen tuyền.

Quả đấm xuất ra của Đấu sĩ thì tựa như một sao chổi trắng xanh. Khoảnh khắc chúng va chạm, những xung chấn cường bạo bắn tỏa tròn ra, khiến đất nứt thành từng mảng. Các Quyền Đấu Sĩ còn lại chung quanh hai người, không chịu nổi và bị đẩy lui.

Kiếm và quyền chỉ chạm nhau tại một điểm nhỏ như đầu mũi kim, nhưng đấu đầu kịch liệt. Hợp lực vượt quá giới hạn liền bắn ra một cột sáng, nổ tung trên bầu trời đêm.

Với kỹ năng chiến đấu của Scheta, cô đã có thể hạ gục kẻ địch mà không cần tới cuộc đọ lực thuần túy ngu ngốc như vầy.

Cô thấy có chút ngạc nhiên, bởi cậu Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi này có Tâm Ý mạnh ngang hiệp sĩ cao cấp; Tuy nhiên cậu lại dồn tất cả Tâm Ý vào nắm đấm tay phải khi xông đến, và Scheta đã thấy các bộ phận khác khá là mềm. Cô đã có thể tránh cú đấm thẳng rồi chặt đầu cậu ta ngay tắp lự.

Ấy vậy, cô không chọn làm như thế; Trái lại, cô đối đầu trực diện với quả đấm cháy bỏng màu trắng lam. Quyết định này không có lý do. Cô chỉ đơn thuần đi theo tiếng gọi của kiếm và thân xác.

Scheta hơi bối rối với bản thân mình. Từ 100 năm trước cô đã biết mình không có những phẩm chất cao quý của một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, như danh dự hay lòng cao thượng. Cô chém vì cô muốn chém. Tất cả những gì cô muốn chỉ là vậy.

Khao khát ấy nếu đổi thành “Cô giết vì cô muốn giết” thì cũng không khác. Chỉ khi được giao nhiệm vụ canh gác Dãy Núi Tận Cùng, Scheta mới bày tỏ được cái tôi thực của mình. Những Hắc Kỵ Sĩ và Goblin bị chính tay cô tàn nhẫn cắt đầu nhiều vô kể.

Cô đã luôn đè giấu cái bản tính cô coi là tội lỗi ấy tới độ, trên thực tế, người ta gọi cô là «Vô Âm», tuy nhiên cớ gì cô không chọn “giết” trong trận chiến cá biệt này, Scheta suy nghĩ rất nhiều trong thâm tâm.

Nhưng mà nghĩ về chuyện đó thôi cũng đã nhiều quá mức rồi.

Lúc này, khoảnh khắc này, chỉ có cô, Hắc Bách Hợp kiếm và nắm đấm trước mắt.

——Cứng thật đấy. Chém có đứt được không đây?

——Vui quá.

Iskahn nhìn thấy đôi môi mỏng không màu của Hiệp sĩ đối địch hơi nở ra thành một nụ cười nhạt.

Hắn từ lâu đã hiểu, nụ cười đó không phải đùa cợt hắn——cũng không phải trận đấu này.

Bởi lẽ, trên mặt hắn cũng hiển hiện một nụ cười y hệt.

——Mày là một cư dân Nhân Giới thanh lịch, sinh ra với vóc dáng mảnh mai như vầy, nhưng hóa ra chúng ta cùng một giuộc hử.

Pishi, một chấn động bé nhỏ rung lên từ trong nắm tay hắn.

Iskahn nhận ra, đấy không phải là tiếng nứt gãy của thanh kiếm màu đen phe địch mà là của xương tay hắn.

——Đéo đủ à. Cỡ này rồi mà không ăn thua hả.

——Nhưng mà kệ, đách quan tâm nữa.

Nếu như quả đấm này bị chém, chắc chắn lưỡi kiếm mỏng đen sẽ chém thân thể hắn làm hai luôn. Dẫu đã tiên đoán vậy nhưng Iskahn không hề sợ hãi. Sẽ không còn cơ hội thứ hai để gặp một địch thủ tuyệt vời như thế cả. Nếu vậy, maa, chết kiểu này cũng không tồi.

Hắn nghĩ thế, chuẩn bị nhắm mắt lại để nghỉ ngơi trường kỳ thì đúng lúc ấy.

Sức nặng đè lên nắm đấm trở nên yếu đi một tí.

Áp lực bị dồn nén tại một điểm đến cực hạn đồng loạt được giải phóng, thổi bay Iskahn và Hiệp sĩ như tàu lá. Hắn chợt hiểu ra tại sao Tâm Ý của đối phương suy giảm. Một bóng người cao lớn đã cố xen vào giữa hai người.

Iskahn ngồi bệt trên đất mà chửi người đàn ông to cao – cũng ngã ra đất như cậu.

“Danpa!! Tổ cha mày... Làm cái đệch mẹ gì vậy!!”

“Hết giờ rồi, Champion.”

Người phó tướng nói, đứng dậy hé cặp mắt thường xuyên ti hí. Gã nâng cánh tay phải vạm vỡ lên chỉ về phía bắc.

Iskahn quay mắt qua nhìn đằng ấy, thì thấy chẳng biết từ lúc nào, toàn đội của Guid Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ Đoàn phía sau đã đến gần tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Quả thực, chiến sự đã bắt đầu, ta thân tướng lĩnh không nên đam mê vào trận đấu cá nhân. Cơ mà——

Hắn tặc lưỡi bực bội rồi quay đầu lại; Đằng sau khói bụi cuồn cuộn, nữ Hiệp sĩ – hầu như đã mất đi tất cả giáp phòng vệ và áo quần – tra thanh kiếm mỏng vào bao như thể không hề bận tâm.

“Này con kia! Đừng tưởng như vậy là đã thắng!!”

Gã Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi hô lên, quên phéng mới chốc trước thôi, tâm trí mình đã chuẩn bị tâm lý bị chém chết.

Vẩy mái tóc xám, Hiệp sĩ đánh đầu sang nhìn Iskahn, cô nghiêng đầu như thể tìm kiếm từ ngữ thích hợp rồi nói.

“Xin lỗi, tôi mong... Cậu đừng gọi tôi là” con điếm “nữa.”

“Này này... Tình cảnh vầy, ta không biết mày định trốn kiểu...”

Đúng lúc đấy, từ phía nam một trận gió mạnh thình lình thổi tới, làm mấy chục Quyền Đấu Sĩ vây quanh cô cùng ngước mặt nhìn lên.

Iskahn vô thức chớp mắt; Trong tầm nhìn, Hiệp sĩ duỗi tay trái lên cao, và một con quái vật khổng lồ nhanh chóng hạ cánh. Bộ vảy xám của nó lấp lánh như tinh tú; Nhất định là một con rồng bay.

Khi tay vị Hiệp sĩ tóm lấy một chân mình, con phi long bay lên không trung ngay.

“Mẹ nó chứ!”, Quyền Vương cắn chặt răng, không tự chủ được liền hét lên.

“Con khốn kia... Trước khi chạy trốn thì hãy xưng tên ra đi!!”

Trộn lẫn trong tiếng vỗ cánh mạnh mẽ, một giọng nói ôn hòa truyền xuống.

“... Tôi không chạy trốn. Tôi là... Scheta Synthesis Twelve.”

Đưa mắt dõi theo bóng phi long biến hút trên vào đêm đen, Iskahn nắm lấy tay của Danpa để đứng dậy, rồi hắn chặc lưỡi lần nữa.

Nếu được phép, hắn mong sẽ tái chiến với cường địch kia sau một năm khổ luyện khắt khe. Bởi hắn biết mình vẫn cần phải cải thiện nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, Iskahn cũng không phải trẻ con: Hắn hiểu trên chiến trường này, ý nguyện cá nhân chẳng là cái thá gì cả.

Một khi tiểu đội hắn hội quân với Guild Quyền Đấu Sĩ, bọn hắn sẽ hợp lực cùng Hắc Kỵ Sĩ để chà nát toàn quân phe địch. Có lẽ sẽ không còn cơ hội để hắn giao đấu lại với cô gái kia.

Giả như đôi tay này bắt được «Vu Nữ Ánh Sáng» ——

Một khắc sau, Iskahn tặc lưỡi lần thứ ba, lần này là vì bản thân hắn dám có một ý nghĩ như thế.

——Ta thật ngu xuẩn. Cầu xin Hoàng Đế ban phần thưởng là tha mạng cho nữ Hiệp sĩ ư? Cả bộ tộc sẽ cáu tiết với ta mất.

Thôi suy nghĩ, Iskahn đi về phía người thuộc hạ đang giữ bình thuốc, nhằm chữa trị cái chân trái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK