Tôi quỳ đầu gối tại đó, cho tới khi cơ thể Eugeo và Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice trên ngực cậu ấy hóa thành những đốm sáng rồi biến mất như thân xác của Cardinal.
Đã trôi qua bao lâu rồi?
Khi tôi để ý thì không gian cô lập gợn sóng đằng sau cửa kính đã biến mất và bầu trời điểm những ngôi sao đã trở lại. Ánh bình minh tim tím ló dạng ở đằng xa, nơi Dãy Núi Tận Cùng trải dài dọc theo đường chân trời phía đông.
Gần như cạn sạch mọi khả năng suy nghĩ, tôi lảo đảo nhấc mình dậy rồi tiến lại gần Hiệp sĩ Alice ngồi gục ở một khoảng kia.
Những vết thương của Alice cũng rất khủng khiếp. Nhưng may thay, phần lớn thương tích thuộc dạng bỏng mà ít chảy máu, nên chuyện Sinh Mệnh giảm liên tục hẳn đã dừng lại. Tôi đỡ cô ấy lên với tay trái, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng chân mày cô khẽ lay trong khi một hơi thở ngắn buông ra từ môi cô.
Mang theo Alice, tôi chầm chậm, chầm chậm bước về phía bờ bắc của đại sảnh.
Toàn bộ bảng máy tính hệ thống bằng pha lê không bị hư hại, tỏa ra ánh sáng máy móc như chào đón tôi.
Nhẹ nhàng đặt Alice nằm lên sàn, tôi lấy một ngón tay trái ấn lên một phím trong suốt đơn giản. Màn hình sáng lên,hiển thị màn hình quản trị phức tạp.
User interface chủ yếu viết trong Thần Ngôn, không, tiếng Anh, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm ra thứ tôi muốn sau khi chạm vào màn hình nhiều lần.
External observer call.
Tôi nhìn chăm chú vào cái trường có tên đó một hồi.
Observer. Những người tạo ra thế giới này, đưa nó vào hoạt động, và quan sát toàn bộ nó.
Họ, nhân viên của công ty đấu thầu, Rath, nói cách khác, đã nói dối tôi chỉ một lời——nhưng đó là điều quá nặngnề.
Tháng 6 năm 2026, trong thế giới thực cảm giác như rất xa xưa. Thời điểm đó, tôi đã tham gia với tư cách là testercho một thí nghiệm về giả lập trong thời gian dài liên tục đối với cỗ máy full - dive thế hệ tiếp theo, «SoulTransLator», được phát triển bởi Rath.
Test kéo dài hơn 3 ngày liên tục. Thông qua chức năng Gia Tốc Fluctlight – FLA, tôi đã trải qua 10 ngày trong một thế giới VR dành cho test đó, dài xấp xỉ 3,3 lần thời gian trong thế giới thực, và những ký ức tôi cũng bị chặn lại để đảm bảo bí mật. Đó là những gì Rath đã giải thích cho tôi.
Nhưng đó là lời nói dối. Nơi tôi đã dive vào trong lần test đó không phải dành riêng cho bài test ấy, mà chính là Underworld tôi đang ở đây. Và 10 ngày khó mà hợp lý với quãng thời gian dài tôi đã ở đây. Nó có lẽ khoảng hơn 300 lần……hẳn là hơn 10 năm.
Phải. Trong 3 ngày test đó, tôi đã trải nghiệm lại thời thơ ấu lần thứ hai cho đến năm 11 tuổi, tại một ngôi làngnhỏ ở rìa phía bắc của Nhân Giới. Chơi đùa đến khi những người bạn thời thơ ấu, cậu bé tóc màu lanh và cô bé tóc vàngđó, tôi bị dấy bùn lên người rồi trở về làng bằng con đường ven suối khi chiều về, đi cạnh nhau, mỗi ngày như vậy.
Khung cảnh ban chiều tôi đã thấy ở con suối trong rừng ngay khi tỉnh dậy trong thế giới này 2 năm trước. Cảm giác rằng tôi và Eugeo đã luôn quần quật nhau với những thanh kiếm như những đứa trẻ đồng chí mỗi khi tôi chiến đấu vớiEugeo. Và hồi ức lúc nãy về thanh kiếm gỗ sồi bạch kim xuất hiện trong tôi chỉ giây lát trước khi Eugeo sắp mất; đấy không phải là ảo giác.
Một phần ký ức chắc chắn tôi có, đã bị xóa. Tôi đã từng lớn lên ở Làng Rulid với Eugeo, cũng như với Alice, vậy mà tôi đã lãng quên nó cho tới tận hôm nay.
Tương tự, Eugeo và Alice cũng tiếp tục sống với những ký ức chúng tôi từng bên nhau bị xóa. Đó có thể là lý do tại sao hai người họ không hoàn toàn mất đi cái tôi như những Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác sau khi bị synthesis.
Tôi không quan tâm tại sao Rath lại đưa tôi, một kẻ ngoại lai, vào một nền giả lập văn minh giờ đã thuộc về quá khứ.Nhưng có một điều tôi không thể nào bỏ qua.
Đấy, là Alice nhỏ đã bị bắt đi bởi Hiệp Sĩ Hợp Nhất Deusolbert.
Eugeo đã luôn liên tục khiển trách bản thân trong thời gian rất dài. Cậu ấy tiếp tục than oán cậu ấy đã không thể cứu Alice thế nào. Đáng lẽ, tôi phải chịu một nửa nỗi ân hận ấy. Nhưng tôi đã phải ra đi và lãng quên quá khứ…… không nhận ra vết thương lòng của Eugeo sâu đến mức nào cho đến lúc cậu ấy hy sinh mạng sống mình…………
“U…… ug…… gh……!”
Một âm thanh khó chịu rỉ ra từ họng. Những chiếc răng nhai sau nghiến lại hết mức tôi có thể.
Nhấc bàn tay trái cứng đờ, tôi chạm vào cái nút gọi người quan sát với ngón tay run rẩy.
Một dialog bằng tiếng Nhật hiện ra với tiếng cảnh báo.
『Khi thực hiện thao tác này, tỉ lệ Gia Tốc Fluctlight sẽ cố định ở mức 1.0. Bạn có chắc chắn không?』
Tôi bấm nút OK không hề do dự.
Tưởng như không khí đột ngột trở nên đặc quánh lại.
Âm thanh, ánh sáng và mọi thứ khác bị kéo dãn dài ra trước khi trở lại và tiếp tục hoạt động. Một cảm giác kì lạ ập vào tôi trong tức khắc, như thể mọi cử động của tôi và ngay cả suy nghĩ cũng chuyển động chậm lại như đứng hẳn, rồi nó biến mất trước khi tôi kịp phản ứng.
Một cửa sổ đen mở ra ở chính giữa màn hình. Một thang đo âm thanh được hiển thị ở giữa đấy cùng những chữ, SOUNDONLY, nhấp nháy.
Thang đo tô màu cầu vồng giật nảy lên.
Theo sau là một sự gia tăng đột ngột. Tiếng kim loại lọt vào tai tôi cùng lúc đấy.
Âm thanh từ thế giới thực, tôi nghĩ vậy.
Thế giới của «phía bên kia» cùng những ngày yên bình lặp đi lặp lại với không một chút liên hệ đến tình hình của Underworld. Thế giới thực có máu, nỗi đau, và cái chết không khác gì những sự kiện hy hữu.
Do cơn bão cảm xúc sâu trong thâm tâm mà tôi đã phần nào kìm nén giờ đang khuấy lên, tôi run run.
Đưa mặt lại gần bảng máy tính hơn, tôi hét lên to hết sức có thể cái tên người đàn ông đã mang tôi đến Underworld.
“Kikuoka…… anh có nghe thấy tôi không, Kikuoka!!”
Nếu tay tôi có thể với đến Kikuoka hay bất kì quản trị viên nào khác ngay lúc này, có khi tôi sẽ thật sự bóp cổ họtới chết.
Không nhắm vào ai, tôi đập nắm tay trái run rẩy trong cơn nóng giận vào mặt bàn hoa cương, rồi lại hét lên.
“Kikuokaaaa!!!”
Ngay lập tức——một âm thanh nào đó tuôn ra từ màn hình.
Đó không phải từ con người. Katatata, katatatata; những tiếng tạch cứng ngắc.
Thứ hiện lên trong tâm trí tôi ngay đầu tiên là âm thanh súng tiểu liên đang nã đạn mà tôi đã nghe trong game VRMMOgọi là Gun Gale Online, một thứ từ nhiều năm trước. Nhưng ở bên kia màn hình này hẳn phải là cơ sở nghiên cứu của mộtcông ty đấu thầu nhỏ. Tại sao lại có những âm thanh đó?
Tôi đứng lặng, lần này đôi tai nghe thấy tiếng ai đó…… đúng hơn là những tiếng hét căng thẳng.
『——tệ, những kẻ xâm nhập đã chiếm đường A6! Chúng tôi đang rút lui!!』
『A7, trở lại khai hỏa đi! Cầm chân chúng cho đến khi chúng tôi lock system lại!!』
Một lần nữa, tiếng súng đạn. Đi kèm là những tiếng nổ nhỏ lác đác.
Cái gì——thế này?
Phim à……? Có phải nó bắt được âm thanh từ một bộ phim stream mà các nhân viên đang coi trong phòng nghiên cứu?
Nhưng lúc đó, một giọng lạ lẫm gọi lên một cái tên tôi biết.
『Trung Tá Kikuoka, chúng tôi không thể cầm cự được nữa! Ta phải bỏ main - con và đóng rào chắn chịu áp!!』
Một giọng khàn khàn, chua đắng trả lời.
『Xin lỗi, hãy cố thêm 2 phút! Ta không thể để chúng chiếm lấy nơi này bây giờ!!』
Kikuoka——Seijirou, người đàn ông đã mang tôi tới thế giới này.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng anh ta căng thẳng thế này. Chính xác cái gì đang diễn ra đằng sau màn hình này?
——Họ có thể đang bị tấn công? Rath? Nhưng tại sao……?
Rồi một lần nữa, giọng Kikuoka vang lên.
『Higa - kun, đã lock chưa!?』
Tôi cũng nhớ ra cái giọng đáp lại. Higa Takeru, một nhà nghiên cứu của Rath đã xuất hiện khi tôi dive vào test.
『Thêm 8…… không, 7 giây……——Aa………… aaaahh!?』
Giọng Higa thất thanh như thể bị sốc vì thứ gì đó.
『Kiku - sann!! Ai đó đang gọi từ bên trong! Không, bên trong Underworld!! Đây…… aaahh, là cậu ấy, là Kirigaya -kunn!!』
『Cái…… gì!?』
Tiếng bước chân chạy vào. Tiếng cái mic bị giật khi ai đó cầm lấy.
『Kirito - kun, cậu đấy à!? Cậu đấy phải không!?』
Đây đích xác là Kikuoka Seijirou. Gạt qua những lưỡng lự, tôi hét lên.
“Đúng đó! Nghe đây, Kikuoka…… đồ…… chết tiệt……!”
『Tôi sẽ nghe cậu chửi thoải mái sau! Giờ nghe tôi đây!!』
Tôi không thể không ngậm miệng lại trước cái giọng tuyệt vọng không hợp anh ta chút nào.
『Nghe này…… Kirito - kun, tìm một cô gái tên là Alice! Rồi……』
“Tìm…… cô ấy ở ngay đây!”
Tôi hét ngược lại và lần này Kikuoka tức thì im bặt. Tiếp theo, anh ta hét lên khích động——
『Kh - không thể tin được…… một phép màu! Phải…… rồi, khi đường truyền này ngắt đi, tôi sẽ bật FLA trở lại 1000 lần,nên hãy mang theo Alice rồi đến «World End Altar»! Bảng console bên trong mà cậu đang dùng được liên kết với mainconsole này, nhưng nơi này sắp bị thất thủ!』
“Thất thủ…… chờ đã, thế có……”
『Xin lỗi, không còn thời gian giải thích! Ngay này, Altar nằm ngay thẳng ở phía nam sau khi cậu ra khỏi Đông Phương Đại Môn……』
Bấy giờ, giọng nói đầu tiên tôi nghe thấy vọng lại thẳng thừng.
『Trung Tá, ta đã hạ rào chắn A7, nhưng vài phút nữa…… không, aah, khốn kiếp! Có vẻ chúng bắt đầu cắt đường dây điệnchính!!』
『Eeehh, họ không thể làm vậy, sẽ rắc rối thật sự đấy!!』
Lời đáp lại không phải của Kikuoka, mà là tiếng hét thất thanh từ Higa.
『Kiku - sann, cắt đường dây điện chính sẽ là thảm họa! Lightcube Cluster an toàn…… nhưng sub - con nơi đặt máy STLcủa Kirigaya - kun sẽ bị ảnh hưởng…… nó sẽ nướng Fluctlight của cậu ấy!!』
『Cái…… lố bịch thế, có hàng tấn safety limiter trên STL mà……』
『Ta đã cắt hết tất cả! Cậu ấy đang được chữa trị ngay bây giờ mà!!』
Chính xác họ đang nói gì thế?
Điều gì sẽ xảy ra với Fluctlight của mình nếu mất điện?
Người phá vỡ một giây yên lặng một lần nữa là Kikuoka.
『Tôi sẽ khóa nơi này lại! Higa - kun, cậu dẫn Giáo sư Koujiro và Asuna - kun, rút lên upper - shaft và giữ an toàncho Kirito - kun!!』
『Nh - nhưng còn Alice thì sao!?』
『Tôi sẽ đặt tỉ lệ FLA lên tối đa!! Ta sẽ nghĩ phần còn lại sau, sự an toàn của cậu ấy là……』
Tôi khó lòng nghe kịp những tiếng la qua lại nữa.
Chỉ một cái tên trong lời của Kikuoka đập vào tâm thức tôi và lay nó như một cơn bão.
——Asu…… na?
——Asu…… na ở đó? Trong Rath……? Nhưng tại sao nàng ấy lại có thể?
Tôi đưa mặt sát hơn vào bảng máy tính để hỏi Kikuoka câu hỏi đó.
Nhưng ngay trước khi tôi kịp cất tiếng. Chủ nhân giọng nói đầu tiên tôi nghe rít lên trong đau khổ.
『Không…… điện bị cắt rồi!! Chân vịt sắp dừng quay, bám chắc lấy, chuẩn bị có chấn động!!』
Rồi——
Tôi thấy điều gì đó là lạ.
Những cột ánh sáng lặng lẽ cắm xuống từ các tầng trời xa phía trên đâm xuyên trần của Thánh Đường.
Không đau đớn, không xung chấn, không cảm giác hay bất cứ thứ gì khác.
Nhưng dù có thế, tôi biết rằng tôi đã lãnh thương tích nghiêm trọng đến mức không thể hồi phục. Ánh sáng khoan thẳngvào linh hồn tôi, thay vì da thịt tôi…… trông có vẻ là vậy.
Một thứ xác định sự tồn tại của tôi, một thứ quý giá, bị xé thành từng mảnh và bắt đầu biến mất.
Thời gian, không gian và ngay cả ký ức tôi cũng hòa vào hư vô, một sắc trắng trống rỗng.
Mình——
Còn không ý thức được những lời ấy.
Tôi nghe thấy một tiếng nói từ đâu đó, đâu đó rất xa xôi, trong giây lát trước khi tôi bị cướp đi năng lực suy nghĩ.
『Kirito - kun…… Kirito - kun!!』
Một âm vang rất đỗi hoài niệm, khiến tôi muốn rơi nước mắt; một âm vang quá thân thương khiến tôi gần như hóa dại.
Đó là————
————tiếng ai vậy, mình có biết không……?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK